Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
.
ĐÃ HẸN RỒI
Sau khi giải quyết chuyện kí hợp đồng, Thẩm Tú Thanh lại gặp phải một vấn đề khó nhằn khác -- Hướng Dương không chịu rời đi.
Hướng Dương không chịu rời đi nơi quen thuộc này, ngoại trừ đã quen với môi trường thì lí do quan trọng nhất là hắn đang đợi Quý Nghiễn trở về.
Ngay từ đầu Thẩm Tú Thanh cũng đã tưởng tượng tới tình huống này nhưng không nghĩ là vì hàng xóm, cho đến khi cô phát hiện những vòng tròn trên lịch treo tường đã khoanh đủ hai tháng.
Cô hỏi Hướng Dương: "Em đang đợi em ấy về đúng không?"
Hướng Dương sờ tờ lịch tháng, tia sáng dịu dàng ánh lên trong đôi mắt hắn, không trả lời mà lại có vẻ như rất cố chấp.
Thẩm Tú Thanh hỏi tiếp: "Em đã hẹn với em ấy rồi à?"
Hướng Dương mới ừm một tiếng rất nhỏ.
"Hai đứa..." Thẩm Tú Thanh vốn định hỏi bọn họ đã tiến triển đến đâu rồi nhưng lại im lặng.
Hướng Dương đầu óc đơn giản, có lẽ không ngại nói với cô nhưng cô lại lợi dụng điều này cứ thế hỏi thẳng chuyện riêng tư của người khác như vậy cũng rất có lỗi.
Lúc đầu cô còn tưởng rằng tình cảm của Hướng Dương chỉ từ một phía nhưng sau đó lại nhận ra mối quan hệ giữa hai người có vẻ khác với những gì cô tưởng tượng, giống như đang yêu đương vậy.
Càng biết nhiều cô càng không dám đi hỏi thông tin liên lạc của Quý Yến, sợ mình vô tình tiết lộ bí mật mà đôi bên đều muốn giữ kín.
Không phải Hướng Dương không tốt mà là thành kiến của người đời đã tồn tại quá lâu, nếu như bị bố mẹ em ấy biết con gái nhà mình đang yêu đương với Hướng Dương thì nghĩ kiểu gì đi chăng nữa cũng sẽ bị phản đối kịch liệt.
Đây là chuyện có lòng muốn giúp trái lại còn tồi tệ hơn.
Nhưng Thẩm Tú Thanh cần phải đưa Hướng Dương đi, ở trong một môi trường như vậy, Hướng Dương sẽ chỉ khép kín và bị kì thị hơn mà thôi.
Hướng Dương quá cứng đầu nên Thẩm Tú Thanh chỉ có thể nghĩ cách khác.
Đến đây đã nhiều ngày như vậy, cô dồn toàn bộ tâm trí của mình vào Hướng Dương, còn chưa đi dạo ngắm nghía xung quanh được chút nào, tuy nơi này không phải danh lam thắng cảnh gì nhưng cũng toát lên không khí mộc mạc của làng quê.
Mỗi khi đến một nơi nào đó, cô thường đi quan sát phong tục và dân tình ở địa phương xem có thể khơi gợi được ý tưởng hay cảm hứng nào mới mẻ không.
Cô cũng muốn biết khả năng thích ứng với môi trường bên ngoài của Hướng Dương ra sao, bèn hỏi: "Bọn mình ra ngoài đi dạo được không?"
Thẩm Tú Thanh biết được con đường Hướng Dương từng đến trường qua lời của Lý Lệ Liên liền đưa hắn đi một vòng.
Dù đã lâu không ra ngoài nhưng dường như Hướng Dương đã quen đi trên con đường này, không hề hoảng sợ hay căng thẳng chút nào.
Hắn rất thoải mái, có vẻ như đang nhớ lại gì đó mà khi đi đến trước cửa hàng văn phòng phẩm sẽ dừng lại nhìn một cái, sẽ ngó nghiêng trước cửa hàng kẹo như đang tìm kiếm bóng dáng ai đó.
Hắn dừng lại trước tiệm cắt tóc lâu nhất, cứ đứng đó không nhúc nhích nhìn ông chủ tiệm tóc đang cạo tóc cho khách ở bên trong, vô thức sờ mái tóc của mình, kéo kéo phần đuôi tóc hơi dài quá.
Trên đường đi, Thẩm Tú Thanh luôn quan sát Hướng Dương, cô cứ có cảm giác là lạ, thấy những gì Hướng Dương đang nhìn là những kỉ niệm đã qua.
Cô thấy hành động của Hướng Dương, thấy có vẻ hắn không chịu đi, một linh cảm khó hiểu vụt lóe lên giục cô cất tiếng hỏi: "Hướng Dương, em muốn cắt tóc không?"
Hướng Dương đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, ừm một tiếng rất rõ ràng.
Vì vậy Thẩm Tú Thanh đưa Hướng Dương vào tiệm cắt tóc, ông chủ tiệm tóc nhìn thấy Hướng Dương hình như cũng không bất ngờ lắm, thân thiết chào hỏi: "Cậu nhóc đẹp trai lại tới rồi à.
Đợi một chút, ông xong ngay đây."
Đây dường như là lời đã nói nhiều vô kể, Hướng Dương nghe đã quen vậy.
Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, gật đầu, để trống một chỗ bên cạnh như muốn dành cho ai đó ngồi.
Thẩm Tú Thanh hơi ngạc nhiên nhìn phản ứng của Hướng Dương rồi lại nhìn ông chủ tiệm tóc.
Khả năng thích ứng với môi trường bên ngoài của Hướng Dương tốt hơn cô tưởng tượng nhiều.
Trong lòng cô không khỏi nghĩ thầm rằng cô bé đó thực sự đã dạy Hướng Dương rất nhiều.
Hướng Dương cắt kiểu tóc ngắn gọn gàng trông có sức sống hơn nhiều, để lộ lông mày, đôi mắt nom có hồn hơn hẳn.
Thẩm Tú Thanh không khỏi ngắm hắn thêm vài lần, ánh mắt tràn đầy vui thích.
Lúc hạ quyết tâm kí với Hướng Dương, dù không hối hận nhưng ít nhiều gì cô cũng hơi lo lắng, song giờ đây dường như những lo nghĩ ấy đã biến mất một cách khó hiểu, cô đã tự hỏi rằng nên định hình Hướng Dương theo hình tượng như thế nào.
Một anh chàng đẹp trai và một cô gái xinh đẹp, hai người đi cùng nhau nổi bần bật.
Dù sao đây cũng là một nơi khá bảo thủ, một cô gái trẻ như Thẩm Tú Thanh lặn lội đường sá xa xôi, gần như ngày nào cũng đến nhà Hướng Dương.
Chuyện đã lan truyền khắp làng từ lâu, đoán xem bọn họ có phải là mối tình chị - em không.
Trên đường có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, Thẩm Tú Thanh ít nhiều đã nghe được những lời đồn đại đó, cũng không để ý lắm.
Trái lại cô còn khoác tay Hướng Dương một cách đúng mực, là một khoảng cách thân mật nhưng không mập mờ như người nhà vậy.
Hướng Dương quay đầu nhìn cô một cái.
Thẩm Tú Thanh nhìn dáng vẻ ngây thơ khờ khạo của Hướng Dương chợt nhớ ra cậu bé vừa đẹp trai vừa đáng yêu này không được cha mẹ yêu mến và cũng không có người thân thương yêu.
Có lẽ xuất phát từ xúc động, cô nói nhỏ: "Hướng Dương, em nhỏ hơn chị mấy tuổi, chị làm chị gái em nhé."
Có vẻ Hướng Dương không hiểu nghĩa là gì nên không đáp lại.
Thẩm Tú Thanh nói tiếp: "Chị sẽ coi em như em trai.
Chị mong sau này em và Quý Yến có thể sống hạnh phúc, đương nhiên là nếu hai đứa bên nhau thì sẽ phải đi một đoạn đường khó khăn rồi..."
Thẩm Tú Thanh không sợ những lời đồn đại vì cô chỉ là một người ngoài, ở lại đây vài ngày sắp phải đi, cô chẳng hề hấn gì.
Nhưng chỉ trong vài ngày mà cô đã thật sự cảm nhận được sức mạnh của những lời đàm tiếu đó, huống chi là hai người đã sống ở đây từ nhỏ, cô hoàn toàn hiểu được bọn họ sợ hãi điều gì.
Cô cũng hiểu rõ rằng hoàn cảnh này có sức cản rất lớn với Hướng Dương và Quý Yến, dù không phải hiện tại thì tương lai cả hai cũng cần phải cùng nhau đối mặt và vượt qua.
"Thế nên em phải phấn đấu một chút, đạt được thành tích tốt, kiếm nhiều tiền một chút, đừng để ai coi thường mình.
Đến lúc đó rồi thì không có bất cứ gì có thể ngăn cản hai đứa ở bên nhau nữa."
Những gì Thẩm Tú Thanh nói có ý nghĩa sâu sắc đến mức người bình thường cũng cần ngẫm ngợi kĩ càng.
Nhưng Hướng Dương chỉ lẳng lặng nhìn cô, không biết có hiểu hay không, một lúc sau chợt gật gật đầu.
Sau đó Hướng Dương đã đồng ý rời đi.
Thẩm Tú Thanh thu dọn đồ đạc cho hắn, cô không nghĩ những tác phẩm gấp bằng giấy nháp bỏ đi của Hướng Dương là vô dụng, có thể những thứ này đều là cảm hứng sáng tạo của Hướng Dương, cẩn thận đóng gói bằng thùng carton.
Cô cũng bọc cẩn thận mấy quyển sách nghệ thuật bằng xốp để tránh va vào các góc, lấy mỗi quyển sách tranh về quái thú ra đặt vào tay Hướng Dương.
Cô thấy Hướng Dương thích quyển này nhất, lúc trước chính vì quyển này mà hắn đã đuổi cô ra khỏi phòng, quý trọng vô ngần.
Hướng Dương ôm chặt quyển sách vào lòng như thể sẽ mang đi như thế suốt quãng đường vậy.
Thấy việc đóng gói đã hòm hòm, Thẩm Tú Thanh gọi dịch vụ vận chuyển, gửi thùng carton đến kí túc xá mà studio đã sắp xếp cho Hướng Dương.
Trước khi đi, cô để lại số điện thoại của mình cho Lý Lệ Liên, nói nếu có ai tìm Hướng Dương thì bảo người đó gọi vào số này.
Đây là cách khéo léo nhất mà Thẩm Tú Thanh đã nghĩ ra.
Dù sao đến tết, Quý Yến hay Hướng Dương thì cũng phải về nhà, cô không lo hai người sẽ không gặp được nhau.
Thẩm Tú Thanh sợ Hướng Dương ngồi xe buýt quen rồi đổi xe lại không hợp, cân nhắc một hồi vẫn tiêu tiền gọi xe đi thẳng đến nơi luôn.
Trước khi lên xe, Hướng Dương có vẻ hơi nôn nóng, nắm chặt quyển sách nghệ thuật trong tay, vì tiếp xúc với những thứ lạ lẫm nên căng thẳng.
Thẩm Tú Thanh không thể nào giúp hắn được, vì muốn thực hiện được bước ấy, sớm muộn gì Hướng Dương cũng phải khắc phục vấn đề này.
Lần này không có Quý Nghiễn đưa hắn đi.
Dù hắn có ngoái đầu lại, Quý Nghiễn cũng sẽ không xuất hiện phía sau hắn, sẽ không có người dắt hắn lên xe.
Nhưng Thẩm Tú Thanh đã nhìn thấy ngón tay Hướng Dương nhẹ nhàng vuốt v e bìa quyển sách nghệ thuật như muốn nhận được đôi chút an ủi từ người ấy qua quyển sách này.
Sau đó Hướng Dương từ từ bình tĩnh lại, hắn bước đi một bước, rời khỏi nơi mình quen thuộc và đến một nơi xa lạ.
Để đến gần Quý Nghiễn hơn, hắn vẫn luôn nỗ lực hết sức nhưng lần này, những gì hắn phải làm không chỉ là mỗi đến gần mà thôi...
Thẩm Tú Thanh nở một nụ cười hài lòng, đóng cửa xe cho Hướng Dương.
Cô vòng qua bên kia hàng sau, mở cửa lên xe.
Hướng Dương vẫn giữ nguyên tư thế ôm quyển sách nghệ thuật, nhắm mắt lại, thậm chí còn áp mặt mình vào đó, cong những ngón tay mảnh khảnh lại làm động tác đan mười ngón vào nhau, dù phía bên cạnh trống không, không có người nắm tay hắn nhưng gương mặt hắn vẫn ánh lên vẻ yên tâm.
Thẩm Tú Thanh không làm phiền Hướng Dương, tài xế cũng chỉ nhìn hắn một cái đầy khó hiểu nhưng cũng không nói gì, lập tức khởi động xe.
Lần này khi xe chạy ra khỏi làng, Hướng Dương không ngoảnh đầu lại nhìn nữa.
Trước tết một tháng, vào ngày đầu đại học được nghỉ đông, Quý Nghiễn đã đặt vé xe sớm nhất trong ngày, vội vã trở về nhà.
Gương mặt cậu ánh lên vẻ tươi cười suốt quãng đường về nhà, nóng lòng muốn gặp Hướng Dương.
Cậu không biết rằng trong mấy tháng mình đi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nên sau một ngày ngồi xe đầy mỏi mệt về đến nhà, cậu mới biết Hướng Dương đi mất rồi.
Cậu không gặp được người mình muốn gặp.
Lời tác giả:
Dương Dương bị cuỗm đi mất (O), Tiểu Quý phải truy phu ngàn dặm (X).