Sống Như Tiểu Cường

chương 92

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi chỉ vào Lưu Dĩnh rồi bảo hắn: “Có biết người đẹp trông bề ngoài đoan trang, thanh tú này là ai không?”

Tiểu Huy lắc đầu.

Tôi nói với hắn: “Người đẹp đây chính là cảnh sát.”

Mặt Tiểu Huy hơi biến sắc, hắn hơi chột dạ nhưng vẫn đanh giọng nói: “Bây giờ xã hội pháp quyền, cái gì cũng cần có chứng cứ, cảnh sát cũng không thể bắt người bừa bãi được chứ?”

Tôi nói: “”Bọn em không có ý định đến bắt anh! Em và Lưu Dĩnh đang định đi đây.”

Tiểu Huy có vẻ ngạc nhiên, tôi lại bảo: “Đúng rồi, Tiểu Huy này, em vẫn muốn hỏi anh một chuyện nữa, em nghĩ chắc chắn anh biết người của hội Tam Hòa đúng không?”

Tiểu Huy gục đầu trả lời: “Tôi không biết.”

Tôi bảo: “Đúng rồi, thảo nào khi nãy thuộc hạ của bà Lý bên hội Tam Hòa đi ngang qua lại không vào hỏi han lấy một tiếng!”

Tiểu Huy nhớn nhác tứ phía rồi hỏi tôi: “Thế hắn đâu?”

Tôi trả lời: “Đi rồi.”

Tiểu Huy hỏi: “Đi rồi, đi khi nào vậy?”

Tôi đáp: “Chính là lúc mà chúng ta nói chuyện rôm rả nhất, cười vui vẻ nhất. Hắn ta và bọn em đều biết nhau cả, lần trước cũng có đụng đầu với cảnh sát Lưu nên khi nãy không tiện ghé lại!”

Sắc mặt Tiểu Huy ngày càng trở nên khó coi, tôi bỗng gục lên bàn khóc than

Lưu Dĩnh ngồi cạnh nhìn tôi tủm tỉm cười, mấy bài này của tôi, chị ta đã không còn thấy lạ nữa rồi.

Tiểu Huy thắc mắc: “Cậu khóc cái gì chứ?”

Tôi cố gắng hết sức nặn ra hai giọt nước mắt, sau đó nhìn hắn với vẻ hết sức đau khổ nói: “Em bỗng nhớ ra một chuyện, có một người anh em tốt bụng ở thị trấn mình, lần trước bán rẻ thông tin băng đảng của mình cho cảnh sát, kết quả là, kết quả là...”

Tiểu Huy sợ sệt hỏi: “Kết quả ra sao?”

Tôi đau đớn trả lời: “Kết quả là, anh ta bị họ quẳng ra núi Tiểu Thạch và hồ Thanh Thảo.”

Tiểu Huy bực tức nói: “Hồ đồ! Núi Tiểu Thạch và hồ Thanh Thảo đâu có ở cùng một nơi, làm sao có thể quẳng ra hai nơi như thế?”

Tôi quệt nước mắt, trên mặt nở một nụ cười thiên sứ và giải thích với hắn: “Thì họ chặt anh ta làm hai mảnh, đem vứt mỗi nơi một nửa.”

Tiểu Huy dường như không chịu đựng được bèn cầu cứu tôi: “Tiểu Cường, cậu không thể không chu đáo với tôi, tôi có đắc tội cậu chuyện gì đâu.”

Tôi an ủi hắn: “Anh Tiểu Huy, thật ra Lý Dương tội ác đầy trời, chi bằng nhân cơ hội này anh làm nhân chứng cho phía cảnh sát, cảnh sát sẽ bảo vệ anh.”

Tôi tiếp tục dồn hỏi hắn: “Anh Tiểu Huy, anh chắc phải có giữ một ít tài liệu mỗi khi Lý Dương móc nối với anh chứ?”

Tiểu Huy trầm ngâm một lát rồi trả lời tôi: “Có một ít chứng từ chuyển khoản, còn một ít...”

Anh ta bỗng im bặt, tôi nghĩ chắc còn những giấy tờ khác mà anh ta đang nắm đằng chuôi, phàm là những người đất Tam Thủy là gì cũng biết nắm thế thượng phong.

Tiểu Huy đứng dậy bảo: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Tôi nhường đường, tôi nghĩ hắn không có nhiều sự lựa chọn, nên không lo hắn sẽ bỏ chạy.

Hắn đứng lên đi về hướng nhà vệ sinh, nhưng lại đột ngột chuyển hướng ra phía cửa rồi bỏ chạy, chúng tôi vội vàng đuổi theo nhưng trong quá đông người quá, Tiểu Huy đã đẩy được cửa chạy ra mất.

Tôi cảm thấy lạ quá, Tiểu huy gần như đã chui đầu vào thòng lọng của chúng tôi, vậy mà trong phút cuối hắn lại bỏ chạy.

Tôi và Lưu Dĩnh đuổi ra đến cửa đã không thấy bóng dáng Tiểu Huy đâu. Chúng tôi nhìn nhau im lặng câu chuyện lẽ ra diễn ra rất thuận lợi thì lại hỏng bét thế này.

Cả hai cùng nhìn nhau chờ đợi, Lưu Dĩnh thở dài bảo: “Xem ra chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận, Tiểu Cường, trời tối rồi mà chúng ta cũng chưa có gì vào bụng, cùng đi ăn nhé. Tôi mời!”

Tôi gật lia lịa đáp: “OK! OK!”

Có người mời thì mình phải tham gia thôi, chúng tôi rảo bộ trên phố, không ai nói lời nào, tôi mải mê hồi tưởng lại tất cả tình hình khi nãy. Mọi chuyện có vẻ khá kỳ quặc, về lí mà nói Tiểu Huy chẳng có lí do bỏ chạy, hắn bỏ chạy sẽ nguy hiểm hơn nhiều so với việc hợp tác với cảnh sát.

Chúng tôi tìm được một nhà hàng sang trọng gần đấy, bàn bên cạnh có một người trông rất quen ngồi một mình, tôi đi qua chợt nhận ra đúng là chị Tiểu Hân, tôi và Lưu Dĩnh ngồi ngay cạnh bàn chị.

Nhìn thấy tôi, chị gượng nở nụ cười hỏi: “Tiểu Cường, sao em cũng đến đây?” Khuôn mặt chị tiều tụy khiến người ta cảm thấy xót xa.

Tôi giới thiệu chị và Lưu Dĩnh với nhau, Lưu Dĩnh nói: “Chuyện về công ty ma đó có liên quan lớn đến cả ba chúng ta, chi bằng chúng ta cùng nhau bắt tay vào tìm hiểu đi.”

Tôi kể cho Tiểu Hân nghe về kết quả của mấy ngày điều tra vừa qua, Tiểu Hân lắng nghe hết sức chăm chú, nghe xong chị bảo: “Xem ra quan hệ giữ Tiểu Huy và Lý Dương không hề đơn giản nên hắn mới không dám nhận sự bảo vệ của cảnh sát.”

Tôi bỗng vỡ ra, bèn nói: “Đúng đấy, chị Tiểu Hân nói không sai chút nào, chắc chắn hắn có mối quan hệ mật thiết với Lý Dương nên Lý Dương mới giao những việc quan trọng như vậy cho hắn làm. Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?”

Lâm Tiểu Hân cười bảo: “Chị nghĩ bây giờ chúng ta nên ăn một bữa ra trò.” Nói rồi chị cầm đũa vui vẻ gắp đồ ăn.

Chúng ta thường xuyên gặp phải những chuyện không như ý, sao cứ phải lần mò tìm cách giải quyết vấn đề, chi bằng cứ vui vẻ mà sống tiếp, có thể ngày mai, hoặc ngày kia không chừng mọi chuyện tự nó sẽ vỡ ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio