- Ah!Quân, Quân đã tỉnh lại rồi!-Tú Vi hớn hở nói khi vừa bước vào đã thấy tôi mở mắt ra.
- Vi!
- Ừh, Vi đây. Vi đây!-Tú Vi vội vã đi đến ngồi xuống cạnh tôi
- Vậy là...Quân vẫn chưa chết sao?
- Nói bậy. Quân ko thể chết đc đâu. Quân đợi Vi nha. Vi đi gọi bác sĩ và mọi người đến.
- Mọi người?
- Ừm...ba mẹ và cả vợ chồng thằng Phong-Nhi đều đã qua đây ngay khi nghe tin Quân bị thương đó.Mọi người đều rất lo cho Quân!
- Vậy còn Liz? Àh ko, là Tường Vi mới đúng. Tường Vi thì sao? Nó thế nào?
- Tường Vi...
- Tường Vi thế nào? Vi nói đi. Tường Vi có sao ko?-tôi ngồi dậy nắm chặt cánh tay của Vi lo sợ
- Quân bình tĩnh đi. Tường Vi ko sao hết. Tường Vi còn tỉnh dậy và hồi phục rất nhanh trước Quân nữa. Nhưng...nhưng mà...
- Nhưng sao?:l
- ...Hôm nay là lễ cưới của Tường Vi với Jun. Tường Vi đã nhận lời của Jun từ lâu rồi và họ đến đây để tổ chức đám cưới tại nhà thờ Ultrecht.
Ko ngờ lại có bao nhiêu chuyện xảy ra nên khi Tường Vi vừa hồi phục sức khỏe thì họ cử hành hôn lễ ngay.
- ...!
- Quân àh, Vi biết bây giờ Quân đang suy nghĩ gì. Qua chuyện vừa xảy ra, Vi cũng đã biết câu trả lời mà Vi đợi năm qua rồi. Nhưng bây giờ đã muộn rồi. Quân hãy chấp nhận sự thật đó đc ko? Tường Vi đã ko còn là của Quân nữa.
- Ko! Vi sai rồi. Ko phải như thế đâu. Quân phải đi đến nhà thờ Ultrecht. Quân phải ngăn lễ cưới đó lại.
- Ko. Quân đừng cử động mà. Quân cần phải nằm tịnh dưỡng. Để Vi gọi bác sĩ đến nha.
- Ko cần đâu. Quân ko cần bác sĩ. Quân phải đi.-tôi cắn răng chịu đau bứt những kim tiêm đang ghim trong người tôi. Mặc cho máu đang chảy ra, mặc cho Vi đang nắm tay tôi lại để ngăn cản, tôi vẫn gạt tay Vi ra và khoác áo vào bước đi.
Mới tỉnh lại nên sức khỏe của tôi vẫn còn yếu. Chỉ đi đc vài bước thì tôi đã cảm thấy choáng váng chóng mặt. Tưởng như mình sẽ ngã gục xuống thì cánh tay đưa đến dìu lấy tôi. Người đó là Tú Vi. Nhìn tôi với ánh mắt u buồn, Vi nói:
- Quân còn yếu lắm. Để Vi đưa Quân đến đó.
- ...Cám ơn..Vi!
Tại nhà thờ.
- Đứng giữa nơi linh thiêng có sự hiện diện của Chúa và tất cả mọi người. Ta vinh hạnh đc làm người chứng giám cho tình yêu tuyệt vời của con đã nảy nở và đưa con đến quyết định hôn nhân. Đầu tiên, ta xin thay mặt Chúa và mọi người có mặt ở đây nói lời chúc phúc đến cho con.
- Vâng! Xin cám ơn cha!-Jun cười hạnh phúc nói
- Ừm...trước khi đọc lời tuyên thệ và trao nhẫn. Theo thông lệ, xin hỏi có ai ở đây phản đối cuộc hôn nhân này ko?
Im lặng.
Cùng lúc đó.
- Tại sao xe lại ngừng lại vậy?-tôi hỏi trong nôn nóng
- Phía trước có tai nạn xe nên bị kẹt rồi!-người lái taxi trả lời
- Vậy thì đi đường khác đc ko?
- Bây giờ có muốn đi đường khác cũng ko đc. Quí khách nhìn lại phía sau đi. Xe nó tới thế kia làm sao mà lùi?
- Quân cố gắng bình tĩnh chút đi. Có lẽ ít phút sẽ đi đc mà.-Vi cố trấn tĩnh tôi
Ở nhà thờ.
- Ừm...hỏi lại lần nữa, có ai phản đối cuộc hôn nhân này ko?
Im lặng.
- Ko đc đâu. Nếu thế này sẽ ko kịp mất. Bác ơi, cho cháu hỏi từ đây đến nhà thờ Ultrecht còn bao xa?-tôi hỏi tài xế
- Chạy hết con đường này đến ngã tư thì rẽ phải.
- Cám ơn bác!-nói xong, tôi mở cửa xuống xe.
- Quân định đi bộ đến đó sao?-Vi hỏi
- Ko. Quân ko đi. Mà sẽ là chạy!-nói dứt lời, tôi bắt đầu chạy đi len lỏi qua những chiếc xe ô tô đang đậu hàng dài tắt nghẽn và Vi thì chỉ biết nhìn theo tôi.
Tiếp tục quay lại nhà thờ.
- Ừm..hỏi lại lần cuối, có ai phản đối cuộc hôn nhân này ko?
Im lặng.
- Vậy bây giờ ta xin tiếp tục nghi thức. Jun, con có đồng ý lấy Liz làm vợ hợp pháp của mình ko? Dù sau này có nghèo khổ, ốm đau, bệnh tật hay lúc giàu sang, sung túc cũng ko bỏ rơi?
- Con đồng ý!
- Liz, con có đồng ý lấy Jun làm chồng hợp pháp của mình ko? Dù sau này có nghèo khổ, ốm đau, bệnh tật hay lúc giàu sang, sung túc cũng ko bỏ rơi?
- Con...
- Con phản đối!
Tất cả khách mời cùng nhân vật chính của buổi lễ cưới đều quay lại nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Cánh cửa nhà thờ đã đóng lại im lìm bỗng bị mở toang ra cùng với giọng nói phản đối đó. Tôi đã đến kịp.
Đứng ngay ngưỡng cửa nhà thờ, tôi dồn hết sức lực mình còn sót lại, tôi nói tiếp:
- Thưa cha, con phản đối cuộc hôn nhân này!
- Ừm...ta biết con phản đối nhưng nó đã quá muộn. Nghi thức đã bắt đầu rồi. Dù con có phản đối thì ta cũng ko thể chấp nhận nghe lí do phản đối của con đc. Con có thể bước vào đây và ngồi xuống để dự buổi lễ hoặc ta buộc sẽ mời con ra khỏi đây để buổi lễ đc tiếp tục.
- ...!-tôi im lặng.
- Vậy nếu là cô dâu phản đối thì có đc ko thưa cha?-nó nói mà mắt vẫn nhìn tôi
- Liz, em nói gì vậy?-Jun gắt
- Liz, con là cô dâu của buổi lễ này. Nếu con phản đối thì hãy đưa ra lí do cho mọi người ở đây biết.-Cha xứ điềm tĩnh nói
- Thưa cha, lí do của con...lí do của con chính là người đó.-nó chỉ thẳng ngón tay về phía trước mặt tôi. lần nữa, mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi. Nhưng chẳng có chút run sợ hay sự ngại ngùng nào tồn tại nữa, tôi bình thản tiến đến gần vào bên trong nhà thờ từng bước và nói:
- Thưa cha, có thể nói ra điều này ở nơi linh thiêng như thế này, con sẽ bị trừng phạt và mọi người ắt hẳn sẽ cười chê, xỉ nhục con. Nhưng con nghĩ, con cần phải nói ra..trước Chúa, trước tất cả mọi người. Con..là người đồng tính và..người con gái đang chuẩn bị lấy chồng kia là người con yêu thương. Chúng con đã ở bên nhau rất lâu..rất lâu..cho đến ngày con khờ dại đánh mất cô ấy. Năm tháng trôi qua, cuối cùng chúng con lại gặp nhau và sợi dây nối kết giữa con và cô ấy vẫn chưa hề đứt bao giờ. Vì thế mà con đứng ở đây, trước mặt mọi người và Chúa, con xin cha cho con đc đem cô ấy đi.
Tiếng xì xào vang lên. Mọi người đều bất ngờ trước những lời tôi nói và tôi chắc rằng ai cũng cho đây là vết ô nhục đối với chú rể và với nơi linh thiêng như thế này. Nhưng tôi mặc kệ những tiếng xì xầm đó, tôi vẫn tiếp tục nói:
- Chúa đã tạo ra chúng ta và gọi tất cả bằng cái tên chung. Đó là con người. Con nghĩ bản thân con ko có bất cứ thứ gì là khác so với những người cùng đc gọi là con người như con. Có thể con ăn mặc giống con trai. Có thể thân thể con là của đứa con gái. Nhưng trái tim con chắc chắn vẫn giống với trái tim của tất cả mọi người. Dòng máu con có khác loại nhưng chắc hẳn khi nó chảy ra thì cũng sẽ là màu đỏ tươi như mọi người. Chính vì thế mà con chắc rằng con cũng có mọi thứ cảm xúc như bao người khác. Chúng ta luôn ca ngợϊ ȶìиɦ yêu bằng tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất và bằng tất cả những gì chân thật nhất. Vậy thì tại sao khi con đã yêu và yêu bằng tất cả những gì chân thành nhất thì mọi người lại phủ nhận tình yêu đó? Nó sai trái, nó trái với luật tự nhiên, nó kì dị, nó ko giống người, nó bệnh hoạn hay vì từ đó đến giờ chúng ta đều bị quan niệm cổ xưa ràng buộc trai phải lấy gái. Chỉ có nam và nữ yêu nhau mới đc gọi là tình yêu? Chuyện đồng tính là ko hề có từ thuở xa xưa mà đến bây giờ mới xuất hiện là vì suy nghĩ lệch lạc của tuổi mới lớn hay vì nó vốn đã có cùng với thời gian trong lịch sử mà chẳng ai biết gọi nó là gì?
Nói đến đó, tiếng xì xầm của mọi người cũng tắt hẳn. Nhà thờ trở lại không khí im lặng cách trang nghiêm. Ko ai phản bác hay tỏ ra chút đồng tình. Mọi người đều trung lập ở giữa vì chuyện về thế giới thứ vẫn còn là vấn đề hốc búa chưa thể giải thích hết. Và vì bởi lẽ mỗi con người là tiểu vũ trụ nhỏ mà chúng ta chưa thể khám phá hết dù đã qua biết bao nhiêu thế kỉ rồi. Cảm thấy đã đến lúc rồi, tôi đưa tay lên và nói:
- Em có muốn đi theo upa ko?
- Hì..-nó mỉm cười bước lại chỗ tôi đứng như đã chờ đợi câu nói này lâu lắm rồi nhưng khi nó vừa bước đi thì Jun đã kéo tay nó lại và nói:
- Nếu em đi theo người đó. Anh sẽ ko bao giờ tha thứ cho em!
- ...Jun àh, cám ơn anh quãng thời gian qua đã giúp đỡ em và yêu em. Nhưng nếu bây giờ em lấy anh thì nó sẽ là vết thương hành anh mỗi đêm vì sự giả dối của em mất. Em xin lỗi!-nó rút tay khỏi Jun và chạy đến ôm tôi vào lòng. Chúng tôi cuối cùng đã có thể ở bên nhau rồi. Nắm tay nó, tôi dắt nó đi ra khỏi nhà thờ bỏ lại sau lưng bao ngỡ ngàng vì sự quyết định của cô dâu và cũng vì những lời nói của người đồng tính.