Khi tỉnh lại, toàn thân đều bủn rủn, khắp người đau nhức. Tựa như vừa trải qua một giấc mộng rất dài và mỏi mệt. Lục Phong không còn ở đấy nữa. Tôi khoác quần áo lên người xem đồng hồ, tự hiểu phần thưởng chuyên cần cho tháng này thế là đã đi tong, chỉ đơn giản ngồi đó ngẩn ra.Lục Phong có để lại một tờ giấy, cùng một chùm chìa khóa nặng trĩu. Hắn trước sau vẫn vậy, luôn thẳng thắn không vòng vo, "Anh về công ty trước, chuẩn cho em nghỉ một ngày." Dưới một chút là, "Chuyển về chỗ anh sống chung đi."
Có thể trở về bên cạnh hắn, trước kia từng trộm có một giấc mơ như thế.
Chỉ là, chẳng may một ngày nào đó, tôi sẽ phải giao lại chùm chìa khóa này, sau đó bị tống cổ ra ngoài đường lớn.
Hắn có thể vứt bỏ tôi một lần, thì sẽ dễ dàng vứt bỏ lần thứ hai.
Nếu phải chịu thêm một lần đả kích nữa, tôi không hiểu mình có thể sống nổi hay không?
Tình cảm mãnh liệt dâng lên làm ra chuyện hồ đồ là một lẽ, đến khi tỉnh táo rồi suy nghĩ lại, trên đời này vốn có không truyện cổ tích, mà chỉ có hiện thực, càng nghĩ càng minh bạch, dũng khí cũng biến đi đâu mất cả.
Chùm chìa khóa kia thật luyến tiếc trả lại hắn, bèn cất nó vào chung với chiếc nhẫn kia, mỗi tối lại xem như bảo bối lôi ra ngắm nghía.
Lục Phong không chủ động đến tìm, tôi biết hắn đang bình tĩnh đợi đáp án của tôi.
Mặc kệ là lắc hay gật, bước tiếp theo thật sự không dễ dàng gì quyết định.
Né tránh chừng nửa tháng, người đã gầy lại càng gầy hơn. Chu Sa trộm lấy một cái thước dây, ép tôi phải đứng yên cho cô đo, vòng hai dưới đâu đó một thước tám[], hiệu quả so với việc cô nàng uống trà giảm cân gì đấy còn lợi hại hơn gấp nhiều lần. Nhìn dáng tôi lõng thõng trong bộ quần áo, Chu Sa hâm mộ gần chết.
Bởi vì hôm nay là ngày lãnh lương, tan sở Chu Sa liền kéo mọi người đến nhà hàng Nhật ăn một bữa. Thanh niên chúng tôi ai cũng vậy, đầu tháng có lương liền ăn chơi nhảy múa tiêu xài xả láng, đến cuối tháng cạn máu viêm màng túi thảm thương, đến mua mì gói cũng phải lựa loại nào rẻ rẻ một chút.
"Anh, anh, anh, anh, anh này... đừng hòng một ai trốn thoát!" Nữ vương khí thế ngất trời điểm danh từng người một. Dĩ nhiên tôi và Đinh Đinh chạy trời không khỏi nắng.
"Tôi có thể chỉ gọi đĩa một trăm đồng cho một người ăn được không?" Tôi cười khổ nói, "Chả là muốn để dành tiền để nâng cấp máy tính, tháng trước mới tiết kiệm được có năm mươi xu."
"Nữ vương bảo ăn gì thì ăn nấy, không được ý kiến ý cò!"
Đinh Đinh nhà cậu thực đúng chân chó!
Bát nháo một hồi đi ra ngoài công ty thì thấy một chiếc BMWs màu lam sẫm đậu giữa lộ với tư thế đang chờ đợi ai. Mọi người đều nhận ra đó là xế hộp của sếp lớn.
Tôi theo bản năng trốn ra phía sau lưng Đinh Đinh.
Cái tên bại hoại ấy lại phản ứng như điện xẹt mà chắn trước mặt Chu Sa, "Chúng ta đã rủ nhau đi ăn rồi, nếu sếp lớn muốn hẹn em đi ăn cơm, em nhất định không được đồng ý đâu đấy!"
Cậu ta cố hết sức bày tỏ tấm chân tình, liền nhận được một tiếng quát khen ngợi từ Chu Sa, "Đồ thần kinh!"
Lục Phong tiến thẳng đến mọi người chào hỏi, mắt nhìn tôi, "Tôi có việc cần trao đổi với Diệc Thần."
Tôi rụt lại một chút, đã bị hắn thản nhiên nắm lấy tay, "Ra xe nói sau."
"Chúng tôi đã hẹn nhau đi nhà hàng ăn rồi." Tôi chỉ chỉ tay về phía bọn họ.
"A? Vừa vặn tôi cũng chưa ăn gì, đi chung nhé, tôi mời."
"Không cần không cần." Mọi người phi thường nghiêm túc, "Hai vị cứ từ từ mà bàn chuyện đi." Nói xong nhanh chóng bốc hơi sạch sẽ.
Đồng nghiệp ăn liên hoan cần có không khí thoải mái, có sếp vô chẳng khác nào tự nhét giẻ vào mồm mình. Ai nấy đều hiểu rõ.
"Định ăn món Nhật sao? Vậy chúng ta đến đó." Lục Phong bình thản khởi động xe, bên dưới tay áo sơ-mi nổi lên cơ bắp rắn chắc của cánh tay dài thon thả. Hệ thống sưởi của xe có lẽ vừa đủ ấm, nhưng không hiểu sao lòng bàn tay tôi lại ra ít mồ hôi. Bên dưới lớp áo lụa đó là cơ thể cường tráng mạnh mẽ thế nào, tôi đã quá hiểu rõ. Khi tiếp xúc thân mật như vậy, không trấn được cảm giác căng thẳng.
"Không cần phiền vậy đâu, em tự mua một phần thức ăn nhanh rồi về là được... tối nay còn phải viết bản kế hoạch."
Hắn như không nghe thấy gì, tiếp tục lái xe.
[]Bản danh sách của Schinlder: là một bộ phim truyện sản xuất năm của Hoa Kỳ về Oskar Schindler, một nhà kinh doanh người Đức đã bảo vệ cuộc sống của hơn một nghìn người Do Thái Ba Lan trong nạn diệt chủng Holocaust bằng cách đưa họ vào làm trong các nhà máy của mình.
[] Một thước tám: khoảng cm.