Editor: Trỏ Mặt Sẹo.
Beta: Wioo.
Editor: Trỏ Mặt Sẹo.
Beta: Wioo.
Hai ngày sau khi trở về từ nhà họ Tống, đế đô vẫn mưa không ngớt. Nguyễn Tình tự làm một con búp bê cầu nắng, ngày nào cũng mong mưa ngừng, thời tiết nhanh chóng nắng ráo. Những mà không biết có phải do búp bê cầu nắng xấu quá không mà không những không tạnh mưa mà sắc trời càng tệ hơn. Bầu trời vốn xám xịt đã hoàn toàn tối đen, ban ngày và ban đêm chẳng khác gì nhau cả.
Hôm nay, Nguyễn Tình đang ăn cơm với Tống Tư Niên, anh bỗng lên tiếng: “Tình Tình, chi nhánh công ty có việc cần anh xử lý nên hai ngày nữa anh phải ra nước ngoài.”
Nguyễn Tình hỏi: “Anh đi bao lâu?”
Tống Tư Niên: “ tháng.”
Nguyễn Tình bất đắc dĩ, nhưng cũng không cản lại, chỉ nói: “Nhớ về sớm đó, đến khi anh về chắc trời cũng đã nắng, lúc đó chúng ta sẽ đi du lịch!”
Tống Tư Niên gật đầu cười, anh bỗng lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, nói: “Sau khi về chúng ta kết hôn được không?”
Nguyễn Tình buồn bực, phản đối: “Anh người này…… Không lãng mạn tẹo nào cả.” Dù nói vậy, nhưng cô vẫn vui rạo rực nhận nhẫn.
Cuối cùng, Nguyễn Tình lúng túng nói: “Hứa rồi đó, nên anh phải về sớm chút đó.”
Tống Tư Niên đáp: “Được.”
Sau khi Tống Tư Niên xuất ngoại, Tống thị chợt loạn hết cả lên. Nguyễn Tình chỉ là nhân viên trong công ty nhỏ mà cũng cảm nhận được sự rung chuyển khủng bố của tập đoàn lớn. Ngày nào trên tin tức cũng nói về tin tức của Tống thị, người xung quanh cũng bàn tán về nó. Tin tức của Nguyễn Tình không linh thông lắm, đến lúc cô biết anh cả Tống gặp chuyện thì cũng đã tuần.
Tống Tư Liên xảy ra chuyện?
Nguyễn Tình sửng sốt, tài liệu trên tay rơi hết xuống đất, lúc A Mẫn nhìn đến, hơi mất tự nhiên: “Tình Tình, rất xin lỗi, tôi quên mất…… Đó là anh trai của bạn trai cậu.”
Nguyễn Tình không rảnh lo cái này, cô bỏ A Mẫn lại, trốn vào toilet gọi cho Tống Tư Niên, “Tư Niên, hình như anh trai anh gặp chuyện rồi.”
Người đầu dây bên kia có vẻ rất bình tĩnh, “Anh biết rồi.”
Nguyễn Tình lo lắng nên không để ý đến phản ứng của Tống Tư Niên, thấp thỏm dặn dò: “Anh ở ngoài cũng cẩn thận một chút, mai em đến thăm anh cả giúp anh, sau đó kể tình trạng của anh ấy cho anh được không?”
“Không cần đâu.” Tống Tư Niên bình tĩnh trả lời, “Mai anh về rồi.”
Sau khi tắt máy, Nguyễn Tình vẫn còn ngơ ngác. Mai Tống Tư Niên về ư? Mai về! Tuy có điểm vô lý nhưng cô vẫn không kìm được niềm vui trong lòng. Đúng lúc mai là thứ bảy, mà cô cũng lo lắng cho Tống Tư Niên thế nên định gọi cho anh hỏi về chuyến bay. Cô còn chưa kịp làm gì, một tin nhắn về thông tin chuyến bay đã gửi vào điện thoại cô.
Nguyễn Tình cầm điện thoại ấm áp nghĩ, Tống tư Niên thật sự rất quan tâm cô.
Ngày hôm sau Nguyễn Tình mặc váy trắng ra sân bay, Tống Tư Niên là người rất dễ nhận ra, cứ nhìn chỗ nào nhiều người chú ý nhất thì chắc chắn là anh. Y như rằng, lát sau Nguyễn Tình thấy mọi người xung quanh đang lén đánh giá chỗ nào đó, cô ngước nhìn, đúng là Tống Tư Niên đứng đó.
Lần này tuy có nhiều người đang nhìn anh nhưng không có ai lại gần.
Nguyễn Tình không thấy lạ chỗ nào mà vui sướng chạy sang định cho anh một bất ngờ. Vậy mà lúc cách đối phương m, cô bỗng dừng lại, ngơ ngác nhìn bạn trai đã tuần không gặp. Rõ ràng giống từ kiểu tóc, khuôn mặt đến cả khí chất ôn hòa, vậy tại sao cô lại cảm thấy lạ lẫm như vậy?
Có lẽ do đã lâu không gặp.
Tâm trạng bối rối hoảng hốt của Nguyễn Tình biến mất khi Tống Tư Niên quay đầu nở nụ cười tươi tắn dịu dàng với cô. Cô nhìn Tống Tư Niên rạng rỡ như vậy, cảm thấy bản thân thật ngốc, nhưng không hiểu sao cô có cảm giác trái tim mình hơi trống vắng, còn đau nhói nữa.
Sự trở lại của Tống Tư Niên như cho Tống thị một liều thuốc trợ tim. Anh tiếp quản công việc của Tống thị, ngồi ở vị trí chủ tịch, khiến Tống thị đang hoảng loạn trở nên trật tự hơn. Những người gây rối đều bị Tống Tư Niên đá thẳng ra khỏi công ty, trường hợp nghiêm trọng thì vào tù bóc lịch. Bấy giờ giới truyền thông không còn lôi chuyện Tống thị sắp phá sản ra nữa mà ngày ngày ca ngợi sự xuất sắc của Tống Tư Niên, tung hô anh là vị cứu tinh của Tống thị.
Mỗi lần nhìn thấy tin tức về Tống Tư Niên, Nguyễn Tình đều có cảm giác xa lạ. Tống Tư Niên mà cô biết chỉ là một cậu ấm có chút tiền, hơi thông minh, Tống Tư Niên mặc vest dứt khoát sa thải nhân viên, nghiêm túc đối mặt với phóng viên này thật lạ lẫm.
Vì thế, vào lúc đang ăn cơm cùng Tống Tư Niên, Nguyễn Tình vờ trêu: “Tư Niên, anh thay đổi nhiều thật.”
Tống Tư Niên nhìn cô hỏi: “Thế ư?”
Nguyễn Tình: “Dù anh luôn cười với em nhưng anh ít nói hẳn. Hơn nữa đồng nghiệp của em đều nói anh trở nên lạnh lùng hơn, em cũng phát hiện anh không hề cười vào những lúc khác.”
Tống Tư Niên im lặng một lúc, bỗng lên tiếng: “Tống Tư Liên……. Chết rồi.”
Nguyễn Tình bàng hoàng.
Tống Tư Niên nhìn thẳng vào Nguyễn Tình nói: “Xin lỗi, anh quá khó để chấp nhận sự thật này, nên….. Trong khoảng thời gian này anh làm khá tệ, nhưng anh thật sự……”
Nhìn Tống Tư Niên như thế này, lòng Nguyễn Tình mềm nhũn, luống cuống ôm lấy anh.
Tuy Nguyễn Tình không thân với Tống Tư Liên, lần duy nhất ở chung của bọn họ cũng không ổn lắm, nhưng là vợ chưa cưới của Tống Tư Niên, cô vẫn phải tham gia tang lễ của anh trai anh ấy. Tống Tư Liên là nhân vật có tiếng ở đế đô, trong tang lễ của anh ta không đếm xuể bao nhiêu nhân vật lớn tham dự, khung cảnh rất phi thường.
Lúc tặng hoa, một người phụ nữ mặc váy đen vừa đặt hoa xuống đã vừa khóc vừa cười như điên, gào: “Ha ha ha……. Tống Tư Liên chưa chết! Anh ta chưa chết!” Tất cả mọi người đều bị cô ta dọa, rất nhanh có người đến kéo cô ta ra ngoài, nói cô ta có vấn đề về thần kinh.
Người phụ nữ bị kéo đi, khi ngang qua người Nguyễn Tình, cô ta chợt quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, sau đó nở một nụ cười âm trầm: “Tống Tư Liên chưa chết.” Tuy nhiên lúc ấy Tống Tư Niên chắn trước mặt Nguyễn Tình khiến cô không nhìn thấy gì cả.
Đến lượt Nguyễn Tình tặng hoa, cô nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tống Tư Liên trong quan tài, chẳng hiểu sao bỗng bật khóc.
Tống Tư Niên vội nắm tay cô, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Em khó chịu chỗ nào ư?”
Nguyễn Tình lau nước mắt, nói: “Em cũng không biết, chỉ là bỗng dưng muốn khóc thôi…….”
Ánh mắt Tống Tư Niên tối sầm lại, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô, “Đừng khóc.”
Nguyễn Tình tự điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Em cứ nghĩ anh ở trong đó, sợ phát khóc…….”
Tống Tư Niên ôm chặt lấy Nguyễn Tình, “Không đâu, anh sẽ mãi bên cạnh em.”
Sau khi hoàn thành tang lễ, Nguyễn Tình xin nghỉ việc để bầu bạn với Tống Tư Niên. Vì cô phát hiện trạng thái tinh thần của Tống Tư Niên không ổn lắm, tính tình vốn dịu dàng trở nên tê liệt. Cứ nghĩ dến việc người thân duy nhất của anh, anh trai song sinh đã mất, Nguyễn Tình lại muốn bầu bạn cùng anh.
Nhờ sự bầu bạn của Nguyễn Tình, Tống Tư Niên dần vượt qua tình trạng mất phương hướng. Nhưng nếu so sánh với trước kia, anh vẫn có sự khác biệt. Dù vẫn dịu dàng, đẹp trai, lễ phép như xưa nhưng ánh mắt anh lạnh lùng hơn rất nhiều, cứ như trưởng thành chỉ trong một cái chớp mắt vậy, trong ánh mắt có chút trầm mặc. May thay lúc ở với Nguyễn Tình, Tống Tư Niên vẫn là Tống Tư Niên kia, một Tống Tư Niên thích cười, lòng dạ hơi đen tối, thích bám dính Nguyễn Tình, thích dùng ánh mắt dịu dàng ngọt chết người nhìn cô.
Là Tống Tư Niên của cô.
Mưa ở đế đô vẫn rơi, mọi người cũng dần quen với thời tiết mưa dầm xám xịt như vậy, Quen với việc ngày nào ra ngoài cũng mang ô, ngày nào giặt quần áo cũng dùng bàn ủi là khô, quen với bầu không khí ngột ngạt như thủy triều này. Hôm nay hiếm khi mưa tạnh, tuy thời tiết vẫn ảm đạm đến đáng sợ nhưng ít ra không cần che ô.
Vào ngày đẹp trời như vậy, Tống Tư Niên quyết định cầu hôn cô.
Tống Tư Niên thốt ra rất nhiều lời hứa trong căn phòng phủ kín hoa hồng và chocolate tình yêu. Nguyễn Tình nhìn anh, trong lòng hơi hoảng hốt nhưng vẫn nắm tay Tống Tư Niên. Đúng giây phút này, mây đen giăng kín bầu trời, mưa to như trút nước, đập vào cửa sổ sát đất ở ban công, tạo ra âm thanh chói tai.
Trong một đêm sấm sét như vậy, Tống Tư Niên hôn trán cô, đôi mắt như bốc lửa, nặng nề thổ lộ: “Tình Tình, anh yêu em.”
Nguyễn Tình đỏ mặt, trả lời: “Em cũng yêu anh.”
Sáng sớm, Tống Tư Niên ôm Nguyễn Tình nằm trên giường một lúc sau đó đứng dậy đánh răng rửa mặt. Anh cầm tài liệu ngồi bên mép giường phê duyệt. Anh vừa nhìn Nguyễn Tình vừa kí tên, sau đó thì achuyển thành nhìn chằm chằm vào vẻ mặt yên ổn khi ngủ của Nguyễn Tình, kí tên theo bản năng. Đến lúc anh cúi đầu nhìn tài liệu trên tay, anh lẩm bẩm: “Ừm, lại kí sai tên rồi.”
Chỉ thấy dòng chữ “Tống Tư Liên” thình lình xuất hiện trên cột chữ kí.
Tác giả có lời muốn nói: Chắc là hiểu rồi nhỉ……?
:, //.
HOÀN TOÀN VĂN.