Edit: ĐầmCơ
Ở bước ngoặc, tôi quay đầu nhìn anh, nhìn thật lâu, cũng chưa từng thấy oán trách hoặc bất mãn từ trong ánh mắt của anh.
—-
Ngày nghỉ của học sinh cấp không dài như vậy cấp hai, mùa xuân đi qua chưa được mấy ngày phải bắt đầu học thêm. Bởi vì cuộc thi cuối kỳ trước khi nghỉ đông tôi vẫn xếp đầu bảng, cho nên cũng chưa có động lực đi học thêm, cộng thêm không biết vì sao thái độ của chủ nhiệm lớp đối với tôi hòa hỏa hơn, cũng không hỏi chuyện tôi cúp cua nữa, cho nên tôi vô cùng xấu hổ không đi học thêm, có thời gian thì đi chỗ Trương Mông giúp một tay.
Mùa xuân đi qua Trương Mông lười biếng một thời gian rất dài, thường là buổi sáng người còn nhưng xế chiều liền chạy, tôi muốn giúp y trông tiệm còn phải làm việc, lúc nhiều người vốn không chú ý, thỉnh thoảng có thể bớt chút thời gian đọc sách, cảm thấy mình có chút bỏ hoang việc học rồi, chỉ có thể thức đêm buổi tối học bù lại.
Hôm nay Trương Mông càng thêm quá đáng, cả ngày không lộ mặt, buổi sáng còn người nhiều, đại đa số tới thị trường mua đồ tết, tôi vội sắp xỉu.
Bởi vì hôm nay quá bận rộn, cho nên không có thời gian đọc sách, gần đây bài tập lại nhiều, buổi tối làm hơn một giờ đồng hồ cũng không xong. Tôi nóng nảy cảm thấy mệt nhọc, dây thần kinh trong đầu cứ giật giật đau, tôi nhắm mắt lại vuốt vuốt trán, hít sâu mấy hơi cũng không có biện pháp bình tĩnh lại.
Vì vậy tôi đặt bút xuống, nằm ở trên bàn, nhắm hai mắt nghỉ một chút, đè nén tâm tình của mình.
Sau đó tôi nghe có người mở cửa phòng khách, người nọ đi tới bên cạnh tôi, ôm eo của tôi muốn ôm tôi đến phòng ngủ.
“. . . . . . Đừng động, ” tôi nói với anh, “Để cháu nghỉ một lát.”
“Ngủ đi, ” Mạnh Khung nói rất nhỏ, “Quá muộn, trở về phòng ngủ đi.”
“Không đi.” Tôi buồn buồn nói, anh khuyên can lại khiến tôi tức giận.
“Nhưng. . . . . .” Mạnh Khung lo lắng nhìn tôi, thấy tôi nằm trên bàn không muốn nói chuyện cùng anh, liền xoay người đi rồi.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của anh, tôi thở dài, cảm giác mất mác mãnh liệt dâng lên.
Tôi đặt bút nhìn một cái đề, trong đầu rất loạn, đọc xong câu sau liền quên câu trước. Nhìn hai lần, một chữ cũng không in ở trong đầu.
Kiếp trước cũng có lúc tôi thức đêm học tập, khi đó thậm chí thức tới ba giờ sáng, mắt mỏi đến không mở ra được nhưng không thấy nóng nảy gian nan như vậy.
Tôi lại nằm ở trên bàn, vô cùng kháng cự cùng Mạnh Khung nói chuyện, trong đầu nghĩ tới ‘ mình có nên tới chỗ Trương Mông đi làm nữa không? Mệt chết đi được, còn phải đi học, sắp lên năm ba rồi, còn có thể cúp cua như vậy sao? ’
Nhưng lại nghĩ, không đi làm thì lấy tiền ở đâu ra? Bây giờ không còn tiền, về sau Mạnh Khung sinh bệnh thì làm sao bây giờ?
Lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, tiếng bước chân của Mạnh Khung đột nhiên lại vang lên.
Anh không rời đi, anh chỉ rời đi một lát lại trở về rồi.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Khung bên kia.
Mạnh Khung bưng một cái ly, đứng ở bên cạnh tôi, giọng nói rất dịu dàng:
“Vậy cháu học thêm một nữa. . . . . . Chú ở bên cạnh cùng với cháu.”
Nói xong, anh kéo một cái ghế tới, ngồi ở bên cạnh tôi, xem ra thật muốn bồi tôi ngồi một buổi tối.
Tôi quay đầu nhìn anh, nhìn thật lâu, cũng chưa từng thấy oán trách hoặc bất mãn từ trong mắt của anh.
Anh cũng rất bình tĩnh ngồi ở bên cạnh tôi, giống như chỉ cần có thể cùng tôi, thì ngủ hay không cũng không quan trọng.
“. . . . . .”
Tôi hít thật sâu, nói: “. . . . . . Thật xin lỗi, gần đây tâm tình không được tốt lắm.”
“Không có việc gì, ” Mạnh Khung cười cười, nói, “Học tập vội, chú hiểu.”
Đây không phải là học tập vội, mà là Trương Mông gây thêm phiền toái cho tôi. Nhưng chuyện Trương Mông tôi không muốn nói cho Mạnh Khung, cho nên vừa nhắc tới chuyện học tập tôi chỉ muốn trốn tránh.
Tôi trầm mặc khiến Mạnh Khung lo lắng, anh sờ lưng của tôi, nói: “Sao vậy?”
Tôi không nói gì, chỉ đứng lên, nói, “Ngủ đi. Quá muộn, sau này hãy nói.”
Mạnh Khung đi theo tôi tới phòng tắm nhìn tôi đánh răng, anh nói: “Đại ca, cháu có chuyện gì muốn nói với chú sao? Cháu nói cho chú biết, chú. . . . . .”
“Không có.” Tôi ngắt lời của anh, bởi vì tôi giấu giếm mà khổ sở. Tôi rất muốn nói thẳng với anh, nhưng lại sợ Mạnh Khung ngăn cản; tôi cảm thấy sự nghiệp của Trương Mông đáng giá tôi học tập, tôi muốn tiếp tục ở lại chỗ y, nhưng lại không muốn để Mạnh Khung cuốn vào chuyện này. Suy nghĩ rối rắm không rõ, cho nên tôi quyết định không đề cập tới.
Mạnh Khung nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Chờ tôi đánh răng xong, anh liền một tấc không rời giống như cái bóng của tôi, cho đến khi nằm ở trên giường, anh mới nói:
“Đại ca, cháu đừng gạt chú. Cháu như vậy khiến chú rất khổ sở.”
Tôi nhắm mắt lại, cũng khó chịu.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, tôi thấy Mạnh Khung nằm ở bên cạnh tôi, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt. Nhìn anh đứng lên rất mệt mỏi, ban ngày phải làm công việc thể lực, buổi tối còn phải thức đêm với tôi, tôi vô cùng đau lòng, chỉ có thể ngửa đầu ngẩn người, nghĩ một số chuyện.
Tôi biết một chút tật xấu của Mạnh Khung. Ví dụ như anh rất không muốn người khác đụng vào tôi, anh chán ghét tôi gạt anh chuyện gì, kiếp trước trừ khi chiến tranh lạnh anh sẽ giữ khoảng cách với tôi, lúc còn lại Mạnh Khung đều hận không thể ngày ngày dính vào người tôi, một khi tôi liên lạc quá nhiều với người khác, anh sẽ ngăn cản.
Tôi đoán anh sắp biết chuyện tôi và Trương Mông, nếu như anh biết tôi làm việc ở chỗ Trương Mông thời gian dài như vậy, nhất định sẽ giận điên lên, còn không bằng bây giờ cứ nói cho anh. Nhưng dù nói bây giờ, anh cũng sẽ tức giận, không bằng lừa gạt mấy ngày nữa. Hoặc cứ giấu diếm.
Tôi thở dài, để tay lên mắt che kín ánh mặt trời, nghĩ thầm hay là không đến chỗ Trương Mông nữa? Bây giờ không phải thời cơ tốt, chờ học lên đại học tôi có thể đi tìm việc, đến lúc đó cố gắng kiếm tiền, không để Mạnh Khung phát hiện.
Lúc đi học tôi còn đang suy nghĩ chuyện này, tôi không đến chỗ Trương Mông, dưới ánh mắt kinh ngạc của chủ nhiệm lớp ngồi vào bàn học của mình, trên mặt bàn đã có không ít bụi bậm. Tôi nâng cằm lên nghe hai tiết học, cảm thấy tiết tấu rất nhanh, nhưng phần lớn đều rập khuôn theo trong sách, còn không có hiệu suất cao như mình tự học.
Không biết vì sao, tôi cứ cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt. Nhìn ngoài cửa sổ, tim của tôi đập không cách nào bình tĩnh được. Lại kiên trì thêm một tiết, tôi đứng dậy dọn dẹp balo, quyết định, tôi phải trả chìa khóa lại cho Trương Mông.
Dù sao ngày sau ngành tôi học không liên quan đến buôn bán châu báu, tôi không muốn cứ dây dưa chỗ Trương Mông. Không phải không nguyện ý, mà là Mạnh Khung nơi đó giống như là khối bom hẹn giờ, tôi không muốn đạp phải bãi mìn của anh.
Dọc theo đường đi tôi cứ có một dự cảm chẳng lành, đi mau mấy bước, đứng ở trước cửa hàng Trương Mông, thấy nơi đó còn không mở cửa.
Tôi vốn để chìa khóa ở bên ngoài, nhưng lại sợ bị người khác nhặt được, suy nghĩ một chút vẫn mở ra cửa ra, muốn để chìa khóa bên máy tính.
Tôi vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng, mùi vị đó như ẩn như hiện, tôi còn tưởng rằng mình ngửi nhầm rồi.
Phía ngoài hàng hóa vẫn xốc xếch xếp chồng chất trên mặt đất, nhưng rõ ràng bị người động vào, bởi vì ngày hôm qua tôi mới sửa sang lại, nhưng bây giờ lại chặn lối đi nhỏ, giống như bị người đá một cái.
Tôi cau mày, chậm rãi đi vào bên trong phòng, sau đó liền thấy một người ngồi trước máy vi tính, đang đưa tay lên gối trên mặt, nhìn giống như đang ngủ.
“Làm gì đó?” Vừa thấy người nọ là Trương Mông, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời phát hiện mùi máu tươi càng nồng, mùi vị đó khiến tôi không nhịn được nhìn Trương Mông một chút.
Y mặc một cái áo khoác mỏng, nhắm mắt lại giống như đang ngủ, vì vậy tôi liền đến gần muốn đắp chăn cho y, kết quả vừa tới gần đã thấy sắc mặt y trắng bệch, trên mặt tất cả đều là mồ hôi, giống như đang chịu nỗi đau đớn khổng lồ.
Tôi dừng một chút, ngồi xổm xuống lắc bờ vai của y, y hình như vẫn chưa tỉnh lại, mí mắt dùng sức mở cũng không mở ra. Tôi lại vỗ vỗ mặt của y, lúc này y mới tỉnh táo, chậm lụt nhìn tôi, con mắt cũng sẽ không động.
Tôi có chút lo lắng, hỏi: “Chú làm sao vậy?”
Trương Mông không lên tiếng, nửa ngày mới cố gắng cười cười, phí sức nói: “Nhóc đó. . . . . . Lại đến trễ, thiếu chút nữa, hại chết tôi —— tôi muốn trừ tiền công. . . . . .”
Nói xong y bảo tôi cởi quần áo của y.
Tôi kéo khóa kéo, liền cảm thấy tay lạnh lẽo, lấy ra nhìn, đỏ tươi một mảng.
Tôi không dám cõng y, chỉ có thể mượn xe đẩy ba bánh giao hàng của người ta, dọc theo đường đi Trương Mông cứ nói ‘ trừ tiền lương của tôi’, tôi không để y ngủ, sợ y ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa nên cứ để y nói, chờ y không nói tôi sẽ tìm đề tài bảo y nói tiếp.
Tôi nói: “Trừ lương cái rắm, tôi không làm công cho chú nữa.”
“Đừng. . . . . .” Trương Mông cười, nhỏ giọng nói câu gì đó, tôi không nghe được.
Đưa y đến bệnh viện, trực tiếp đẩy vào phòng giải phẩu, tôi lấy tiền trong ví của y thế chân trước, không đủ hai vạn không cho nằm viện. Trong ví Trương Mông chỉ có tệ, tôi nộp tiền để bác sĩ làm giải phẫu trước, sau đó trở lại cửa hàng của Trương Mông chuẩn bị lấy tiền.
Nhưng tôi còn chưa về đến liền thấy có vài người chuyển quanh cửa hàng của Trương Mông, tôi nhớ rõ tôi đã đóng cửa, nhưng bây giờ cửa lại mở ra, chỉ khép hờ một cái khe nhỏ, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra.
Tôi trầm mặc, không dám trở về, mượn tiền một tiệm trang sức ở ngay bên cạnh.
Chủ cửa tiệm kia cạnh tranh với quán Trương Mông, nhìn Trương Mông rất không thuận mắt, nhưng xung quanh chợ chế biến phẩm chỉ có chỗ ông ta là mượn được nhiều tiền như vậy. Bình thường Trương Mông nhập hàng đều là mười vạn, tôi đoán tiệm này vậy cũng khác lắm.
Mượn hết tiền đã là chuyện giờ chiều rồi, tôi vội vã chạy về bệnh viện, Trương Mông còn chưa ra khỏi phòng giải phẫu. Nheo mắt lại nhìn lịch điện tử trong bệnh viện một chút, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngày tháng ?
Ngày này sao quen thuộc như vậy.
Tôi còn chưa kịp ngẫm nghĩ, liền vội vàng giúp Trương Mông chạy lên chạy xuống, nhất thời hận đến cắn răng nghiến lợi, điện thoại của y để mật mã, không mở ra được nên không thể liên lạc với người nhà Trương Mông.
Trương Mông hình như quan hệ không quá tốt với người trong nhà, vì vậy tôi lại buông tha liên lạc với người nhà của y.
Từ trong phòng giải phẫu ra ngoài, Trương Mông nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, trong lỗ mũi còn cắm một ống nhỏ.
“Bị dao đâm sao?” Bác sĩ mang theo khẩu trang, nói không gợn sóng, “Dạ dày đều bị đâm hỏng hết, còn tới muộn, mất máu quá nhiều, thiếu chút nữa không cứu được.”
“. . . . . . À.” Tôi đáp một tiếng, không biết nên nói gì.
Tôi bình tĩnh khiến bác sĩ kinh ngạc, ông dặn dò đôi câu, để tôi chờ Trương Mông tỉnh lại. Trên bụng Trương Mông bọc băng gạt trắng, tôi nhìn không thấy vết thương của y sâu cạn thế nào, chỉ có thể nhìn thấy vết rạch trên bả vai y, phía sau lưng của y bầm tím một khối to, giống như đã đánh nhau với người ta.
Ngẫm lại những lời tôi nói trước kia, tôi có chút hoài nghi Trương Mông ăn nói quá thối, chọc cho người ta thẹn quá hóa giận, nghĩ một đao đâm chết y.
Chính tôi ở bên cạnh suy nghĩ lung tung, thời gian trôi thật nhanh, Trương Mông còn chưa tỉnh lại. Tôi gọi y tá tới thay bình chuyền dịch, trước khi thuốc mê sức hết hiệu lực, phải có người ở bên cạnh y.
Bảy giờ Trương Mông tỉnh một lần, rất suy yếu nói câu gì đó, tôi tiến tới nghe, phát hiện y nói là ‘Thằng nhóc con’.
Một chai dịch cuối cùng phải chuyền hai tiếng, chờ xong rồi, y tá mới rút châm, nói để y tĩnh dưỡng.
Tôi không có thời gian nhìn đồng hồ, cuối cùng tùy tiện nhìn bên ngoài một chút, phát hiện trời đã tối đen rồi. Tôi vội vàng đứng lên, nhìn đồng hồ bên ngoài.
Đã chín giờ rưỡi, tôi quên về nhà.
Đừng nói Mạnh Khung vẫn cứ ở cổng trường đợi tôi chứ?
Ý tưởng này khiến tôi đột nhiên đổ mồ hôi lạnh. Thật là sợ cái gì, thì cái đó tới.