An Nhu im lặng nhìn chằm chằm anh chàng tóc vàng trước mặt.
Tóc màu vàng rực lóa mắt, một đôi mắt màu xanh da trời tuyệt đẹp. Lúc này, bên trong chứa đựng ý cười đầy xán lạn, cả người nhìn qua tinh thần phấn chấn, rộng rãi chẳng khác nào ánh mặt trời.
An Nhu im lặng suy nghĩ một lát, cảm thấy anh chàng này có chút nhiệt tình quá mức. Tuy rằng cảm thấy không đúng lắm, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì giống như trừ bỏ có chút quá nhiệt tình cũng không có gì không đúng.
Tô Hoàng cười chạm vào tay An Nhu, cong cong đôi mắt: "Sao vậy?"
Cô nhìn ra An Nhu đang ngẩn người, gãi đúng chỗ ngứa nhắc nhở cô đừng nhìn vào người ta chằm chằm như vậy. Cô chỉ là sợ tên kia sẽ giết người ta thôi.
"Xin lỗi!"
An Nhu lấy lại tinh thần, mang theo nụ cười xin lỗi: "Tạm thời không tính toán đi ra ngoài... Chưa sắp xếp hành lý trong phòng nữa, khi nào muốn ra ngoài chơi khẳng định sẽ tìm anh."
An Nhu cũng không cự tuyệt, cô cũng muốn ra đi ra ngoài dạo chơi, nhưng hiện tại đúng là không có thời gian, cô còn muốn sắp xếp hành lý.
"Vậy được rồi, vậy em có rảnh thì tìm anh, đừng có khách sáo."
Eddy nhìn cô chớp chớp mắt, cười nói: "Anh ở trường học cũng không có việc gì làm, huống chi chủ nhà nên chiêu đãi khách là chuyện thường tình."
Nói vài câu với Eddy, khách khách sáo sáo chờ anh chàng tóc vàng đi, An Nhu xoa xoa đôi mắt, còn chưa nói gì thì Tô Hoàng lập tức đè ở trên lưng cô.
"An Nhu, ghê nha, ghê nha, các phương diện của anh chàng tóc vàng này đều khá tốt."
Tô Hoàng cười nói: "Nhờ phúc của cậu, lần này tới bên này muốn trượt tuyết cũng có hướng dẫn, đỡ mất công tìm khung cảnh đẹp."
Bọn Hạ Dương đứng ở phía sau, nghe vậy cũng hi hi ha ha thò qua tới, cười trêu ghẹo An Nhu: "Đúng vậy, ít nhiều nhờ em có người quen ở nơi này, đến lúc đó chúng ta có thể chơi thỏa thích rồi."
An Nhu có hơi bất đắc dĩ, cũng không tính toán làm mọi người mất hứng thú, trả lời: "Chờ vội xong sẽ nhờ anh ấy dẫn đi chơi, đi vào trong sắp xếp lại hành lý đi."
Hạ Dương còn đang cười, muốn nói cái gì đó trêu chọc một chút, lại chú ý tới ánh mắt ẩn ý của Tô Hoàng: "... Em đừng có nhìn anh như vậy, anh sợ lắm đó."
Nuốt một ngụm nước miếng, Hạ Dương nhỏ giọng nói, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt dần: "Làm sao vậy?"
Tô Hoàng liếc mắt nhìn anh, không biết tại sao, Hạ Dương từ cái liếc mắt này có cảm giác bị khinh bỉ, còn như ai cũng mơ hồ chỉ mình ta tỉnh.
"Không có gì."
Tô Hoàng lôi kéo An Nhu vào phòng, nhẹ nhàng nói một câu: "Cảm thán chỉ số thông minh của anh mà thôi."
Thật là to gan lớn mật, nếu Sở Hư Uyên nhìn thấy tên ngốc này tích cực đẩy cô vợ nhỏ ra ngoài thị trường như vậy...
Tô Hoàng cười ha hả.
Tình anh em chai nhựa.
Phòng là tự chọn, An Nhu trực tiếp chọn ở chung một phòng với Tô Hoàng.
Hạ Dương và An Như Ngọc ga lăng giúp An Nhu và Tô Hoàng mang vali vào trong phòng, hai nữ sinh không mang theo nhiều đồ lắm, cũng chỉ có hai cái vali nhỏ bảy kg.
"Anh và Tiểu Ngọc Ngọc ở đối diện, có việc gì cứ kêu bọn anh, đi ra ngoài chơi cũng nhớ kêu đó." Hạ Dương chỉ chỉ vào căn phòng đối diện kia, xoay xoay chìa khóa trong tay.
"Nơi này có không ít nơi vui chơi, kêu thằng nhóc kia làm hướng dẫn du lịch, tính cách rất nhiệt tình, có thể kết bạn được."
An Như Ngọc đứng ở bên cạnh không nói chuyện, dừng một chút, anh ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Tô Hoàng, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Hạ Dương: "Đi thôi."
Không để Hạ Dương nói tiếp, trực tiếp kéo người ra bên ngoài. Thoạt nhìn cao cao gầy gầy, An Như Ngọc sức lực cũng không nhỏ, Hạ Dương bị anh kéo đi ra ngoài còn ở chưa từ bỏ ý định ồn ào: "Nhớ những gì anh nói đó! Đúng rồi, trong chốc lát có kéo đội chơi game đừng quên anh! Nhớ kêu anh đó!"
Bản thân chính là ăn chơi trác táng, cho dù dùng đặc quyền chạy ra chơi, cũng vẫn là cậu ấm ăn chơi trác táng.
An Như Ngọc hít sâu một hơi, nâng nâng mắt kính sắp chảy xuống. Nói càng nhiều càng sai, nếu không phải hai người có mười mấy năm tình bạn, anh sẽ không quan tâm thằng ngu chuyên tìm đường chết này.
Nhìn hai nam sinh to lớn lôi lôi kéo kéo đi rồi, An Nhu nhịn không được cười cười, xoay người đi vào trong phòng ngủ. Phòng chung cư này khá rộng, một phòng khách, một phòng bếp, và hai phòng ngủ, trang trí tiêu chuẩn cũng không có gì khác biệt.
An Nhu và Tô Hoàng chia đều mỗi người một phòng.
Đợi đến khi sắp xếp xong trời cũng không còn sớm, nhìn thời gian đã năm sáu giờ tối. An Nhu đi ra phòng khách rót ly nước: "Tô Hoàng, buổi tối ăn cái gì?"
"Đi căn tin trường hay là ra ngoài, nghe nói căn tin trường này không giống học viện chúng ta lắm."
Tô Hoàng từ phòng ngủ đi ra, thuận miệng hỏi: "Để mình hỏi bọn Hạ Dương."
"Ừ!"
An Nhu vui vẻ nói: "Trong chốc lát chơi game chung đi, tổ bốn người..."
Tuy rằng lần này đoàn đội nhiều hơn mấy lần trước, nhưng An Nhu lại không quen với mấy người kia. Thân phận của cô rất hút chú ý, cũng chỉ có đi chung với bọn Hạ Dương mới có thể bớt chút phiền.
Tô Hoàng cúi đầu gửi tin nhắn cho Hạ Dương, An Nhu cầm di động ra, còn chưa mở màn hình, di động lại chấn động một chút.
Có tin ngắn đến, trong lòng mơ hồ có dự cảm, An Nhu mở ra, nội dung rất dài....
【 Eddy: Chào buổi tối, em đi ăn cơm chưa? Nếu muốn ăn ở trường thì anh xin đề cử khu căn tin phía nam, thức ăn ở nơi đó khá ngon miệng, cũng phong phú. Nếu không thích ăn ở trường học thì có một nhà hàng gần trường rất có tiếng, anh tự mình xác định và đánh giá đề cử ~ gần trường có một khu phố ăn vặt, nếu buồn em có thể đến đó nếm thử, cũng hợp vệ sinh lắm...】
Hoàn toàn là một phần báo cáo viết tay với chủ đề du lịch, dùng từ thân thiết, giọng điệu chân thành tha thiết. Hơn nữa không chút nào mạo phạm.. Từ đầu tới đuôi không nhắc tới việc mời An Nhu ăn cơm đi chơi.
Sau khi đọc xong tin nhắn dài ngoằn này, An Nhu chìm vào im lặng.
Tuy rằng cô có trì độn, nhưng cũng không có ngốc đến như vậy. Cô cũng không cảm thấy chỉ gặp mặt có một lần lại làm anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh này xem cô như tri kỷ bạn tốt, thế này cũng quá dụng tâm.
Trừ điều này ra... Thì chỉ có một khả năng.
Đầu năm nay còn có nhất kiến chung tình sao?
"Làm sao vậy?" Tô Hoàng đã gửi tin nhắn cho Hạ Dương, vừa nhấc đầu đã nhạy bén nhận thấy biểu tình kỳ lạ của được An Nhu. Cô đi đến sau lưng An Nhu, làm như vô tình liếc mắt một cái, ít ỏi vài giây đọc xong thông tin.
"Ha ha, anh chàng hội trưởng Hội Học Sinh này rất có ý tứ nha." Tô Hoàng tay chống ở sô pha, hài hước nói.
"Không tồi, có tiền đồ." Nhưng giọng điệu lại đầy trêu chọc, ý tứ vẫn là rất rõ ràng.
Lần này An Nhu thật sự ngây người.
Thật ra mà nói, tuy rằng kiếp trước cô cũng có người theo đuổi, cũng có thư tình này nọ, nhưng là sau khi đến thế giới này thật đúng là không có.
Bề ngoài, An Như Uyển từ diện mạo đến tính cách không thể bắt bẻ, đè cô gắt gao, đến học viện DICE, cô cũng chỉ là một học sinh bình thường. Tính tính ra xem, đây vẫn là lần đầu tiên nhận được tính hiệu từ một bạn nam... Ờ, tâm ý rõ ràng như vậy.
"Mình..."
Bị Tô Hoàng trêu chọc, An Nhu rối rắm nhìn cô một cái, yếu yếu nói: "Mình có chồng rồi, mình sẽ không... Ờ." An Nhu bịt miệng, ngạc nhiên vì nói "có chồng".
An Nhu tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Cô cũng chưa nghĩ tới bản thân mình còn có thể bị người thích, nhưng cô cũng không có khả năng tiếp thu ý tốt của đối phương. Chỉ là nói rõ cũng không tốt, đối phương cũng chỉ là quá mức nhiệt tình mà thôi.
Tô Hoàng xoa nhẹ tóc cô, vui vẻ hài lòng huýt sáo, dừng một chút, không phải thực thiệt tình, kiến nghị nói: "Việc này cậu nhìn mà làm, nhưng mình cảm thấy cậu có thể nói một tiếng với Sở Hư Uyên."
An Nhu biểu tình không thể tin được nhìn Tô Hoàng.
Lấy tính cách của Sở Hư Uyên, còn không phải một giây phá sản sao? Cô chưa từng gặp qua mấy chuyện loại này, cũng không biết Sở Hư Uyên sẽ phản ứng ra sao nữa.
Tô Hoàng không nhiều lời, ý nghĩa sâu xa vỗ vỗ bả vai An Nhu: "Haizzz, vệ sỹ một đống xung quanh cậu kìa, chẳng khác nào có một đống gián điệp ở bên cạnh, là chuyện sớm muộn gì thôi."
Sở Hư Uyên không có nói với An Nhu anh sắp xếp bao nhiêu người ở xung quanh mình, An Nhu cũng chỉ là mơ hồ biết là có người, lại không có ấn tượng gì lắm.
Tô Hoàng mắt sắc, những người thường xuyên đảo quanh bọn họ, nhìn là biết có vấn đề, cô thấy nhiều nên biết đó là người của tên kia.
Tô Hoàng đi đến phòng đối diện hỏi bọn Hạ Dương, An Nhu ngồi ở trên sô pha, giãy giụa một hồi lâu, vẫn là gửi tin nhắn cho Eddy, xem như cự tuyệt.
【 An Nhu: Cảm ơn anh, thật ra anh không cần như vậy, trước lúc tới bạn trai của em cũng đã tìm hiểu rồi. [/ cười ]】
Việc này căn bản không cần Sở Hư Uyên nhúng tay. Công ty dưới danh nghĩa nhà họ sở trải rộng khắp các thành thị, cơ sở dữ liệu trong đầu An Nhu cho cô biết, dù là cửa hàng nhỏ lẻ, nói là Sở tiên sinh hỗ trợ tìm hiểu cũng không phải lừa gạt.
Nhưng đây là lần đầu tiên An Nhu tuyên bố mình có bạn trai ở trước mặt người khác, mặt cô có hơi đỏ lên, nhịn không được lăn hai vòng ở trên sô pha. Tuy rằng không tính toán hiện tại công khai, nhưng An Nhu cũng không muốn cố tình giấu giếm.
Lần này đối phương không trả lời tin nhắn.
An Nhu ngồi ở trên sô pha lật xem báo cáo, Tô Hoàng đẩy cửa đi vào: "Đi thôi, đến căn tin trường ăn."
Đám Hạ Dương nhàm chán, ồn ào muốn tới kiến thức căn tin của trường cao đẳng Hoa Đế như thế nào, An Nhu hiếm khi có hứng thú, cũng đi theo góp vui.
Ở trong mắt cô, nơi này không khác lắm mấy trường đại học loại ở thế giới trước, thật ra cũng không có gì đẹp, chỉ là căn tin mà thôi.
Vừa lúc đúng vào thời điểm tan học, có không ít sinh viên đến căn tin, bọn An Nhu cầm thẻ căn tin tạm thời của trường Hoa Đế trong tay, đứng xếp hàng lấy thức ăn. So sánh với sinh viên Hoa Đế thống nhất mặc đồng phục, đám An Nhu mặc thường phục vẫn là rất đáng chú ý.
An Nhu đang đứng nói chuyện với Tô Hoàng, thảo luận tối nay ăn món gì, còn chưa nói xong, cửa căn tin truyền đến xôn xao.
An Nhu quay đầu ra xem, không thế nào ngoài ý muốn nhìn thấy một đám mặc đồng phục khác màu với đồng phục trường đi vào tới. Sinh viên xung quanh đều ăn mặc đồng phục màu trắng, nhóm người này lại mặc đồng phục màu đen.
"Là hội học sinh trường cao đẳng Hoa Đế."
Tô Hoàng cười khẽ, hiển nhiên cũng cảm thấy rất có ý tứ: "Dùng màu sắc phân biệt, a, đứng ở giữa không phải hội trưởng Hội Học Sinh sao?"
Cho dù là đứng ở trong một đống người, thanh niên tóc vàng mắt xanh cũng khá hấp dẫn sự chú ý, anh đang nói cái gì đó với nữ sinh bên cạnh, biểu tình nghiêm túc, thái độ tự nhiên.
An Nhu lại ngây ngẩn cả người. Đứng ở bên cạnh Eddy, không phải là Sở Trạch Hạo sao? Người nhà họ Sở không học tại học viện DICE mà học ở đây sao?
An Nhu dừng một chút, lúc này mới dùng cơ sở dữ liệu tra xét. Cho dù là trong tiểu thuyết, nhưng cốt truyện nói về chuyện về nhà họ Sở rất nhiều, nhưng đó là khi nữ chủ đã ở tốt nghiệp, không ai nhắc qua bọn họ từng đọc ở nơi nào.
An Nhu tra tra tìm tìm, xác thật có thông tin này, chỉ là cô chưa từng quan tâm mà thôi.
An Nhu còn đang ngây người, thì người ở đầu kia cũng đã chú ý tới bên này. Eddy trước mắt sáng ngời, bay thẳng đến phía An Nhu, cười chào hỏi: "Thật là tình cờ, em cũng ăn ở nơi này sao?"
Đối tượng hỏi chuyện quá rõ ràng, bọn Tô Hoàng cũng không lên tiếng. An Nhu lấy lại bình tĩnh, tặng ngược lại một nụ cười: "Dạ, mọi người thống nhất đến căn tin trường ăn!"
Eddy làm hội trưởng Hội Học Sinh, mọi người trong hội thấy anh đi đến nơi này, trong lòng tò mò cũng theo sau. Cho đến khi lại gần, An Nhu mới phát hiện thật ra không chỉ có Sở Trạch Hạo, Sở Nguyệt cũng có mặt.
Mang danh tiểu thư nhà họ Sở, lại học ở một ngôi trường gần như bình dân thế này thật làm An Nhu ngoài ý muốn. Không bằng nói, An Nhu càng thấy kỳ lạ, tại sao bọn họ lại không vào học viện DICE.
Người ngựa hai phe vừa đối mặt, không khí có chút ngưng trọng.
Tô Hoàng còn đỡ, cô và nhà họ Sở không có khuất mắt, Hạ Dương là kiên quyết đứng ở phía Sở Hư Uyên, lúc này sắc mặt đã kéo xuống.
Đứng giữa mưa gió bão bùng, An Nhu và Eddy ngược lại là hai người trấn định nhất ở đây.
"Ừm, mới vừa họp xong, nên đến đây ăn cho tiện."
Anh ngượng ngùng gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười thẹn thùng, đôi mắt sáng sáng: "Sắp tới lượt mọi người rồi, nhanh chọn món đi."
"Dạ, cảm ơn anh." An Nhu cũng thản nhiên cười cười, liếc mắt nhìn anh em họ Sở đứng bên kia, có chút rối rắm.
Nhìn Eddy vẫn tốt, cũng không có gì khác thường, là sáng suốt từ bỏ?!!
Hơn nữa, trong trí nhớ của cô, Sở Trạch Hạo không có người bạn nào là người nước ngoài, chắc hai người chỉ là bạn bè bình thường.
Chờ buổi tối lại nói chuyện này cho tổng giám đốc Sở biết, đây cũng là chuyện nhà anh ấy.
【 Em có đó không. 】
An Nhu đang ở im lặng suy nghĩ, muốn nói chuyện này với Sở Hư Uyên ra sao đây, bên tai đã truyền đến giọng của Sở Hư Uyên, còn vô cùng rõ ràng.
【 Sở tiên sinh? Có chuyện gì vậy anh? 】
An Nhu trả lời.
【 Anh xuống máy bay chưa? Anh nghỉ ngơi một chút đi, anh ăn gì chưa?! 】
Trong đầu nhanh chóng hiện lên múi giờ bên kia, An Nhu không muốn nói ra chuyện vừa rồi, không muốn quấy rầy Sở Hư Uyên nghỉ ngơi.
【...】
Người đối diện ngược lại gửi tới một chuỗi dấu ba chấm, sau đó là một icon emoji con ếch xanh lạnh nhạt.
【 ( Phật hệ nuôi ếch, bình tâm tĩnh khí.gif ) 】
Nhìn qua thế nhưng còn có một loại cảm giác đáng yêu đến quỷ dị.
Đây là emoji của một trò chơi gần đây An Nhu hay chơi, cô thấy đáng yêu nên tải về dùng. Cuối cùng còn bị Sở Hư Uyên lấy tới dùng.
【... Làm sao vậy? 】
Nhạy bén nhận ra được tâm trạng hiện tại của người nào đó không quá vui vẻ, An Nhu đột nhiên nhanh trí, hiểu rõ nguyên nhân.
【 a, vừa rồi quên nói, đừng quên ăn cơm, nghỉ ngơi đúng giờ đúng giấc. 】
Trước đó đã hứa với An Nhu, đúng giờ thúc giục kẻ nghiện công việc ăn cơm ngủ nghỉ, cứ việc cô không cẩn thận đã quên, nhưng còn có người nhớ kỹ thay cô.
Nước M xa xôi, người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất khách sạn xoay chuyển bút máy trong tay, nhìn thấy tin nhắn trả lời, khóe môi cong cong lên, ký tên "Thông qua" folder kế hoạch trước mặt.
【biết rồi, em cũng vậy. 】
Rõ ràng đồng mắt tràn đầy ý cười, Sở Hư Uyên lại vẫn không chút để ý, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu.
【 anh sẽ mau chóng trở về với em. 】