Edit: ĐầmCơ Trong nháy mắt đó có vô số ý tưởng tràn vào đầu óc của tôi, một lát cảm thấy Mạnh Khung bị xe đụng, một lát cảm thấy anh rớt xuống cầu thang. Tôi vẫn không biết tôi sẽ có trí tưởng tượng phong phú như thế, chỉ càng nghĩ, tâm càng lạnh.
Chú Triệu giảng giải khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Chú nói, Mạnh Khung đánh nhau với người khác, bị giam trong đồn công an.
Tôi đi chưa được mấy ngày, Mạnh Khung liền hẹn con trai của ông chủ cửa hàng bánh ngọt cùng đi ăn cơm. Những năm này Mạnh Khung được ông chủ chăm sóc không ít, lại mua được cửa hàng với giá phải chăng từ con trai ông chủ. Anh rất cảm kích điều này, liền muốn mời gã ta tới một nhà hàng tương đối sang trọng để ăn cơm.
Nhưng bữa cơm kia còn chưa có ăn, Mạnh Khung đã xảy ra chuyện, nói xác thực, là Mạnh Khung bắt đầu gây chuyện.
Theo con trai của ông chủ nói, ngày đó Mạnh Khung vừa vào khách sạn liền giống như nhìn thấy kẻ thù. Sau khi ngồi xuống còn thỉnh thoảng nhìn quanh, có vẻ vô cùng tức giận, vừa tức giận vừa đau lòng. Con trai ông chủ vẫn chờ anh gọi món ăn, kết quả Mạnh Khung một câu cũng không nói, giống như đang lắng nghe người khác đối thoại.
Sau đó có người nói một câu, không biết vì sao Mạnh Khung đột nhiên đứng lên, vỗ bàn thật mạnh. Nhưng khách sạn tương đối huyên náo, không có người nào nghe được tiếng Mạnh Khung vỗ bàn. Con trai ông chủ sợ choáng váng, liền trơ mắt nhìn Mạnh Khung đi tới sau lưng một người đàn ông, cầm cái ghế lên liền đập lên đầu người kia. Động tác vừa nhanh vừa mạnh, người nọ đang dùng cơm không kịp phản kháng liền bị nện ngã. Mạnh Khung còn cưỡi lên người hắn ta đánh đấm. Người đàn ông kia kêu rên một tiếng, trên mặt đều là máu.
Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt, người ăn cơm chung với người đàn ông đó không kịp phản ứng, cuối cùng vẫn là con trai ông chủ đi lên khuyên can. Mạnh Khung gây động tĩnh quá lớn, an ninh trong khách sạn tới mới lôi được Mạnh Khung ra ngoài, tổn thất không ít cái ghế.
Chú Triệu cảm thán một tiếng:
“Phải thù hận đến mức nào mới làm như vậy a, nguyên một cái ghế đập lên đầu người kia, phải may hơn mười mũi, răng đều rụng hai cái.”
Trên thực tế Mạnh Khung là người có tính tình ôn hòa, nếu như không gặp phải chuyện khiến anh vô cùng tức giận, anh sẽ không dễ dàng động thủ. Đánh người ta vào bệnh viện giống như bây giờ, tôi đoán chừng Mạnh Khung sắp tức giận điên lên rồi, để anh phát tiết một chút cũng tốt.
Tôi chỉ có thể nói:
“Không có việc gì, để chú ấy đánh đi, cháu trở về đón chú ấy.”
Tôi lo lắng nhất chính là Mạnh Khung có bị thương không, vừa hỏi chú Triệu, mới biết thật ra có phiền toái.
“Lúc đi vào thì không bị thương, lúc đi ra thì chưa chắc.” Chú Triệu nói: ” Cháu đoán xem cậu ta đánh ai ? Cậu ta đánh là cháu trai cục trưởng cục công an. Bây giờ người còn không được thả ra, khẳng định đã bị chỉnh.”
Khi đó đồn công an còn không nhân tính hóa như bây giờ, đi vào đó cảnh sát đều có thể tra hỏi, nếu có người muốn chỉnh thì ra rất khó, ở bên trong phải chịu tội rất nhiều.
Tôi trầm mặc một hồi, cúp điện thoại, không biết nên làm gì bây giờ.
Trương Mông hiếu kỳ nhìn tôi, hỏi tôi làm sao. Tôi nói ba tôi đánh người ta, rất nghiêm trọng, hậu trường của người nọ thực cứng, bây giờ ba tôi còn ở bên trong đó.
Trương Mông sửng sốt, nói: “Ba nhóc đánh người? hay bị người đánh?”
Tôi không để ý y, trong lòng loạn vô cùng.
Trương Mông nói: “Nhóc đừng vội, bên kia tôi có chút quan hệ, tranh thủ giúp nhóc đưa người ra.”
Đến Bắc Kinh thì trời đã tối rồi, chú Triệu gọi điện thoại nói chú đứng ở cửa chờ tôi. Trương Mông cũng không kịp chào hỏi tôi, cõng bao lớn bao nhỏ đi trước. Lúc đi còn nói buổi tối sẽ liên lạc với tôi, khiến tôi đừng lo lắng.
Sau khi thím Triệu chết, chú Triệu không có tìm thêm ai, nhìn không khác gì trước kia, chỉ gầy đi rất nhiều, cũng không thích cười.
Cùng theo tới còn có Triệu Nhĩ Đóa, năm nay cậu ta cũng lên lớp mười rồi, gầy teo thật cao, đi tới giúp tôi mang balo, nói:
“Không có chuyện gì lớn, đừng lo lắng.”
Tôi mệt mỏi than thở, hỏi: “Sao Mạnh Khung lại đột nhiên đánh người? Hai người biết người chú ấy đánh là ai sao?”
“Không biết, chú cũng không biết vì sao tiểu Mạnh lại đánh người nọ.” chú Triệu nói, “Người ta sắp tức chết rồi, chúng tôi muốn bồi thường cho bọn họ nhưng người ta không muốn. Chuyện tiểu Mạnh làm thật quá không phúc hậu.”
Tôi nói: “Chỉ hy vọng chú ấy ở bên trong không chịu khổ.”
Mặt chú Triệu vặn vẹo uốn éo, không lên tiếng.
Tôi cau mày, hỏi: “. . . . . . Đã đã xảy ra chuyện?”
“Không có.” chú Triệu nói, “Ngày đó chú đi thăm cậu ta, trên người cậu ta không có chỗ nào bị thương. Nhưng cháu đoán giờ thì sao? Họ không đánh cũng có phương pháp giày vò. Cảnh sát bắt tiểu Mạnh ngồi, lúc chú đến cũng không cho cậu ấy đứng lên.”
Chú Triệu thở dài một hơi, nói: “Ngồi thời gian lâu như vậy, là người làm sao chịu nổi?”
Chú Triệu nói câu kia khiến đầu óc tôi ‘ ông ’ một tiếng, nói không ra rốt cuộc cảm giác trong lòng là gì, cũng không biết mình làm sao về nhà. Tôi chỉ không ngừng gọi cho Trương Mông, nói y nhanh lên một chút.
Trương Mông nói: “Biết, nhóc cho rằng Cục Công An là nhà nhóc hay sao? Tôi còn phải nhờ người khắp nơi đây, mẹ, đừng thúc giục.”
Khi đó tôi thật sự cảm nhận được, trừ tiền, hậu trường quan trọng như thế nào trong xã hội này. Năm nay đại học còn không có chiêu sinh rộng, sinh viên đại học chưa tốt nghiệp giống như tôi các công ty đều muốn tuyển. Tôi chỉ nghĩ mình tìm được việc làm sẽ không thành vấn đề, nhưng không biết vạn nhất gặp phải chuyện gì, không có nhân mạch cũng chẳng làm được cái gì.
Ngày đó sau khi tôi về nhà thì nằm một lát, không nhịn được lại xuống lầu đi tới nơi đang giam Mạnh Khung, ngồi ngoài cửa ra vào suốt cả một đêm. Sắp sáng, tôi mua một chén sủi cảo, ăn hai miếng liền ói. Bà chủ rất tốt bụng đưa cho tôi một túi ny lon, lại rót chén nước nóng cho tôi.
Tôi nhìn nơi giam Mạnh Khung, đó là khoảng không gian đen kịt, trong lòng bàng hoàng mà bất đắc dĩ.
Nhưng Trương Mông coi như có thủ đoạn, ngày hôm sau Mạnh Khung liền được thả ra. Chú Triệu và Triệu Nhĩ Đóa cùng tôi đi đón Mạnh Khung. Mắt Mạnh Khung sưng lên, trên mặt vẫn có trầy xước, cúi đầu không dám nhìn tôi.
Vết thương trên mặt anh rất rõ ràng, tôi nhìn thấy muốn nổi trận lôi đình nhưng lại không thể biểu hiện ra tại chỗ, còn phải cười với chú Triệu ở bên cạnh đón Mạnh Khung ra ngoài. Trương Mông đang bận liên lạc chuyện điêu khắc, tạm thời không có thời gian để ý tới tôi, chỉ gọi điện thoại cho tôi nói hậu trường người Mạnh Khung đánh thực cứng, nói tôi mang theo tiền thuốc thang đi bệnh viện thăm người kia.
Tôi không biết tại sao Mạnh Khung biết được một người có ‘ hậu trường thực cứng ’, cũng không biết rốt cuộc người nọ trêu chọc Mạnh Khung cái gì.
Nhưng chuyện này tôi không nói với Mạnh Khung, bởi vì Mạnh Khung đánh hắn ta nói rõ Mạnh Khung rất chán ghét người nọ, bây giờ đi bệnh viện không phải làm Mạnh Khung ngột ngạt sao. Trong lòng tôi tính toán, mặt không tỏ vẻ gì nói với Mạnh Khung:
“Về nhà thôi.”
Mạnh Khung đáp một tiếng, một bước không rời đi sau người tôi. Chưa đi được hai bước đã gập sâu người xuống. Anh ngồi dưới đất, co mình lại ôm đầu gối, không nhúc nhích.
Tôi không thể làm gì đành dừng lại, nói với chú Triệu: “Hai người đi về trước đi, làm phiền hai người rồi.”
Mạnh Khung hình như mệt chết đi được, anh trầm mặc không nhắc tới chuyện ở bên trong với tôi, tôi cũng không có hỏi, liền theo anh ngồi dưới một cây đại thụ. Gió lạnh thấu xương, hai chúng tôi lại như đang ngồi dưới tàng cây hóng mát, nhất thời vô cùng an tĩnh.
Qua rất lâu sau Mạnh Khung mới ngẩng đầu lên, anh xoay người, lấy tay sờ sờ mặt của tôi. Ánh mắt tôi nhìn thấy mu bàn tay anh bị thương, máu đã khô lại.
Vết thương trên người anh khiến tôi tức giận. Tôi cố gắng đè nén, dùng giọng bình tĩnh hỏi:
“Đây là làm sao?”
Mạnh Khung cười, nói: “Đánh phải răng người khác, liền rách.”
Tôi và anh đều biết ‘ người khác ’ là ai. Kỳ lạ là, trong giọng nói của Mạnh Khung lại mang theo hài lòng và sảng khoái. Anh hài lòng khiến tôi không nhịn được hỏi:
“Chú và hắn ta có thù oán sao?”
Mạnh Khung nhìn tôi, không lên tiếng.
Rốt cuộc Mạnh Khung cũng đứng lên, anh nói cho tôi biết anh ở bên trong không bị đánh, nhưng những người đó không cho anh ngủ. Anh mệt không chịu nổi nên mới đi ra đứng cũng không được.
Tôi ừ một tiếng, hỏi: “Chú có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Mạnh Khung nói, “Nhưng bọn họ cầm điện thoại của chú đi, chú không có biện pháp gọi điện thoại cho cháu, cũng liên lạc với cháu không được.”
Tôi tính toán một chút, cũng thật khéo, ngày tôi và Trương Mông bị lấp kín thì Mạnh Khung cũng bị bắt vào. Chẳng qua tôi không có ý định nói cho anh biết chuyện tôi gặp nạn, dù sao tất cả đều đã qua.
Về đến nhà Mạnh Khung chưa kịp cởi quần áo đã đắp chăn kéo tôi ngủ cùng anh. Tôi vốn không cảm thấy mệt, nhưng anh ở bên cạnh lại cảm thấy vô cùng an toàn, bất tri bất giác cũng ngủ thiếp đi. Một giấc ngủ đến hơn bốn giờ chiều, đói bụng không chịu nổi. Mạnh Khung tùy tiện lấy một ít thức ăn ra, buổi tối nhiệt độ chầm chậm hạ xuống, khi đó tiết trời còn chưa ấm lại. Trong nhà đã rất nhiều ngày không có người, rất quạnh quẽ, Mạnh Khung tính toán đi tắm, nhưng điều hòa không khí lâu rồi không dùng, vừa mở ra bên trong đều là bụi, tôi liền bảo anh hôm nay không có cách nào mở điều hòa, quá lạnh rồi, dọn dẹp một chút tôi và anh đi nhà tắm công cộng thôi.
Về phần máy điều hòa không khí, có thể tháo quạt máy ra, ngày mai rửa sạch rồi dùng.
Mạnh Khung gật đầu một cái, trở lại phòng tắm cầm khăn tắm và dầu gội đầu, còn giúp tôi mang quần áo tắm rửa.
Đến nhà tắm, Mạnh Khung nói với ông chủ chỉ cần một phòng đơn, hai chúng tôi có thể cùng nhau tắm. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau tắm rửa, ông chủ cũng không thấy kỳ quái, thuận tay cho chúng tôi một cái chìa khóa liền xoay người sang chỗ khác xem ti vi.
Đi tới trong phòng tắm, nhiệt độ lập tức khiến mắt kiếng tôi mờ hết. Tôi dùng quần áo xoa xoa tròng kính, cởi quần áo và giày, không thanh không tức đứng ở sau lưng Mạnh Khung, nhìn xem trên người anh có còn vết thương khác hay không.
Mạnh Khung biết tôi có ý gì, cho nên anh đưa lưng về phía tôi, chần chờ một chút, liền khoanh hai tay cầm vạt áo, sau đó giơ lên quá đỉnh đầu, nhẹ nhàng cởi áo ra, thả vào trong túi đựng quần áo.
Phía sau lưng anh có vài vết rạch nhỏ, cũng không quá rõ ràng. Tôi mấp máy môi, không động, chờ anh tiếp tục cởi ra.
Mạnh Khung lôi quần do dự có muốn tiếp tục cởi hay không, một lát sau thở dài, cởi quần xuống thật nhanh, xoay người liền đi về phía sau. Mặc dù chỉ trong nháy mắt, tôi cũng nhìn thấy rốt cuộc anh muốn che dấu cái gì rồi.
Trên đầu gối anh bầm tím một mảng lớn, đi bộ cũng có chút kỳ cục, giống như lúc tôi và Trương Mông đi xuống tàu, không cong nổi đầu gối.
Cổ họng của tôi giống như là bị cái gì đó ngăn lại, nửa ngày mới khàn khàn hỏi: “Làm sao vậy?”
Mạnh Khung mở vòi hoa sen ra, nhắm mắt tắm, nhỏ giọng nói: “Bị người đạp .”
Tay của tôi run một cái, vội vàng quay lưng đi cởi quần áo, hai ba động tác khóa lại hộc tủ, đứng dưới vòi nước bên cạnh Mạnh Khung.
“. . . . . . Tại sao?” Tôi hỏi.
Mạnh Khung hàm hồ nói, nói: “Còn có thể là gì, đánh nhau a.”
Tôi nói: “Cháu hỏi tại sao bọn họ lại đánh chú.”
Mạnh Khung lại trầm mặc, hình như đang suy nghĩ cái gì, tôi nói: “Chú đừng gạt cháu.”
Mạnh Khung không biết vì sao lại đau lòng nói: “Bởi vì chú muốn đứng lên. Bọn họ cứ bắt chú ngồi, chân của chú rất đau.”
Nghe anh nói xong lời này, tôi không thể không ngước đầu, để vòi phun hắt nước vào mặt cùng mắt của tôi, bình phục một chút cảm xúc sắp mất khống chế của mình.