.
Triển Phi bề bộn nhiều việc. Thời điểm Quý Ngật Lăng rời giường hắn vẫn còn say ngủ. Buổi tối khi Quý Ngật Lăng đi ngủ thì hắn vẫn chưa trở về.
Một lần Quý Ngật Lăng có ý thức đợi hắn, mãi đến giờ sáng mới thấy hắn kéo một thân mỏi mệt đi vào nhà. Đầu tiên hắn bất ngờ vì người nào đó vẫn còn chưa ngủ, sau khi xiêu xiêu vẹo vẹo vào phòng tắm tẩy rửa thì mơ hồ nói, “Tôi ngủ trước.” liền trực tiếp bò lên giường, đầu cơ hồ chưa chạm gối đã ngủ như chết.
Giống như khí lực để nói thêm một câu cũng không có.
Vấn đề chất lượng sản phẩm kia nhìn như bình thường, nhưng ồn ào trong quốc nội lại phi thường lớn, với sự tham gia của giới truyền thông cộng thêm danh tiếng trong ngành điện tử của Triển thị, nháy mắt khiến đám phóng viên gần đây ăn không ngồi rồi hướng toàn bộ mũi nhọn về phía Triển Phi, nhưng hắn đâu phải là người dễ nắm bắt, liền âm thầm bị chụp cho cái mũ đang chạy án.
Đương nhiên Triển Phi cũng làm rất nhiều việc tích cực. Tích cực trả lời, trái lại còn chịu nhận trách nhiệm, thái độ tốt đẹp, thành tâm thành ý tiếp thu chỉ trích, không mảy may giảo biện. Vì thế khiến toàn bộ công kích gay gắt từ đám phóng viên nhất thời như đang đánh vào bị bông, một chút cảm giác cũng không có. Bất quá các đối thủ cạnh tranh sẽ không hảo tâm như vậy, nhìn thấy có thể vươn vòi chạm vào địa vị bá chủ của ngành điện tử, liền tích cực muốn lôi kẻ ngồi đang trên ngai vàng xuống.
Bởi vậy dù quan hệ xã hội bên ngoài làm khá tốt, cổ phiếu sản nghiệp điện tử của Triển thị vẫn rớt giá thảm hại, còn có người âm thầm muốn thu mua cổ phần của tập đoàn, biến toàn bộ sự kiện thành một con sóng ngầm dữ dội.
Trong giờ làm việc, Quý Ngật Lăng lại lên mạng xem tin tức đến ngẩn người, dù Danny đứng ngay trước mặt cậu cũng không phát hiện, mãi đến khi một ly hồng trà được đặt vào tận tay, Quý Ngật lăng mới từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, nhìn Danny nở nụ cười có chút miễn cưỡng.
“Nếu lo lắng như vậy, tại sao không thử hỏi dự định tiếp theo của anh ta là gì?” Bởi Triển thị, nói đúng hơn là Triển Phi, từ xưa đến nay là kiểu người thành thục, luôn ở trạng thái nắm quyền chủ động, khiến ngoại nhân không thể chạm đến ý nghĩ của hắn, cũng không dám mạo muội tiến công.
“Anh ta vẫn chưa đuối đến mức cần tôi ra tay giúp đỡ.” Lần này không liên quan đến hợp tác làm ăn, thuần túy là chuyện tình nội bộ công ty Triển Phi, là người thuộc công ty khác, Quý Ngật Lăng không có nghĩa vụ hỗ trợ.
“Không phải hỗ trợ, nhưng ít ra sẽ giúp anh cảm thấy an tâm hơn.” Hôm nay Danny tựa hồ đặc biệt bướng bỉnh, đứng một chỗ không định ly khai.
Quý Ngật Lăng có chút tò mò giương mắt nhìn Danny. Đôi mắt kia dưới bất kỳ tình huống nào cũng đều trực tiếp mà thẳng thắng, hiện đang thâm thúy nhìn lại cậu, biểu tình kiên quyết, vẻ mặt y quả thật có chứa chút lo lắng.
Đúng vậy. Từ sau khi Triển Phi xảy ra chuyện, bản thân tuy không giúp được, nhưng cũng không thể hoàn toàn yên tâm nghỉ ngơi. So với việc đi xác định thật hư, Triển Phi đang cố gắng chiến đấu còn mệt mỏi hơn.Vì sao mình không dám xác định, là do sợ hãi hay lo lắng?
Dù vậy, Quý Ngật Lăng vẫn không giáp mặt hỏi thăm bất kỳ sự vụ nào của tập đoàn Triển thị.
Hắn có thể tự mình giải quyết mọi chuyện hoàn hảo, bởi vì hắn là Triển Phi.
Sau mỗi lần an ủi bản thân như vậy, vẫn không nhịn được theo dõi tình hình phát triển bên ngoài.Tại sao đều lựa hướng bất lợi mà nhảy vào, càng ngày càng xa, muốn kéo cũng không kéo lại được.
“Elan, Triển Phi nhất định có suy nghĩ của riêng mình, anh không cần thay anh ta lo lắng.” Đại khái biểu tình mệt mỏi của cậu dường như quá mức rõ ràng, Danny lại bắt đầu đơn phương quan tâm, không cần hồi báo.
Đối với y mà nói, việc này đã sớm trở thành thói quen.
“Ừ.” Gật đầu, Quý Ngật Lăng đóng trang tin tức lại, đầu cơ hồ cũng không nâng lên, nói thẳng với y, “Dan, buổi tối ngày mai có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
“Tôi không có chuyện gì để nói với anh cả.” Không ngờ Danny lại nhanh chóng đáp trả, dường như y đã sớm đoán được Quý Ngật Lăng muốn nói về vấn đề gì.
Quý Ngật Lăng hầu như chưa từng bị Danny cự tuyệt, cậu hơi nhíu mày ngẩng đầu, bắt gặp biểu tình mong đợi của Danny hướng về phía mình, cảm thấy hơi thở có phần áp bách.
“Dan. . . . . .”
“Elan, tôi biết anh muốn nói gì, bất quá tôi không muốn nghe.” Y vẫn như trước vô tư thẳng thắng, sự cố chấp của Danny cùng vẻ ngoài mềm yếu của y thật không giống nhau chút nào.
“. . . . . .” Quý Ngật Lăng tuy không lên tiếng, nhưng đôi mắt lại chất chứa nhiều lời muốn nói, như thể cậu muốn thông qua ánh mắt để truyền một thông điệp nào đó đến y, khiến Danny có chút chịu không nỗi.
“Không quan hệ, chỉ cần anh và anh ta vui vẻ cùng một chỗ, tôi sẽ chúc phúc cho hai người, chỉ xin đừng cướp đi quyền được ở lại bên cạnh anh của tôi, tôi sẽ không làm gì cả. . . . . .”
“Dù tôi không ở cùng anh ta, tôi cũng sẽ không. . . . . .”
“Elan, anh gần đây ngủ có ngon không, tôi nấu một ít thuốc trợ giấc, buổi tối anh lấy uống đi.”
“Tôi không uống, cậu trước tiên đi ra ngoài đi.” Thu hồi ánh nhìn, Quý Ngật Lăng đơn giản không có ý muốn cùng y tiếp tục nói chuyện. Danny cho tới giờ chính là người thông minh, nếu y không muốn nghe, Quý Ngật Lăng cũng không muốn nói gì với y nữa.
Sắc mặt Danny trong nháy mắt lạnh đi mấy phần, y không phải không phát hiện Quý Ngật Lăng đang khó xử, trên gương mặt thoáng lộ ra biểu tình thương tâm, nhưng vô luận biểu tình kia khiến người đau lòng bao nhiêu, Quý Ngật Lăng cũng không nhìn y, lại càng không cho phép bản thân nhìn thấy y.
Thời điểm rời khỏi văn phòng, Danny hơi mỉm cười tự cổ vũ chính mình. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, tính tình của Quý Ngật Lăng cho đến bây giờ không hề tốt như vẻ bề ngoài, bốn năm nay bản thân y đã sớm quen rồi. Cậu muốn y rời đi cũng không phải một lần.
Quý Ngật Lăng vốn muốn nói chuyện thẳng thắng với Danny, lại không đủ nhẫn nại, cậu không thể để tình trạng này kéo dài, làm sao cậu có thể tiếp tục nhận không lòng tốt của y được nữa?
Buổi chiều, vô luận là báo cáo công tác hay họp bàn công việc, Quý Ngật Lăng đều phớt lờ Danny, ngoại trừ những lúc cần trao đổi một số việc công, cậu thủy chung không nói thêm với y lời nào.
Quý Ngật Lăng hy vọng Danny có thể nhận thức rõ sự thật. Danny không phải là người của cậu, y cũng không có nghĩa vụ làm bất cứ việc gì cho cậu. Mặc kệ cậu và Triển Phi có thể cùng nhau đi đến cuối con đường hay không, cũng không liên quan đến Danny. Y cần có cuộc sống của riêng mình, chứ không phải đi giúp người khác xây dựng cuộc đời của họ.
Bản thân cậu trước kia, tập thành thói quen do dự thiếu quyết đoán, ích kỷ che giấu chính mình.
Nhưng Danny trước sau như một khăng khăng cố chấp. Hai người vốn có mối quan hệ thập phần khắng khít, lúc này lại như đang có chiến tranh lạnh, cả văn phòng dày đặc mây đen, hại kẻ khác không dám nhiều lời, cuộc họp nhanh chóng kết thúc, mọi người lập tức quay về chỗ ngồi, công tác so với bình thường càng chăm chỉ hơn.
Ngay khi Quý Ngật Lăng đang chuẩn bị bắt tay vào làm bản kế hoạch, Danny đem bữa tối do chính y nấu đến cho cậu, đều là mấy món Quý Ngật Lăng thích, y biết cậu đêm nay tăng ca, khẳng định sẽ lười ra ngoài dùng cơm, nên trước đó đã chuẩn bị cẩn thận.
Nhìn người vừa đặt đồ xuống bàn liền rời đi, Quý Ngật Lăng không chạm vào thức ăn vẫn còn đang nóng hổi, trong lòng dâng lên một cảm giác phiền muộn mơ hồ.
Nhân lúc này chuông điện thoại lại vang lên, nhìn thông báo trên màn hình, Quý Ngật Lăng dứt khoát tiếp máy.
“Lăng, rốt cuộc tôi cũng đã xử lý hoàn hảo, hiện tại em có rảnh không? Muốn mời em cùng đi ăn tối. Đang đói muốn chết đây.” Âm thanh Triển Phi tràn ngập vui sướng, tựa hồ như vừa giải quyết xong một chuyện phiền toái.
Lần nữa nhìn tới bữa tối Danny cố ý mang đến cho mình, Quý Ngật Lăng đáp, “Được, anh đang ở đâu?”
“Văn phòng của tôi, chính là chỗ lần trước tôi đưa em đến xem qua đấy, còn nhớ không?”
Quý Ngật Lăng nhíu mày. Không phải không nhớ văn phòng kia ở đâu, mà là tuyệt đối quên mất công ty của Triển Phi ở nơi này còn có một chi nhánh. Cậu nhớ rõ thời điểm nhìn thấy văn phòng kia, lúc ấy vẫn còn đang được trùng tu, sau đó liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, vốn tưởng Triển Phi đã gác lại việc sửa chữa, không ngờ mới một tháng, văn phòng đã có thể đưa vào sử dụng?
Cho đến giờ, Triển Phi chưa từng trì hoãn tiến độ thi công sao?
“Ừ, tôi vẫn còn nhớ, lát nữa sẽ lái xe qua chỗ anh.”