...Lập tức đứa nào đứa nấy đều run run dang ra bên cúi mặt xuống. Tôi và Vi cũng vội đứng dậy chờ đợi."Anh ấy" thổi tiếng kèn hiệu và những đứa khác cũng đều tập trung lại. Sự trừng phạt bắt đầu.
- Tôi cho các em thời gian luyện tập để ngày mai kiểm tra có điểm tốt thế mà các em lại ngồi chơi còn hát với hò nữa. Hay nhỉ?
- Thưa..thưa..thầy..em..xin..lỗi...-tôi bước ra nói trong sự hối hận vì sợ ông thầy sẽ phạt luôn những đứa khác nhưng ông thầy ko quan tâm đến lời xin lỗi của tôi mà vẫn nói tiếp cách giận dữ
- Em có lỗi đương nhiên em phải nhận nhưng ko phạt thì ko thể phạt mình em. Tất cả nghe đây,ai vừa nghe em này hát thì chịu phạt hít đất cái. Còn riêng em và em này, em chạy quanh sân trường vòng sau đó hít đất cái cho tôi.
- Thưa thầy, phạt như vậy là quá nặng làm sao mà đủ sức....-em tôi liền lên tiếng xin giúp tôi thì ông thầy nói giọng sắt đá
- Ko đủ sức thì em chịu phạt chung luôn với em kia.
- Thầy, bạn ấy đều là nữ, thầy phạt như vậy có quá ko?-thằng Phong cũng lên tiếng
- Àh, ý kiến àh!Vậy cả em cũng chung hình phạt với đứa đó nhưng em đã nói con trai con gái với tôi thì em chịu thêm hình
phạt nữa là đi nhặt hết rác khắp sân trường này. Tôi sẽ nhờ cô lao công coi chừng đứa em. Còn bây giờ..lập tức thi hành!!
Thế là xong. Ko đứa nào dám nói thêm tiếng nào mà chấp nhận hình phạt Giữa trưa nắng oi bức, đứa chạy quanh vòng sân rộng lớn chỉ được vòng là con em tôi với Vi đều đã mệt nhưng chẳng dám ngừng nghỉ. Tôi phải đỡ con em mình chạy tiếp, còn Vi thì để Phong đỡ. đứa chạy song song với nhau, tôi lên tiếng mắng:
- Mài ăn gì mà sao ngu đột xuất vậy? Mọi thường tao đâu thấy mài ngu vậy? Tự nhiên lên tiếng chi để bị phạt chung?
- Em..em..ngu..vậy..đó..Thấy..ổng..ức..hiếp..upa..làm..sao..mà..để..yên..được..h iz..hà..-nó cố rống cổ nói
- Xin..lỗi..tại..Vi.hết..Nếu..ko vì Vi..mọi..chuyện..đã.ko.thế..này..!
- Lỗi đâu phải của Vi? Tại Quân muốn hát thôi!
- Tôi thấy lỗi là do cả người. Con gái luôn gây rắc rối và phiền phức!-Phong lên tiếng và thế là chạy phạt thành chạy giỡn. Tôi, nó và nhỏ rượt đánh thằng Phong tới tấp. Nhờ vậy mà chạy nhanh được thêm vòng. Rồi trời tự nhiên kéo mây đen lại, tất cả học sinh đang tập đều được cho nghỉ đi về nhưng đứa tôi thì vẫn tiếp tục hình phạt, ko được về. Tôi vừa chạy vừa than vãn:
- Ông hít le ác pà kố! Trời gần mưa rồi cũng ko chịu cho nghỉ nữa!
- Hiz..upa ơi, mệt quá..em chịu hết nỗi rồi!
- Cố lên đi, còn có mấy vòng nữa àh. Tao nghĩ chắc tắm mưa rồi!
Tôi vừa dứt lời thì mưa bắt đầu rơi từng hạt tí tách xuống. Chỉ trong vòng -p, trận mưa đã ào xuống thật to và nặng hạt. Tôi và thằng Phong thì còn chịu được chứ còn Vi và con em tôi thì chắc ko xong nên đứa cố gắng giữ cô nàng này chặt hơn để chạy hết sức.
Tắm nắng xong giờ lại dầm mưa nên xong hình phạt thì đứa nào cũng lăn ra nằm giữa sân kiệt sức và chờ có ai đó đi đến hốt xác đem về. Nằm giữa sân ngước mặt lên trời, con mắt nhắm nghiền lại, tôi đưa bàn tay của mình ra cảm nhận những giọt mưa đang rơi xuống như trút nước. Rồi chợt quay qua nhìn,tôi bắt gặp được tên Phong đang ngắm đứa em gái của tôi.
Ko biết đó là giác quan hay là do tôi nhạy cảm. Lúc đó, tôi cảm thấy hình như hắn đã để ý đến em tôi......
ngày mới lại bắt đầu nhưng ngày hôm nay tôi và con em mình ko cãi nhau. đứa thức dậy uể oải vì vẫn còn mệt nên chẳng đùa giỡn như mọi hôm. Điều đó khiến cho mẹ tôi hơi ngạc nhiên nhưng bà lại rất mừng vì ngôi nhà được yên tĩnh Ăn sáng xong,tôi và nó cùng nhau đến trường. Trên đường đi, tôi thấy con em của mình cứ ắt xì mãi và tôi biết, nó sắp bệnh rồi đây nên định bụng tí nữa mua cái gì cho nó ngậm nhưng đến trường rồi thì tôi thấy ko cần phải mua nữa.
Vừa bước cùng nó vào trường thì đã đụng mặt Phong. Chẳng biết hắn tình cờ hay cố ý lại xuất hiện đúng lúc thế. Gặp tôi và nó, hắn chào hỏi:
- Chào!
- Chào!-tôi và con em đồng thanh
- Ắt xì...!Hiz..!
- Muốn bệnh rồi đó!-Phong nhìn con em tôi nói
- Ưʍ..thì muốn bệnh! Chỉ có trâu như ông nên ko bệnh thôi!
- Ủa? Nói vậy chị của Vi cũng trâu rồi.-Phong nói rồi nhìn tôi ám chỉ. Tôi định mở miệng nói lại thì con em tôi nhảy vào miệng tôi
nói trước:
- Upa của tôi khác ông. Upa tôi ko phải là trâu. Như thế gọi là khỏe mạnh.
- Trời, bênh vực cách trắng trợn luôn.
- Ừa, được ko Ắt xì...hiz...!
- Khăn giấy nè!
- Cám ơn!
- Thôi, tao vào lớp đây, mài cũng đi lên lớp đi.- tôi nói rồi bỏ đi mặc cho nhỏ em cố réo nói điều gì đó và cũng chẳng thèm chào Phong tiếng. Tôi bước vào lớp, gương mặt hầm hầm như đang khó chịu điều gì đó ko rõ được và suốt buổi học, tôi càng thấy bực hơn khi con em mình lại chẳng xuống tìm mình như mọi hôm.
Như đứa trẻ con, tôi dở chứng giận nó và suốt ngày hôm đó, tôi chẳng thèm nói chuyện với nó câu. Tiếp sau ngày đó, khi đang học tháo và ráp súng trong giờ quân sự thì lại càng bực hơn. Nhìn nó lóng ngóng như con gà khi ko biết phải lắp cái nào trước, cái nào sau, tên từng bộ phận thì tôi định đến chỉ nó thì tên Phong lại làm trước tôi. Tôi giận nó mà nó cũng chẳng quan tâm nữa. Chỉ lo nói chuyện vui vẻ với hắn.
Thấy tôi kì lạ, Tú Vi hỏi:
- Quân có sao ko? Sao thấy cái mặt xấu quá àh?
- Ko có gì!
- Bực chuyện gì vậy? Nói Vi nghe đi!
- Ko, ko gì hết mà!
- Ừm, nếu Quân ko muốn nói thì thôi!
- ......Ko biết sao nữa. Tự nhiên thấy ghét ghét thằng Phong. Nhìn nó như thích nhỏ em của Quân rồi thì phải. Nhưng Quân lại cảm thấy ko thích sao sao áh!
- Hì, chắc Quân sợ người ta cướp mất đứa em gái yêu quí của mình chứ gì?
- Sao...sao phải sợ chứ?
- Ừm...thì dù gì Tường Vi cũng là đứa em ruột thịt nè, từ nhỏ đến lớn đều bên nhau.Giờ Tường Vi mà có người yêu thì Quân sẽ chỉ có mình. Ko ai làm phiền nữa, nên...Quân ko thích Phong!
- .........Vậy sao?
- Hì..!
Tôi im lặng nhìn nụ cười của Vi rồi lại nhìn sang bên con em mình với thằng Phong. Có lẽ tôi giống như lời của Vi nói. Sợ mất đứa em...Có lẽ là thế...Tôi hít hơi dài rồi bình tâm lại, tự nghĩ trong đầu: "Đứng rồi, mài đã từng mong nó mau lấy chồng! Ưʍ...chỉ có thế thôi!"
...Thế rồi tiếng rên khẽ vang lên kéo tôi thoát khỏi suy nghĩ của riêng mình. Tôi quay lại nhìn thì thấy Vi đang nhăn mặt, con mắt đỏ lên như sắp khóc. Vội vàng, tôi nắm lấy tay của Vi, lo lắng hỏi:
- Sao vậy?
- Hiz...đau quá!
- Hình như chảy máu rồi. Để Quân đưa Vi lên phòng y tế nhờ cô sát trùng rồi băng lại.
- Ừm!
Tôi dẫn Vi ra khỏi chỗ tập xin phép cô giám thị đang đứng quan sát để đưa Vi lên phòng y tế.Vì đang lo đưa Vi đi mà tôi ko hề biết nó đang nhìn theo với gương mặt nhăn như khỉ. Lên đến phòng y tế, cô Hằng lại đi vắng mà ngón tay của Vi thì ko thể chờ tôi đi gọi cô về nên tôi đành tự biên tự diễn luôn. Tôi lấy hộp cứu thương sát trùng cho Vi rồi lấy miếng bông gòn chậm thật cẩn thận. Vi có vẻ rất rát và đau nhưng vẫn cố gắng ngồi yên cho tôi dán keo cá nhân lại. Xong xuôi, tôi ân cần hỏi:
- Vi thấy băng có chặt quá ko?
- Ko! Vậy được rồi!-Vi lắc đầu nói
- Ừm! Quân ko rành mấy cái này nên làm đại. Có gì chút về Vi nhờ người thân xem nha!
- Ừm!
- Ừm...vậy...ko còn gì nữa, tụi mình đi xuống dưới sân thôi!
- Ngồi đây thêm tí được ko?
- Sao?-tôi ngạc nhiên hỏi
- Ưʍ...Vi chưa muốn xuống sân vội. Ngồi trên đây chơi tí rồi xuống nha!
- Ừm,Vi muốn sao cũng được nhưng giám thị lên kiểm tra thấy đứa trốn tập quân sự là Quân ko chịu trách nhiệm. Quân trốn
trước đó nha!
- Hì..hì..Quân dám trốn mình bỏ Vi ko?
- Hì..hì..nói zậy chứ..chắc ko..!-tôi gãi đầu cười cười nhìn Vi thì chợt thấy ánh mắt Vi nhìn tôi thật lạ. Dường như Vi có gì đó thật
khác...như là Vi đang muốn nói với tôi điều gì đó nhưng vẫn chưa dám...Nhưng rồi cô Hằng trở về. Thấy tôi và Vi, cô Hằng hơi nhăn nói:
- đứa bị sao nữa mà lên đây đây?
- Hì, dạ, con thì ko có bị sao hết. Còn Vi thì bị chảy máu tay lúc bóp cò súng.-tôi nhanh miệng trả lời
- Ủa? Băng bó rồi mà!
- Dạ, con làm đại áh!
- Chẹp..thôi xuống sân tập đi cô. Định ngồi đây trốn àh? Để tôi xem vết thương của Vi.
- Dạ, con đâu có dám trốn đâu? Giờ con xuống nè! Thưa cô con đi!
- Ờ!
- Bye Vi nha, chút gặp lại!
- Ừm, bye!
Tôi bước vội ra khỏi phòng mang giày vào rồi phóng xuống sân.Vừa xuống đến nơi thì nó đã chạy đến hỏi:
- Upa vừa đi đâu với nhỏ Vi zạ?
- Thì lên phòng y tế chứ đi đâu? Vi bị thương nên tao đưa lên.
- Vậy sao lâu zạ?
- Thì chờ cô Hằng về nên lâu. Mà sao mài hỏi nhiều quá zậy?
- Plè...em thích zậy đó được ko? Upa là tên ngốc! Xí!
Nó lè lưỡi, lại lè lưỡi. Lè cái lưỡi tinh nghịch của nó với tôi, nói rồi quay lưng bỏ đi. Tôi nhìn theo nó ko thấy tức như mọi thường mà thấy lạ lạ trong người khi thấy nó như thế. Quái, tự nhiên thấy nó đáng yêu phết! Thế là tôi liền tự tát mình cái cho tỉnh táo lại vì cái tội...tự nhiên suy nghĩ lung tung! Tôi bước về chỗ của mình tiếp tục buổi tập và vẫn ko quên ngó qua nhìn nó cái.
Rồi ngày đó cũng trôi qua để nhường chỗ cho ngày mới kế tiếp. Tôi và nó vẫn như mọi ngày đi học cùng nhau nhưng khi đến trường thì không khí sân trường dường như sôi động hẳn lên. Mới sáng sớm mà đứa nào cũng gương mặt phấn khởi,tôi lấy làm lạ nên sau khi vào lớp, tôi vội hỏi đứa ngồi kế bên là Xuân.
- Ủa Xuân, bộ hôm nay ông Nguyễn Minh Triết đến thăm trường mình hả? Sao thấy ai cũng vui vui như sắp có đại hội zạ?
- Bậy! Ổng lo việc nước còn chưa xong rảnh sao đến trường mình? Mà đến làm gì?
- Vậy chứ sao?
- Sắp đến ngày truyền thống của trường. Trường tổ chức cuộc thi toàn trường vào ngày chủ nhật tới. Lớp nào cũng phải tham dự
với tiết mục riêng.
- Ủa? Nói zậy là tham dự rồi thi với nhau hả?
- Ừa, lớp nào thắng là có thưởng. Mà thưởng đã lắm!
- Thưởng gì? Ko biết! Chỉ thông báo là phần thưởng bất ngờ, thú vị, đáng nhớ, và...rất có giá trị!
- Wow, ghê zạ? Vậy lớp mình thi cái gì?
- Biểu diễn thời trang!
- Hả?
- Hì..hì..Xuân thích thiết kế nên đã hội ý với lớp trưởng. Lớp trưởng đồng ý rồi. Cô chủ nhiệm cũng oki vì lớp mình ko ai dám đóng kịch hay ca hát, nhảy múa gì hết!
- Vậy Xuân làm thiết kế, còn ai làm người mẫu?
- Quân chứ ai?
- Hả?
- Quân với thêm người nữa. người với bộ là đủ rồi. Cuộc thi ko yêu cầu trình diễn nhiều!
- Haha...giỡn mặt hả? Quân chưa đồng ý mà?
- Quân chưa đồng ý kệ Quân! Đây là vì lớp, Quân ko từ chối được vì Quân thử nhìn lại lớp mình đi. Có ai đủ chuẩn để làm đâu?
- Xì...! Ko ai đủ chuẩn là kéo người khác zô mà ko thèm hỏi ý kiến àh?
- ......!-Xuân bỗng im lặng cúi mặt xuống ko nói gì nữa. Thấy thế, tôi lại sợ mình vừa nói hơi quá nên vội vàng, tôi nói:
- Nè..nè..Quân nói chơi thôi! Quân làm mà! Xuân đừng có làm vẻ mặt đó!
- Hì, Quân nói đó nha!- Xuân bỗng ngước mặt lên nhìn tôi cười đắc thắng còn tôi thì nhận ra mình vừa rơi vào bẫy. Đúng là dạo
này...tôi bị gì rồi! Ngố hết sức! Tôi lắc đầu mình rồi lẩm bẩm: "Sao tự nhiên giờ mình ngu đột xuất quá zậy trời?"