Xoa xoa cái bụng đã ăn no căng, An Nhu đặt đũa xuống: "Mẹ, bác gái, chị họ, con ăn xong, mọi người cứ tiếp tục ăn"
Nói xong câu đó, An Nhu dùng tay áo chùi nước mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi bàn ăn. Nhìn An Nhu nghênh ngang rời đi, Tào Lâm Tú trợn tròn mắt vài giây mới phản ứng lại.
"An Nhu, mày thứ đ ... " đĩ nhỏ.
Một câu còn chưa mắng ra tới, bọn họ trơ mắt nhìn An Nhu trực tiếp vào phòng ngủ, còn trở tay đóng mạnh cửa phòng ' rầm ' một tiếng lớn như trời vang.
"Con ... Tuệ Văn, đây là con gái ngoan của em sao?"
Tào Lâm Tú đã sớm bị tức giận xanh cả mặt, bà càng muốn mắng con đĩ nhỏ An Nhu. Nhưng lại bị An Như Uyển gắt gao lôi kéo vạt áo, bà cũng chỉ có thể chuyển dời cơn tức giận xả giận vào trên người Từ Tuệ Văn, trực tiếp ném chén đũa.
"An Nhu nhà em, chặc, chặc, chặc, bộ dáng này đều là mấy đứa cưng chiều mà ra. Chị nói cho em biết, Uyển Uyển nhà tụi chị không thể chơi chung với đứa mất dạy như An Nhu"
"Mẹ đừng nói như vậy"
An Như Uyển gắt gao mà lôi kéo tay Tào Lâm Tú, không cho bà nói tiếp, vành mắt cũng đỏ au, cắn môi, giọng nói rất thấp: "Nhu Nhu không thích chúng ta, khẳng định là lỗi của chúng ta, là chúng ta sai ..."
"Lâm Tú, chị đừng nóng giận, so đo với Nhu Nhu làm gì, con bé còn nhỏ ..."
Nhìn thây Tào Lâm Tú nổi giận, Từ Tuệ Văn hoảng hốt, lập tức khuyên bảo Tào Lâm Tú, lôi kéo đối phương ngồi xuống: "Để em làm thêm vài món, Nhu Nhu không hiểu chuyện, con bé ..."
An Nhu không quan tâm chuyện gì đang xảy ra phía sau. Cô đóng cửa phòng, ngồi vào trước bàn học, vuốt cái bụng ăn đến no căng, lý trí đã sớm bay mất, giờ mới trở về một chút.
Ăn ngon căng bụng. Hình như hồi nãy mình vừa nói gì đó rất cao siêu, hình như là nói lẫy mẹ con Tào Lâm Tú.
Đem lý trí kéo trở về, An Nhu có chút ngu người ra, cảm xúc bị kích thích hoàn toàn hỏng mất, hành vi vừa rồi của An Nhu căn bản không thể dùng lý trí khống chế. Hiện tại cô mới nhớ tới bản thân đã làm cái gì.
A ... Như thật sự đã trút hết cơn tức trong một lần vậy.
Từ khi sinh ra tới nay, tính tình vẫn luôn điềm đạm, nhưng không phải bánh bèo, chưa từng xảy ra xung đột hay mâu thuẫn cùng bất kỳ ai.
Tâm trạng An Nhu rất phức tạp.
Chau mày suy nghĩ trong chốc lát, cô đột nhiên cười ra tiếng, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua vẫn gầy gầy yếu yếu, một đôi mắt đen nhánh trong sáng, cười lên cũng có thể dùng linh động, hoạt bát tới hình dung.
An Nhu là thật sự cảm thấy vui vẻ: "Cũng không có gì ghê gớm ... Vì những người này ủy khuất bản thân nhịn không ăn cơm, An Nhu, mày cũng quá thảm hại"
An Nhu nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "Dù cho mình có chiếm thân thể của nguyên chủ, mình cũng không có biện pháp nào thay thế cô ấy hiếu kính loại cha mẹ như vậy"
Ý tưởng ban đầu của cô rất đơn giản, nếu chiếm thân thể của nguyên chủ, cho dù nguyên chủ đã tử vong, cô cũng muốn thay thế nguyên chủ sống thật tốt. Nếu không phải hành động của An mẹ càng ngày càng quá phận ...
An Nhu cũng sẽ không bùng nổ như vậy. Cô đã làm đủ nhiều, cũng sẽ không nhẫn xuống nữa.
Nguyên chủ chết vào bị bạo lực học đường, cha mẹ coi thường cùng không qua tâm, làm sao không phải là đồng lõa?
Híp mắt nhỏ giọng cười trong chốc lát, An Nhu ợ no một cái, cô sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt, có chút xấu hổ xoa xoa bụng.
Ăn no căng, ăn no căng.
Không đúng, hiện tại hẳn là nghĩ cách dỗ Sở Hư Uyên ... Nghĩ lại, hình như bản thân mới vừa bị Sở Hư Uyên răn dạy một trận. An Nhu buồn buồn thở dài, ghé vào trên bàn sách, gõ từng chữ từng chữ ở trong đầu.
【Sở tổng, tôi biết sai rồi, tôi không hiểu được nổi khổ tâm của anh, TT 】
An Nhu cân nhắc từng câu từng chữ, âm mưu viết một đoạn văn tình cảm chân thành tha thiết động lòng người, để người nào đó mủi lòng để ý đến cô.
【 tôi biết anh có ý tốt, là tôi không biết tốt xấu, tôi đáng chết ...】
An Nhu vắt hết chất xám, biên tập trong khung soạn thảo ước chừng có hơn một ngàn chữ mang ý nghĩa xin lỗi. Cơ hồ lấy ra toàn bộ năng lực từ ngữ trong đời, viết thành một bài báo cáo luận văn nho nhỏ. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, kiểm tra chính tả, sau đó gửi cho Sở Hư Uyên.
Sở Hư Uyên không có lập tức trả lời cô, An Nhu ngáp một cái, nhìn đồng hồ báo thức cũ kỷ nằm trên bàn học. Đầu óc đã hết năng lực suy nghĩ gì, mắt nặng trĩu.
Ngủ ba mươi phút chắc không sao. Hôm nay ăn cơm no bụng, đúng là căng da bụng chùng da mắt, dù sao cô cũng không gấp.
Cảm giác ăn uống no đủ thật là tốt, trong lòng lại cảm thán thêm một lần nữa. An Nhu vỗ vỗ cái bụng, cảm thấy mỹ mãn lăn lên giường ngủ.
Thật ra cô cũng không muốn làm như vậy, nhưng là vừa rồi bị Sở Hư Uyên mắng một trận, lại khóc lớn một hồi, An Nhu cũng đã mệt lả người.
Mới vừa nằm lên giường, đôi mắt đau nhức muốn chợp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, kết quả dụi dụi mắt, ngáp một cái, trực tiếp ngủ luôn.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, An Nhu bỏ sách vở vào trong cặp, mở ra cửa phòng, không thấy Từ Tuệ Văn trong nhà, cô cũng không muốn nói cái gì, lo đẩy cửa đi học.
Đã hoàn toàn xé rách mặt, An Nhu cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đi vào phòng học, An Nhu ngồi vào vị trí của mình, liếc mắt một cái thấy được Hà Văn Thiến đang ngồi ở phía trước. Cô ta đang nói cái gì đó với An Như Uyển, gương mặt vẫn tươi cười như ngày thường, nhìn qua rất thân mật.
"Không thể nào ..."
An Nhu sửng sốt một chút, không thể tin được hai mắt của mình.
"Kế hoạch thất bại?"
Không đúng, Sở Hư Uyên còn khen mình diễn rất tốt, tại sao Hà Văn Thiến lại biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra?
Phản ứng này thật không bình thường. An Nhu ngẩng người hơi lâu, thời điểm Hà Văn Thiến quay đầu lại, trong lúc vô tình liếc nhìn An Nhu. Nhưng cô cũng không có bất kỳ phản ứng nào đối với An Nhu, bình đạm nhìn lướt qua, lập tức nhìn sang nơi khác.
【Sở tổng】
An Nhu theo bản năng ở trong đầu kêu gọi Sở Hư Uyên hỏi xin ý kiến, chợt nhớ lại Sở Hư Uyên còn giận cô.
A? Chẳng lẽ không thấy?
An Nhu có chút nghi ngờ, ở trong đầu vô ý thức click mở khung chat. Sở Hư Uyên không nhìn thấy tin nhắn? Vậy chẳng lẽ ... Hoàn toàn giận cô rồi sao? Ôi trời ơi! Sẽ không thảm đến như vậy đi?
Ở trong lòng tự hỏi các loại khả năng sẽ xảy ra. An Nhu mò đọc lại đoạn tin nhắn xin lỗi dài như báo cáo luận văn nhỏ, đọc tới cuối tin thì nhì thấy một loạt icon emoji, đang diễu võ dương oai nhìn cô.
( ăn uống no đủ ngủ ngủ.jpg )
( trời đất mênh mông cái ăn là lớn nhất, ổ chăn ấm áp hoa đua nở.gif )
Nét mặt tràn ngập nói không nên lời cùng cảm giác hèn mọn, mấy cái icon emoji này nói lên tâm trạng ngay lúc đó của cô, An Nhu cứng người lại.
Trời ơi! Hệ thống rác rưởi, lại hố cô.
An Nhu trực tiếp ngu người, báo cáo luận văn tình thâm ý trọng của cô .... Ghép với emoji phía cuối tin, phản ánh tình huống chân thật lúc đó của cô ... Quả thực trở thành trò hề.
Xong đời! Sở Hư Uyên sẽ nghĩ như thế nào aaaaaaa ...
Một bài văn cảm động tràn ngập tình cảm chân thành, lại bị mấy icon emoji phá hỏng hết tất cả, trở thành văn trào phúng.
【Sở tổng, anh nghe tôi giải thích, tôi không có ý đó, chỉ là giữa trưa tôi ăn hơi nhiều ... 】
An Nhu bất chấp tổ chức ngôn ngữ, hoảng loạn dùng tư duy trong đầu gõ nhanh.
【 không phải, tôi không phải ăn nhiều no căng, tôi chỉ là không quá tỉnh táo, tôi khóc ngất đi rồi, tôi...TT ( bảo bảo không nói, bảo bảo trong lòng đau khổ.jpg ) ( cún con, cưng không yêu chị.gif ) ( cún con, lại yêu chị thêm một lần.gif ) 】
An Nhu: ... Đây là APP rác rưởi gì? Thật sự không thể tắt đi chức năng emoji sao. (╯‵□′)╯︵┻━┻
Thời điểm An Nhu điên cuồng gõ chữ giải thích, nhân tiện tự bôi đen bản thân, trong đầu rốt cuộc truyền đến một giọng nói lạnh băng, mang theo tức giận cùng nhẫn nại.
【cô tạm dừng một chút 】
【 Ai da da da? Sở tổng? Anh rốt cuộc cũng chịu để ý đến tôi? Anh đừng tức giận nha, nha, nha? Anh ...】
An Nhu lập tức biến thân thành trạng thái chó săn, bắt đầu hỏi han ân cần, phải để cho Sở Hư Uyên cảm nhận được sự quan tâm từ cô, như đang tắm mình trong gió xuân.
【Tôi đang bận 】
Giọng Sở Hư Uyên vẫn rất êm tai, nhưng trong âm thanh dễ nghe này lại mang theo rõ ràng áp lực nén giận.
【 có chuyện gì, chờ tôi bận việc xong lại nói 】
Người khờ cũng có thể nghe ra giọng điệu của Sở Hư Uyên vô cùng không ổn.
【Ok, Ok ( vẫy đuôi.jpg ) 】
An Nhu yếu xìu gõ đoạn lời nói này, chống cằm, buồn thiu thở dài.
Giọng của Sở tổng thật không thích hợp, chẳng lẽ còn tức giận? Vậy cô phải làm sao bây giờ, hay là mổ bụng tạ tội thử xem?
Cùng lúc đó, Sở Hư Uyên từ toilet ra tới, thời điểm đi vào phòng họp, khí lạnh quanh người anh đủ để cho người khác tránh lui mười mét.
Sở Hư Uyên một lần nữa ngồi xuống vị trí của mình trong phòng họp, ngón tay chạm vào nhau hình thành một hình tháp, lấy di động ra, ném lên bàn, thái độ không chút để ý đủ để thuyết minh, hiện tại tâm tình Sở Hư Uyên cực kỳ không xong.
"Tiếp tục"
Ngắn gọn hai chữ, toàn bộ giám đốc bộ phận đang run bần bật một chữ cũng không dám nói như được đại xá, phó tổng giám đốc ngẩng đầu lên, bắt đầu cuộc họp buổi chiều này.
Sở Hư Uyên ngồi ở phía trước, sắc mặt vẫn rất khó xem.
Thất thần nghe xong báo cáo trong chốc lát, tầm mắt Sở Hư Uyên liếc nhìn di động màu đen được cài chế độ yên lặng kia, ngón tay giật giật, lại không có cầm lên.
Ở bên này, An Nhu học xong một tiết nhưng trong đầu đều lo lắng đề phòng.
Sở Hư Uyên nói không cho cô quấy rầy, An Nhu cũng ngượng ngùng tiếp tục gửi tin nhắn, chỉ có thể thành thật chờ. Nghĩ như vậy, An Nhu cũng cảm thấy có chút ủy khuất.
Sở Hư Uyên cũng không biết tình huống hiện tại của cô, không phân xanh đỏ đen trắng dạy dỗ cô một trận ... Tuy rằng cô có sai, nhưng hiện tại cũng đã nỗ lực sửa đổi.
Cô đã biết mình sai rồi, cô cũng biết mình không nên tùy ý để bản thân bị khi dễ như vậy, cô cũng ... Muốn xin lỗi Sở Hư Uyên.
Tập đoàn Thần Phong, tầng cao nhất building, bên trong phòng họp.
Hôm nay, tâm tình của Sở Hư Uyên được mọi người công nhận là vô cùng không tốt.
Báo cáo của phòng marketing bị trả trở về, ý tưởng của phòng kế hoạch bị phê bình tàn nhẫn. Ngay cả phòng tài vụ - kế toán cũng không may mắn thoát khỏi, phòng IT cũng bị chọn mấy chỗ khuyết điểm, ăn mắng suốt buổi chiều.
Tuy tâm tình của Sở Hư Uyên không tốt, nhưng toàn bộ lời anh nói đều có đạo lý, mấy phó tổng giám đốc cùng các giám đốc phòng ban cũng không thể không tâm phục khẩu phục. Một đám thành thật đứng trong phòng nghe chửi.
Trước kia, thời điểm tâm tình Sở Hư Uyên tốt, tuy rằng cũng mắng chửi người, nhưng lực độ nhỏ hơn rất nhiều. Lần này gặp phải lúc không tốt, còn tệ hơn gấp lần. Các giám đốc cao tầng đều đang suy đoán, người nào trong gia tộc bên kia không an phận, hay là lại có phương án xác nhập nào không thành công.
Ở trong mắt bọn họ, vấn đề có thể làm ảnh hưởng đến tâm tình của Sở tổng, loại cấp bậc đại BOSS này, đương nhiên là vô cùng, vô cùng nghiêm trọng.
Vấn đề vô cùng, vô cùng nghiêm trọng.
An Nhu: ... Từ từ mấy người nghe tôi giải thích.