Đúng vậy, có lẽ vì cái sự thật kia. Mẹ đang muốn quây quần bên tôi và nó lần cuối như gia đình vì sau này có thể người ngồi chung bàn sẽ là Tú Vi. Ko còn là nó nữa! Nó phải trở về với gia đình thật sự của nó. Làm tiểu thư danh giá của nó. chút ngậm ngùi như hiểu đc lòng mẹ, tôi cố gắng vui cười vì bản thân tôi cảm thấy mình có lỗi khi còn giấu mẹ về chuyện giữa tôi và nó. Thế rồi sau bữa ăn ấm cúng gia đình, mẹ con dắt nhau tản bộ trên đường đi về mà tôi lẫn nó đều ko nhận ra đây là lần cuối cùng chúng tôi đc bên mẹ.
Vì cái tính lóc chóc, nó chẳng đi đứng chậm rãi bình thường mà cứ đi trên cái mép ngoài lề đường để chứng tỏ mình giữ thăng bằng giỏi. Vừa đi nó còn vừa nói đùa:
- Mẹ ơi mẹ, coi kon giống người mẫu ko?
- Mài mà làm người mẫu cái gì? Người mũ thì có!-tôi trêu
- Xí, người mũ cái đầu upa í! Plè...-vẫn thói quen lè lưỡi với tôi nhưng rồi có lẽ vì thế mà nó quên mất phải giữ thăng bằng mà trợt chân té ra đường. Nhìn nó ôm cái mông suýt xoa, tôi bật cười mà quên mất phải đỡ nó dậy. Mẹ cũng cười và bước đến đỡ nó dậy. Đang nắm tay nó thì chiếc xe honda lạng lách ẩu tả lao đến khiến mẹ tôi giật mình đẩy nó vào còn mình thì bị quẹt vào chiếc xe. Tên lái xe nhanh người nhảy khỏi xe bỏ mặc tay áo mẹ tôi đang bị vướng vào cái móc xe nên theo đà xe mà ngã theo nó ra ngoài đường. Hết hồn, tôi và nó định ra xem mẹ có sao ko thì chiếc xe tải lại bất ngờ lao đến. Mẹ chỉ kịp đứng dậy đón lấy cú đụng đau đớn của nó trong sự hoảng hốt của tôi lẫn nó. Cả chỉ kịp trợn mắt lên kêu tiếng "mẹ" rồi bất động nhìn vũng máu loang ra khắp đường. Tiếng người ta hoảng sợ, âm thanh xe cộ tắt nghẽn bốp còi inh ỏi, tiếng xe cấp cứu vội vã trong đêm, tiếng kêu mẹ tha thiết của tôi và nó trong vô vọng...Mẹ..tỉnh dậy đi mẹ...Mẹ..ơi..mẹ...!
....Mưa! Đêm đó trời bỗng đổ cơn mưa thật lớn như để chia buồn. Cứ như cảnh quen thuộc người ta hay bắt gặp trên phim. Vị bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu lắc đầu nói:"Chúng tôi đã cố gắng hết sức!" và thế là thân nhân đến phòng xác để nhận người thân. Bây giờ, tôi với nó cũng giống như thế. Nghe như con tim chết lặng buốt cả tay chân nhưng đứa vẫn cố bước theo người y tá đến phòng xác. Căn phòng khá lớn và nồng nặc mùi lạnh lẽo. Tôi nói mùi lạnh lẽo là vì trong phòng rất lạnh. Lạnh như nhà băng. Những người xấu số đều đc đưa vào đây và nằm che mặt lại như họ sợ thấy ánh sáng.
đứa tôi bước đến cái giường mới đc đẩy vào. Cẩn thận, tôi vén tấm khăn trắng đang che toàn thân mẹ lại. May quá, mẹ chỉ là đang nằm ngủ và ko bị tôi làm cho thức giấc. Đôi mắt mẹ chỉ nhắm lại để ngủ vì ngày đi chơi cùng chúng tôi mệt thôi. Phải ko mẹ? Sờ nhẹ lên mái tóc của mẹ, tôi vuốt nhẹ vì nó đang bị rối đi kìa. Hôm nay mẹ của đứa tôi đẹp lắm. Đẹp lắm nha. Dù chiếc áo mẹ mặc, cái quần tây dài của mẹ đã bị cái thứ nước màu đỏ nhuộm màu. Dù tay chân, thân thể mẹ đang lắm vết tích của mổ xẻ, của chiếc xe tử thần kia thì trông mẹ vẫn mạnh khoẻ như mọi ngày. Ah, hôm nay ngắm mẹ nằm ngủ, đứa tôi mới phát hiện mẹ có tật xấu. Miệng mẹ đang chảy ke ra kìa. Nhưng sao ke lại là màu đỏ nữa hả mẹ? Sao người ta gọi đó là thổ huyết hả mẹ?
- Xe đã đến rồi. em mau che khăn lại để chị cho người đến khiêng mẹ em ra xe rồi chở về nhà!-cô y tá đứng cạnh nói
- Ko..mẹ em đang ngủ. Che khăn lại mẹ em sẽ ngạt thở chết thì sao? Ko..ko cần che khăn đâu chị àh!-tôi cố nói trong giọng đang kiềm chế
- Chị..chị..em nói đúng đó. Mẹ của tụi em đang ngủ thôi. Tụi em kiu mẹ dậy đi về đc mà. Ko cần ai khiêng đâu. Mẹ ơi..mẹ..dậy đi. Mẹ đừng ngủ nữa. Ở đây lạnh quá. Mẹ đừng nằm ở đây ngủ. Mình về nhà ngủ đi mẹ. Tối nay tụi con sẽ ngủ với mẹ. Mẹ dậy đi. Mẹ...mẹ dậy đi.
- Mẹ..-nó vừa lay nhẹ mẹ vừa gọi tha thiết trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Vi đang gọi mẹ dậy kìa. Mẹ dậy đi. Con với nó sẽ về với mẹ. Tối nay sẽ ngủ với mẹ. Mẹ dậy đi. Đừng nằm nữa mà. Mẹ dậy đi...đc ko? Ngồi dậy và cười nói với tụi con đi mẹ. Mẹ..Sao..mẹ..lại...nỡ..bỏ..tụi..c on..lại..một..mình..chứ?..Tại..sao..hả..mẹ..?-tôi vừa nói vừa khụy chân xuống đất. Nó cũng quì xuống cạnh tôi và rưng rưng nước mắt. Khóc..Ừa thì khóc. Nước mắt rơi ra ướt đẫm gương mặt của tôi và nó nhưng mẹ lại lạnh lùng chẳng phản ứng nào.Mẹ bỏ mặt đứa tôi rồi. Bỏ chúng tôi thật rồi. Mẹ chẳng thèm quan tâm đến nữa. Chẳng thèm thương chúng tôi nữa. Có lẽ vì đứa tôi hư ko? Phải chăng vì chúng tôi đã giấu mẹ về chuyện giữa tôi và nó nên bây giờ mẹ bỏ chúng tôi? Hay đây là tác phẩm đùa cợt của ông trời nữa? Ông phạt tôi và nó đã đi sai tự nhiên, sai qui luật bình thường của con người nên ông cướp đi người mẹ của chúng tôi?
Thức trắng đêm quì gối bên mẹ. Tôi và nó chẳng ai nói với ai lời nào. Chỉ im lặng để cho nước mắt rơi và nghe tiếng mưa ào ạt ở bên ngoài rít lên lạnh giá. Hàng xóm đến. Họ giúp đứa tôi dán giấy báo che tất cả kiếng và bàn thờ ở trong nhà. Lôi ra đóng quần áo của mẹ trong phòng, họ ngồi bứt từng cúc áo rồi xếp bỏ vào cái bao lớn. người trong họ đến bên tôi và nó vỗ nhẹ vai đứa rồi nói:
- đứa tránh mặt tí đi. Để mọi người lau mình cho mẹ đứa thật sạch và thay bộ đồ mới.
- Dạ! Cám ơn bác!-tôi nói lễ phép rồi đứng dậy nhưng nó thì ko. Nó vẫn quì cạnh mẹ. Nhẹ giọng, tôi nói
- Đứng dậy đi Vi. Để mọi người lau mình cho mẹ.
- Ko! Em ko đứng dậy đâu. Em muốn quì ở đây bên mẹ. Tại em hết. Nếu ko tại em té, mẹ ko đỡ em dậy thì mọi chuyện sẽ ko thế này. Tại em hết. Tại em...!-nó cố nói trong nước mắt và vẫn ko chịu đứng dậy. Thấy nó tự trách bản thân, tôi càng đau lòng hơn. tay giữ chặt người nó, tôi kéo nó đứng dậy cho bằng đc cách cứng rắn và nói:
- Em muốn mẹ ra đi mà người dính đầy máu và quần áo ko tươm tất như vậy sao hả?
- Em...-nó cứng họng và lại khóc nhưng cũng đã chịu đứng dậy để mọi người giúp mẹ.
Đứng gốc trong nhà, nó cứ úp mặt vào vai tôi mà khóc trong khi tôi cố ko cho mình khóc nữa, nén đau nhìn mọi người đang dùng mấy cái mền vây xung quanh mẹ. Cứ như là họ có phép màu. Chỉ trong thoáng, mẹ đã tươm tất, gọn gàng trong bộ quần áo mới. Ko chỉ vậy, mẹ còn đc trang điểm thật tươi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Chỉ là đang ngủ. giấc ngủ dài ko thức thôi...
Rồi mọi người ai về nhà nấy để lại không gian riêng cho mẹ con tôi. Mẹ thì nằm ngủ. Tôi thì quì kế bên canh chừng. Nó ko khóc nữa. Cũng nín rồi và quì cạnh tôi đến h đêm thì thiếp đi bên cạnh tôi vì kiệt sức. Bên ngoài mưa vẫn dai dẳng chưa dứt. Nhìn mẹ dù đang đắp mền ấm áp mà cơ thể thì đã lạnh, tôi lại muốn khóc. Nhưng giờ là lúc tôi ko thể khóc đc. Mẹ đã ra đi rồi và tôi phải có trách nhiệm với những chuyện còn lại. Tôi phải thay mẹ hiến tuỷ để cứu Tú Vi. Đứa em ruột và người thân còn lại của tôi. Tôi phải nói cho nó biết nó chưa mất mẹ. Chỉ có tôi mồ côi thôi. Nó còn mẹ..còn mẹ thật sự của nó và cả người cha nữa.
- Mẹ ơi...đừng..đừng..đi..mà. Đừng..bỏ..lại..tụi con..!-tiếng nó chợt thốt lên trong cơn mê. Có lẽ, nó gặp đc mẹ trong mơ. Vuốt nhẹ mái rồi dùng ngón tay gạt đi nước mắt đang rơi ra trên mặt của nó, tôi thì thầm:
- Đã đc gặp mẹ rồi còn khóc nữa. Em thật hư quá!
Rồi lại nghe tiếng mưa thật buồn, tôi bò đến tủ lấy ra cây kèn Harmonica. Để nó gần miệng mình. Tôi thổi bài nhạc tôi từng đc học từ ba. Giờ đây, cả mẹ cũng đi rồi. Bài nhạc này sẽ thay tôi tiễn đưa mẹ...Mẹ ơi, từ khi ba mất con ko thích thổi Harmonica nữa. Bây giờ, con thổi nó nhé. Mong rằng mẹ sẽ nghe đc...