Song Sinh - Youngmin0221Y

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Nè, sao người tắm lâu quá vậy? Đồ ăn đã dọn lên hết luôn rồi đó!

Tôi và nó chợt giật mình mở mắt ra thoát khỏi cái bẫy của sự đam mê. Nó đỏ mặt xoay qua chỗ khác đưa vội cho tôi cái khăn che người lại nói:

- Upa mau lau khô người mặc đồ vào đi.

- Ờ!-tôi chỉ nói đc chữ ờ như thế thôi rồi cũng đỏ mặt vội vàng mặc đồ vào

đứa bước ra trong bao nhiêu cảm xúc trào dâng trong lòng. Vừa có chút lâng lâng của kɦoáı ƈảʍ từ nụ hôn vừa có chút ngượng ngùng ko biết vừa rồi là đúng hay sai? Ngồi vào bàn nhập tiệc buổi tối cùng mọi người mà tôi và nó chẳng đứa nào dám nhìn nhau cái. đứa cứ để mặc cho mọi người đang nói gì?Đang bàn về cái gì? Chỉ lo gấp đồ ăn cho đầy chén rồi lại uống nước chứ chẳng ăn gì nhiều. Vi, Nhi, Phong và tóc đỏ cũng ăn cách từ tốn, ko ăn nhiều như lúc trưa nữa nên mẹ liền hỏi:

- Mấy đứa sao vậy? Sao đứa nào cũng ăn ít thế? Đồ ăn ko ngon àh?

- Dạ...ko phải vậy đâu!-Vi liền nói

- Chứ sao?

- Dạ...ko phải là do đồ ăn ko ngon mà là tụi con sợ tối rồi còn đến làm phiền nhà bà thì hơi kì!-Nhi giải thích

- Hahahaha...mấy đứa bây sợ Tào Tháo rượt đến nhà bà nữa àh?-mẹ tôi bật cười nói

- Hì..hì..!-Phong với tóc đỏ cười trừ

- Đừng lo ông Tào Tháo giờ này. Ăn nhiều vào cho có sức.Lát còn phải hiến máu nhân đạo nữa!

- Ơ...tối rồi còn đi hiến máu nữa sao bác?-Nhi thắc mắc

- Ở gần đây có bệnh viện sao bác?-Vi cũng hỏi

- Để sáng mai ko đc sao bác gái?-Phong cũng ngây ngô hỏi

- Hahaha...tụi nhỏ này vui tính thiệt. Quân, giải thích cho bạn con nghe đi!-mẹ tôi lại cười rồi bảo tôi giải thích. Tôi bỏ đũa xuống tát nhẹ vài cái vào má của mình cho nó tỉnh đáp:

- Hiến máu nhân đạo ở đây ko phải cho con người mà là cho con muỗi đó. Ở dưới quê nên muỗi nó cũng nhiều hơn trên thành phố và nó cũng chất lượng hơn trên thành phố!

- Chất lượng là sao?-tóc đỏ hỏi

- Chất lượng nghĩa là nó to hơn mấy con muỗi trên thành phố áh!-nó lên tiếng

- Èo!- người Vi, Nhi, Phong cùng tóc đỏ đồng thanh

- Vậy là phải chọn cách đối phó với muỗi trước. Còn Táo Tháo chắc giờ này cũng nghỉ rồi, sáng mai mới chiến đấu tiếp. Phải ăn cho nhiều mới đc!-Nhi nói rồi liền quơ đũa gấp đồ ăn.

Vi cười rồi cũng ăn ngon lành ko e dè nữa. Cả Phong cùng tóc đỏ cũng thế. Nhờ vậy mà bàn ăn của đám chúng tôi cũng hết lẹ. Sau bữa tiệc, người lớn súm nhau ngồi uống trà bàn chuyện tiệc cưới ngày mai còn bọn tôi thì đem chiếu gối ra trãi ở hành lang. đứa ngủ mà chỉ có cây nhan muỗi ở phía gốc nên đứa nào cũng ngán ngẩm ko dám nằm ngủ vì đã nghe đc tiếng đập cánh của bọn muỗi đang vo ve chờ đợi cơ hội. Trời đã tối lắm rồi, sáng mai là đám cưới của út rồi nên ko thể để ai cũng thức như người lớn đc. Tôi lên tiếng:

- Ê, mài có đem theo thứ đó ko?-tôi nhìn nó hỏi

- Có!

- Đem ra đây đi. Đến lúc dùng rồi!

- Ừm!-nó đứng dậy đi vào phòng lục túi đồ

- Thứ đó là cái gì vậy Quân? -Nhi và Vi đồng thanh hỏi

- Từ từ rồi biết!-tôi vừa nói xong thì nó đem thứ đó ra đưa tôi. Tôi cầm trên tay thứ đó lắc lắc vài cái rồi bắt đầu xịt bốn phía. Xịt xong thì Nhi với Vi cười nói:

- Hi...hi...thuốc diệt muỗi vị chanh thơm quá!

- ^^ Hết sợ bị chích nhé!-tôi cười nhe răng

- Ừa!-cả lại đồng thanh rồi yên tâm nằm xuống ngủ. Phong với tóc đỏ cũng nhắm mắt ngủ. Tôi và nó đương nhiên nằm chung chiếc chiếu nên dù có tránh ko nhìn nhau thì cuối cùng vẫn phải nằm ngủ kế bên nhau. Nằm cạnh nhau, tôi hiểu ko chỉ tôi mà nó cũng ko ngủ đc dù cho đứa đã xoay lưng lại với nhau. Đang đắn đo ko biết nên làm gì mới ngủ đc thì nó bỗng quay qua khều nhẹ lưng tôi nói:

- Upa còn nhớ chỗ bí mật lúc nhỏ của đứa mình ở đây ko?

- Nhớ!

- Sáng mai mình đến đó nha, đc ko?

- ...Được!

- Vậy giờ ngủ thôi! Ngủ ngon!

- Ngủ ngon!

Nói xong, nó xoay mặt về phía khác và bắt đầu ngủ. Tôi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều nữa mà cố gắng nhắm mắt ngủ để mau đến ngày mai. Vì ngày mai đứa sẽ đi đến chỗ bí mật. Chỗ giao ước giữa tôi và nó mà đã lâu rồi ko đến và cũng ko nhớ đến nữa...

Tôi nhìn thẳng vào mắt nó và từ từ khép lại rồi đặt lên môi nó nụ hôn thật nhẹ nhàng.Dường như nó cũng ko phản đối hành động đó của tôi mà ngược lại còn hưởng ứng bằng cách kéo dài nụ hôn của đứa cho đến khi có tiếng gõ cửa của Nhi gọi:

- Nè, sao người tắm lâu quá vậy? Đồ ăn đã dọn lên hết luôn rồi đó!

Tôi và nó chợt giật mình mở mắt ra thoát khỏi cái bẫy của sự đam mê. Nó đỏ mặt xoay qua chỗ khác đưa vội cho tôi cái khăn che người lại nói:

- Upa mau lau khô người mặc đồ vào đi.

- Ờ!-tôi chỉ nói đc chữ ờ như thế thôi rồi cũng đỏ mặt vội vàng mặc đồ vào

đứa bước ra trong bao nhiêu cảm xúc trào dâng trong lòng. Vừa có chút lâng lâng của kɦoáı ƈảʍ từ nụ hôn vừa có chút ngượng ngùng ko biết vừa rồi là đúng hay sai? Ngồi vào bàn nhập tiệc buổi tối cùng mọi người mà tôi và nó chẳng đứa nào dám nhìn nhau cái. đứa cứ để mặc cho mọi người đang nói gì?Đang bàn về cái gì? Chỉ lo gấp đồ ăn cho đầy chén rồi lại uống nước chứ chẳng ăn gì nhiều. Vi, Nhi, Phong và tóc đỏ cũng ăn cách từ tốn, ko ăn nhiều như lúc trưa nữa nên mẹ liền hỏi:

- Mấy đứa sao vậy? Sao đứa nào cũng ăn ít thế? Đồ ăn ko ngon àh?

- Dạ...ko phải vậy đâu!-Vi liền nói

- Chứ sao?

- Dạ...ko phải là do đồ ăn ko ngon mà là tụi con sợ tối rồi còn đến làm phiền nhà bà thì hơi kì!-Nhi giải thích

- Hahahaha...mấy đứa bây sợ Tào Tháo rượt đến nhà bà nữa àh?-mẹ tôi bật cười nói

- Hì..hì..!-Phong với tóc đỏ cười trừ

- Đừng lo ông Tào Tháo giờ này. Ăn nhiều vào cho có sức.Lát còn phải hiến máu nhân đạo nữa!

- Ơ...tối rồi còn đi hiến máu nữa sao bác?-Nhi thắc mắc

- Ở gần đây có bệnh viện sao bác?-Vi cũng hỏi

- Để sáng mai ko đc sao bác gái?-Phong cũng ngây ngô hỏi

- Hahaha...tụi nhỏ này vui tính thiệt. Quân, giải thích cho bạn con nghe đi!-mẹ tôi lại cười rồi bảo tôi giải thích. Tôi bỏ đũa xuống tát nhẹ vài cái vào má của mình cho nó tỉnh đáp:

- Hiến máu nhân đạo ở đây ko phải cho con người mà là cho con muỗi đó. Ở dưới quê nên muỗi nó cũng nhiều hơn trên thành phố và nó cũng chất lượng hơn trên thành phố!

- Chất lượng là sao?-tóc đỏ hỏi

- Chất lượng nghĩa là nó to hơn mấy con muỗi trên thành phố áh!-nó lên tiếng

- Èo!- người Vi, Nhi, Phong cùng tóc đỏ đồng thanh

- Vậy là phải chọn cách đối phó với muỗi trước. Còn Táo Tháo chắc giờ này cũng nghỉ rồi, sáng mai mới chiến đấu tiếp. Phải ăn cho nhiều mới đc!-Nhi nói rồi liền quơ đũa gấp đồ ăn.

Vi cười rồi cũng ăn ngon lành ko e dè nữa. Cả Phong cùng tóc đỏ cũng thế. Nhờ vậy mà bàn ăn của đám chúng tôi cũng hết lẹ. Sau bữa tiệc, người lớn súm nhau ngồi uống trà bàn chuyện tiệc cưới ngày mai còn bọn tôi thì đem chiếu gối ra trãi ở hành lang. đứa ngủ mà chỉ có cây nhan muỗi ở phía gốc nên đứa nào cũng ngán ngẩm ko dám nằm ngủ vì đã nghe đc tiếng đập cánh của bọn muỗi đang vo ve chờ đợi cơ hội. Trời đã tối lắm rồi, sáng mai là đám cưới của út rồi nên ko thể để ai cũng thức như người lớn đc. Tôi lên tiếng:

- Ê, mài có đem theo thứ đó ko?-tôi nhìn nó hỏi

- Có!

- Đem ra đây đi. Đến lúc dùng rồi!

- Ừm!-nó đứng dậy đi vào phòng lục túi đồ

- Thứ đó là cái gì vậy Quân? -Nhi và Vi đồng thanh hỏi

- Từ từ rồi biết!-tôi vừa nói xong thì nó đem thứ đó ra đưa tôi. Tôi cầm trên tay thứ đó lắc lắc vài cái rồi bắt đầu xịt bốn phía. Xịt xong thì Nhi với Vi cười nói:

- Hi...hi...thuốc diệt muỗi vị chanh thơm quá!

- ^^ Hết sợ bị chích nhé!-tôi cười nhe răng

- Ừa!-cả lại đồng thanh rồi yên tâm nằm xuống ngủ. Phong với tóc đỏ cũng nhắm mắt ngủ. Tôi và nó đương nhiên nằm chung chiếc chiếu nên dù có tránh ko nhìn nhau thì cuối cùng vẫn phải nằm ngủ kế bên nhau. Nằm cạnh nhau, tôi hiểu ko chỉ tôi mà nó cũng ko ngủ đc dù cho đứa đã xoay lưng lại với nhau. Đang đắn đo ko biết nên làm gì mới ngủ đc thì nó bỗng quay qua khều nhẹ lưng tôi nói:

- Upa còn nhớ chỗ bí mật lúc nhỏ của đứa mình ở đây ko?

- Nhớ!

- Sáng mai mình đến đó nha, đc ko?

- ...Được!

- Vậy giờ ngủ thôi! Ngủ ngon!

- Ngủ ngon!

Nói xong, nó xoay mặt về phía khác và bắt đầu ngủ. Tôi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều nữa mà cố gắng nhắm mắt ngủ để mau đến ngày mai. Vì ngày mai đứa sẽ đi đến chỗ bí mật. Chỗ giao ước giữa tôi và nó mà đã lâu rồi ko đến và cũng ko nhớ đến nữa...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio