Cảm giác hụt hẫng và vô vọng tràn ngập trong tôi vì phải nghe sự thật này. Như thế thì chẳng khác nào nói rằng thế giới thứ chỉ là con đường cụt? Phía cuối đường vẫn ko có ngả rẽ nào khác. Như thế thì...tôi biết đặt niềm tin vào đâu đây cho số phận của mình? Tầm tã giữa trời mưa, bầu trời vẫn u ám mây đen và ầm ầm tiếng sấm như lời cảnh báo...đừng làm nghịch tự nhiên...đừng nghịch ý trời...Lúc này thì tôi cảm thấy nước mắt đã chẳng còn tác dụng gì nữa, tôi ko khóc...ko khóc nữa nhưng nó cứ trái ý tôi rơi ra ko ngừng. Có lẽ vì tôi vừa tự đưa ra quyết định hèn nhát...
Tôi ko muốn đấu tranh cho số phận của mình nếu biết trước nó ko có kết quả. Tôi ko muốn đi trên con đường có bao nhiêu chông gai, thử thách mà biết phía trước là ngỏ cụt. Tôi...chấp..nhận...chấp...nhận..yên..ph� ��n là đứa con ngoan, người chị tốt...Tôi..đã yên..phận.. cách hèn..nhát..
Thế là tôi bước về...bước từng bước của kẻ thua cuộc trước ông trời để về nhà. Vừa về đến nhà thì gương mặt của tôi đầy lo lắng lấy khăn lau cho tôi nhưng vẫn ko quên mắng vào mặt tôi trách:
- Đi đâu mà dầm mưa về thế này hả? Mưa này mà tắm, muốn bệnh sao?
- Hì,mẹ lo quá,con làm sao bệnh đc?
- Còn cười đc nữa hả? Tay chân lạnh ngắt này. Mau vào nhà tắm tắm nước nóng rồi thay đồ vào mau.
- Dạ!
Tôi bước đến cửa phòng tắm thì nó chạy đến đưa cho tôi quần áo và nói:
- Upa tắm xong mình nói chuyện nhé!
- Ờ!
Tôi trả lời cách yếu ớt, ko dám nhìn thẳng vào mặt nó vì tôi vẫn chưa biết sẽ nói gì? Rồi tôi bước vào phòng tắm cởi bộ đồ ướt ra. Nhìn thân thể mình qua tấm gương nhỏ treo trên tường, tôi thấy mình giống con thú bị thương thật. Đôi mắt khóc nhiều đến nỗi đỏ ngầu, tấm thân của người con gái thì thật yếu ớt chẳng chịu nổi trận mưa to. Sao thấy ghét mình đến thế? Thật yếu đuối...!
Rồi cái lạnh của cơn mưa từ từ xâm nhập vào tôi khiến tôi lạnh run và ko ngừng tạt nước nóng vào người cho ấm lại. Tắm thật nhanh, tôi lại mặc đồ vào rồi bước ra.Nhưng chỉ mới mở cửa bước ra thì tôi cảm thấy đầu óc mình quay mòng mòng. Có lẽ tôi bị choáng nên sau đó, tôi đã khụy xuống cạnh cửa và khiến cho mẹ với nó hoảng sợ. Mẹ vội đỡ tôi vào phòng nằm xuống, lo lắng nói:
- Trời ơi, sốt rồi, trán nóng quá!
- Con..con..sốt..sao..? Sốt...sao..con..lại..thấy..lạnh...thế..này..?-giọng tôi run run, người co lại nói khiến mẹ và nó lo hơn phải
lấy đến cái mền đắp cho tôi.
- Vi, con coi chừng nó đi, mẹ đi mua thuốc!
- Dạ!
Mẹ nói xong liền đứng dậy mặc áo mưa dắt xe đi. Căn phòng chỉ còn tôi và nó. Có lẽ vì mệt và lạnh, tôi chỉ biết co người lại rồi nhắm nghiền con mắt, còn nó thì cứ im lặng nhìn tôi. Chợt...tôi cảm thấy mình đang ấm dần lên. Tôi cảm nhận đc có hơi ấm đang truyền vào người mình. Cảm giác ấm áp đó ko phải do cái mền...ko phải cho chiếc khăn nóng đang đắp trên trán của tôi...Đó là hơi ấm của nó. Thấy tôi lạnh, nó đã nằm xuống cạnh tôi, đắp mền chung với tôi rồi khẽ vòng tay qua ôm lấy tôi thật chặt. Tôi chỉ biết xoay qua nhìn gương mặt của nó đang kề thật sát với tôi, nghe hơi thở của nó và nhìn thật kĩ ánh mắt đang lo lắng của nó. Có lẽ là do vô thức...hoặc có lẽ là do sâu trong lòng tôi muốn đc như thế, tôi đã vòng tay qua ôm lại nó và nói:
- Đừng buông ra nhé!
- Ừm...ko buông đâu...!-nó gật nhẹ rồi nhìn tôi.Tôi cũng nhìn nó thật lâu cho đến khi sự mệt mỏi trong người tôi đã hoàn toàn ngự trị khiến cho tôi thiếp đi.Trong mê man,tôi cảm nhận đc môi mình có cái gì đó chạm vào thật nhẹ...và nghe nó nói thật khẽ:
- Là số phận...hay..là..định mệnh...và...tại..sao..lại..trớ..trêu..như thế này...?