"Uyển Uyển, em đang làm gì vậy?" Anh hai vừa bước vào phòng liền thấy tôi đang cầm bình xịt muỗi dùng sức phun khắp phòng.
"Em đang diệt muỗi!" Tôi một tay che miệng, một tay dùng sức ấn vòi phun bình xịt muỗi.
"Em đóng cửa sổ kín mít thế kia, cộng thêm cả tấn thuốc diệt muỗi như vậy, muỗi nào mà sống nổi với em chứ?" Có lẽ là anh đã bị thuốc xịt muỗi hun đến mức không chịu nổi nên đành phải đi tới đẩy cửa sổ đã bị tôi đóng cực kỳ chặt chẽ ra, để cho không khí mát mẻ lùa vào.
"Thật sự là có muỗi mà, tối hôm qua lúc em đang ngủ ngon giấc, nó còn ở trên mặt em bay tới bay lui ngứa lắm." Tôi không bỏ cuộc mà tiếp tục cầm thuốc xịt muỗi phun tất cả mọi ngóc ngách.
"Bây giờ trong nhà này đừng bảo là con muỗi, mà ngay cả em cũng sắp bị xông chết rồi ! Mau xuống lầu ăn cơm chiều đi!"
Tôi đành buông bình xịt muỗi trong tay xuống, đi theo anh hai tới phòng ăn, trên bàn cơm đã đặt hai chén cơm rang trứng.
"Anh hai, ba và ông nội đâu?" Tôi nhớ tối qua bọn họ bảo hôm nay sẽ về mà, tại sao giờ này còn chưa thấy trở lại.
"Ba vừa gọi điện thoại nói cô cô và dượng muốn ông nội ở lại thêm vài ngày, vừa đúng lúc ba cũng muốn ở bên kia làm chút chuyện, hai ba ngày nữa mới về."
"Ba và ông nội phải hai ba ngày nữa mới về sao? Mẹ cũng phải cần chừng mấy ngày nữa mới về, vậy là bây giờ trong nhà không có người lớn sao? Thật tốt quá." Tôi cầm cơm chiên như một làn khói từ phòng ăn chạy đến phòng khách mở ti vi. Mẹ chưa bao giờ cho phép tôi xem ti vi trong lúc ăn cơm, bây giờ không có ai ở nhà, vừa đúng lúc hôm nay có một bộ phim truyền hình tôi muốn xem. Anh hai không biết từ lúc nào đã ngồi vào bên cạnh tôi. Tôi giống như mọi khi tựa đầu ở trên vai anh "Anh hai, nếu như ngày nào cũng như vầy thì tốt quá!" Lúc đó tôi không ngờ một câu nói vô tình của mình lại sẽ trở thành sự thật.
"Còn không mau ăn đi, cơm cũng sắp lạnh rồi! Một hồi em lại nói ăn không vô." Anh chỉ chỉ chén cơm chiên còn dư lại hơn phân nửa trong tay tôi. Tôi liền hớp vài muỗn ăn xong cơm còn dư lại trong chén, sau đó vùi ở trên ghế sa lon cầm điều khiển ti vi chọn kênh, lúc có mẹ ở nhà mẹ sẽ bao giờ không để cho tôi xem ti vi, tôi luôn tìm cách muốn lén lút xem, nhưng bây giờ khi có thể xem thì lại cảm giác kênh nào cũng trò chuyện làm cho người ta buồn ngủ. Máy điều hòa trong phòng khách thổi thổi khí man mát lên người, tôi nằm trên ghế sa lon mơ màng ngủ mất.
"Uyển Uyển, mau về phòng ngủ, nằm đây bị cảm bây giờ!"
"Ưm!" Tôi ôm chăn nhỏ mơ mơ màng màng đi trở về phòng nằm dài trên giường. Ư, là ai đang vỗ mặt tôi vậy? Tôi cố gắng mở mí mắt sắp dính chung một chỗ ra, kéo về một tia ý thức đã bị Chu công gọi đi hơn phân nửa, nhìn nửa ngày mới nhìn rõ là anh hai đang vỗ mặt tôi.
"Anh hai, chuyện gì vậy? Có chuyện gì thì ngày mai hẳn nói, em buồn ngủ lắm!" Tôi theo thói quen phất tay một cái.
"Uyển Uyển, về phòng em rồi ngủ!" Anh tiếp tục vỗ nhẹ tôi.
"Cho em ngủ thêm một đêm nữa nha, anh không được keo kiệt đâu đó!" Tôi xích vào bên trong chừa lại hơn phân nửa giường cho anh hai.
"Anh à, em đã nói rồi mà anh không tin, trong nhà mình thật sự là có muỗi đó. Hôm qua em đã phun nhiều thuốc diệt muỗi như vậy, không ngờ buổi tối vẫn có muỗi tới cắn em (Ọ_Ọ)." Tôi ôm chăn ngồi ở trên giường nhìn anh hai thay quần áo.
"Phải, em lợi hại nhất ()!" Anh hai cởi áo ngủ ra, đứng ở trước tủ treo quần áo chọn đồ hôm nay sẽ mặc.
() : tức là trả lời chiều theo Uyển Uyển, ko muốn so đo với Uyển Uyển. M` ko bik diễn tả sao nữa >x