An Nhu cự tuyệt nói chuyện với Sở Hư Uyên.
Tối hôm qua thật sự quá mất mặt, tên đáng ghét Sở Hư Uyên hoàn toàn là cố ý mặc thành dáng vẻ kia, còn cố ý làm cô xem!
Kết quả An Nhu nhịn không nổi, toàn bộ máu đều vọt tới trên má, cả người đều bốc cháy. Cô vẫn là bé vị thành niên một, không thể chịu nổi sự kích thích này.
Quả thực không thể càng chật vật hơn, thật mất mặt. Sau này làm sao còn mặt mũi đối diện với Sở Hư Uyên. Tuy rằng cô không phải sắc nữ, nhưng ai gặp phải hình ảnh đó mà không ngẩn người mơ mộng.
Ở trường cao đẳng Hoa Đế mấy ngày nay, An Nhu là người thi đến cùng. Đã có kết quả bán kết, học viện DICE giữ hai vị trí, An Nhu và Hạ Thanh Viễn, Hoa Đế có ba người, Eddy, Sở Nguyệt, cùng một thành viên trong hội học sinh mà An Nhu không quen biết.
Nghiêm túc tới nói, trận thi đấu này phần thắng vẫn nghiêng về phía Hoa Đế. Rốt cuộc Hạ Thanh Viễn là học trưởng, có kinh nghiệm thi đấu cùng kinh nghiệm tích lũy, người mới chân chính còn lại là An Nhu, Eddy, và Sở Nguyệt.
An Nhu lại cảm thấy ngoài ý muốn. Cô không hiểu biết Sở Nguyệt nhiều lắm, nhưng thật bất ngờ về trình độ của cô ấy. Nhưng có thể lăn lộn ở trong hội học sinh, Sở Nguyệt chưa chắc một chút bản lĩnh đều không có.
Một ngày trước trận chung kết, Tô Hoàng còn hẹn đi trượt tuyết.
Bọn Hạ Dương tới cũng là vì cái này, thành phố S tấc đất tấc vàng, có sân trượt tuyết nhân tạo lớn nhất nước. Hơn nữa còn ở gần trường cao đẳng Hoa Đế, tới mà không chơi thì thật phí công đi xa.
An Nhu cũng muốn đi, nhưng cô đi không được.
Nghĩ cũng biết, trận chung kết trước mắt, cho dù An Nhu không có dã tâm với ba vị trí đầu, chỉ cần vào vòng chung kết cô cũng đủ thỏa mãn, nhưng người trong CLB IT lại không cho phép cô đi ra ngoài chơi.
Thắng không sao, thua xác định vững chắc bối nồi.
An Nhu bị vây trong Hoa Đế cũng sẽ không ôn tập, nhưng cô cũng không thể lén chạy ra ngoài chơi.
Tô Hoàng hỏi lại một lần thì không nhắc lại nữa, sau đó chụm đầu nói gì đó với bọn Hạ Dương, hoàn toàn thay đổi tính chất cuộc thi lần này.
Ngay từ đầu chỉ có vài người cùng nhau hoạt động, không biết sau lưng xoay chuyển như thế nào mà trở thành hội học sinh Hoa Đế làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, mời toàn đoàn thể thành viên học viện DICE đi ra ngoài chơi trượt tuyết – ngâm suối nước nóng.
"Dù sao, mặc kệ lén xoay chuyển như thế nào, hai bên bên ngoài đều còn phải làm bộ không thèm để ý kết quả thi đấu, hữu nghị đệ nhất, thi đấu đệ nhị."
Tô Hoàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, cười cười: "Như vậy cũng không tồi, Nhu Nhu, phía trước nói tốt ra ngoài chơi trượt tuyết, hiện tại có thể đi rồi."
"Thật cám ơn cậu, cậu thật tốt quá."
Làm sao An Nhu không biết đây là kết quả Tô Hoàng nghĩ ra, lập tức tặng cho cô bạn của mình một cái ôm, nở nụ cười: "Mình cũng muốn đi chơi lắm đó."
Tô Hoàng dung túng vỗ vỗ đầu cô: "Chuẩn bị xuất phát thôi."
Có thể như thế nhanh chóng đạt thành hiệp nghị, trong đó cũng có công lao của Sở Hư Uyên, nhưng Tô Hoàng cũng không tính toán gắn thêm bóng đèn cho Sở Hư Uyên. Dù sao cô cũng không thích anh ta.
Nếu là toàn thể đi ra ngoài, lượng người sẽ rất lớn. Cộng tổng số học sinh của hai trường cũng có sáu bảy chục người, cùng nhau ngồi xe đi đến sân trượt tuyết lớn nhất thành phố này.
Bọn An Nhu đến nơi mới nghe nói sân trượt tuyết đã bị trường cao đẳng Hoa Đế bao toàn bộ, mục đích chính là vì an toàn cho học sinh, cùng với biểu đạt tinh thần của chủ nhà.
Bởi vì là Hoa Đế đưa ra kiến nghị, cho nên mang theo đội bảo vê phụ trách an toàn cho toàn bộ học sinh hai trường, khách sạn nối liền với sân trượt tuyết, hình thức khách sạn thuộc khu suối nước nóng kiểu Nhật.
Lần này là một người một phòng, An Nhu nhận được chìa khóa phòng, trực tiếp bỏ vào trong ba lô. Cô không cần vác vali cồng kềnh theo, cũng chỉ có hai ngày một đêm, đồ dùng bỏ đủ trong ba lô.
【 Sở tiên sinh, em ra ngoài chơi nè. 】
An Nhu vui vẻ hài lòng nhào vào chiếu tatami, quay cuồng một vòng.
【 thật đáng tiếc, anh không thể tới đây. (cơ thể ướt đẫm tới chơi một phát thôi anh yêu ~.gif ) 】
An Nhu tự động lượt bỏ icon rmoji, sau khi xảy ra chuyện vào hai ngày trước, đây vẫn là lần đầu tiên An Nhu trừ bỏ thúc giục ăn cơm chủ động tìm Sở Hư Uyên. Khi khác cô đều tự động mở ra công pháp làm lơ, chói lọi xem đối phương như không khí.
【 không vội, sớm muộn gì cũng đi. 】
【 cái gì sớm muộn gì? Em sẽ không theo anh ra ngoài chơi đâu. 】
An Nhu cố ý chọc giận anh.
【 ai mà muốn mang theo con nít ra ngoài chơi kia chứ, phiền chết được. ( tặng anh một bông hoa kẹo ngọt, anh phải tặng lại cho em một nụ hôn đó nha.jpg ) 】
Sở Hư Uyên khẽ cười một tiếng.
Mèo con ngu ngốc...
Hừ, vĩnh viễn cũng không học được cách dỗi người đúng cách. Ngón tay gõ gõ mặt bàn, Sở Hư Uyên lưu loát ký xong báo cáo, kêu Hứa Thái Thiên mang ra ngoài.
【 sớm muộn gì thôi, đừng nóng lòng. 】
An Nhu là thật sự nghe không hiểu ý của Sở Hư Uyê, cẩn thận ngẫm nghĩ, cô còn mở GPS định vị vị trí Sở Hư Uyên, kết quả phát hiện đối phương đang ở nước M xa xôi.
Chắc chỉ là nói nói chơi thôi, cho dù là tính sổ, vậy cũng là chuyện sau đó. Hơn nữa so đo chuyện này với con gái thật không đáng mặt đàn ông.
Ở trong phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, Tô Hoàng tới gõ cửa lôi An Nhu đi ra ngoài trượt tuyết, An Nhu vui vẻ đồng ý, đến khu trang bị, chuẩn bị đồ trượt tuyết.
"Nhu Nhu biết chơi không? Không có việc gì đi?" Tô Hoàng nhìn An Nhu chân tay vụng về, có chút lo lắng.
Tô Hoàng kèm An Nhu, bọn Hạ Dương đã sớm mặc xong trang thiết bị lên người, bắt đầu ùa ra sân bay lượn tứ tung.
Cậu út nhà họ Hạ là chơi máu nhất, trang thiết bị được làm riêng, một đầu tóc đỏ đón gió tung bay, một thân trang bị sáng long lanh, bắt mắt nhất khu này.
"Hự... Miễn cưỡng tính đi."
An Nhu cũng không dám nói mạnh miệng, cười có hơi xấu hổ: "Mình từ từ học, trước tiên mình sẽ ở khu người mới học bên này luyện tập."
Tuy rằng loại vận động trượt tuyết này không tính hiếm thấy, nhưng cũng không thường đi. Kiếp trước, An Nhu cũng chỉ đi mỗi năm một lần vào mùa đông, cũng không trượt rành cho lắm.
Tô Hoàng vẫn là không yên tâm, đứng với cô một lát, An Nhu ngượng ngùng làm Tô Hoàng vẫn luôn ở đây với mình, bảo đảm với Tô Hoàng, khuyên cô đi chơi trước, không cần phải lo lắng cho cô.
"Không sao hết, mình luyện tập một lát là biết cách trượt thôi, chút nữa mình qua đó tìm mọi người, mình đã sờ đến bí quyết rôi."
An Nhu nghiêm túc nói, bảo đảm: "Thật không có việc gì mà, cậu nhìn Hạ Dương kìa, anh ấy mới càng không đáng yên tâm."
"Bộ cậu tưởng mình là mẹ thiên hạ hả, lo hết người này đến người khác!"
Tô Hoàng bật cười, duỗi tay chọc chọc trán An Nhu, cũng không kiên trì: "Mình đi qua đó, cậu nhớ nhanh nhanh qua đó nha."
An Nhu vẫy vẫy tay, nhìn Tô Hoàng lướt qua, hướng về phía dốc cao. Cô cũng không có nói dối làm Tô Hoàng yên tâm, trên thực tế cô xác thật đã sờ đến một chút mấu chốt.
Trong đầu mở ra hình ảnh, phát chậm lại động tác, sau đó An Nhu bắt chước theo. Giống như là biên trình vậy, hiếu học một chút là được, những động tác trượt tuyết đều khắc sâu ở trong đầu cô, năng lực học tập của cô cũng cao hơn so với người thường.
An Nhu đang tính trượt tới bên Tô Hoàng, bên kia đột nhiên bạo phát một tiếng hoan hô và âm thanh huýt sáo.
An Nhu giật mình ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn qua, cao cấp sân huấn luyện ly bên này không gần, nhưng thị lực của cô rất tốt, thấy rõ ràng có hai người đang từ trên đồi dốc đáp xuống, còn đang làm các loại động tác yêu cầu cao độ, phá lệ xuất sắc.
Một người trong đó là Tô Hoàng, An Nhu nhận được quần áo trên người cô ấy, một người khác... An Nhu nỗ lực phân biệt một hồi lâu mới nhớ tới, là Sở Nguyệt.
Cũng không biết đại tiểu thư "Thân thể yếu ớt" nghĩ như thế nào mà còn đi vào nơi lạnh cóng toàn là băng tuyết. nhưng nhìn cô ta cũng rất không tệ, còn chơi rất vui. Dưới ánh mắt khách quan của An Nhu tới xem, nếu không phải Tô Hoàng quá xuất sắc, thì Sở Nguyệt sẽ là người nổi bật trong quyển tiểu thuyết này, cô ta cũng rất lợi hại.
Nói đi nói lại, tại sao hai người kia lại đối chọi với nhau như vậy?
Đáng lẽ không nên có bất kỳ mâu thuẫn gì mới đúng. Hơn nữa Tô Hoàng không phải loại người thích gây chuyện, cô ấy không thích khoa trương khoe khoang năng lực của bản thân... An Nhu chớp chớp mắt, có hơi bế tắc nghĩ không ra.
An Nhu nghĩ mãi không ra, thì đầu bên kia, hai người kia đã từ phía trên lao xuống dưới, tiêu sái kết thúc động tác, Tô Hoàng vững vàng khống chế cơ thể rơi xuống nền tuyết an toàn.
"Kỹ thuật của Sở tiểu thư rất tốt, rất xuất sắc."
Cong cong khóe môi, Tô Hoàng cười thật khách sáo, loại nụ cười giả mù sa mưa khiến cho đối phương nhìn tức: "Có thể thi đấu với cô, thật là làm tôi được lợi không nhỏ, còn muốn tiếp tục nữa không?"
Sở Nguyệt có chút lảo đảo ổn định cơ thể, sắc mặt xanh trắng, nhìn không ra là bị lạnh nay là bị chọc tức.
Đây là lần thứ hai bọn họ thi đấu.
Vừa rồi so lần đầu tiên, Sở Nguyệt thua, cô lấy cớ chưa chuẩn bị xong tinh thần, yêu cầu thi thêm lần thứ hai, sau đó lại thua tiếp.
Tại sao lại luôn như vậy.
Lúc nào cũng giống thế này.
Cái con ăn mày nhà nghèo đó cũng vậy, cái con xuất thân bình dân trước mắt này cũng thế! Hai đứa nó dựa vào cái gì có được năng lực trời cho xuất sắc, dựa vào cái gì đứng chung một chỗ với cô!
"Không cần, tiểu thư Tô Hoàng rất lợi hại, tôi tâm phục khẩu phục." Giọng Sở Nguyệt rất nhạt, cơ thể cô ta lắc lư có chút chịu không nổi, lập tức có bạn bè bên cạnh chạy lại đỡ.
"Xin lỗi, cơ thể tôi không quá thoải mái, hình như vận động quá độkịch liệt... xin phép đi nghỉ ngơi trước." Cô ta nhỏ giọng nói, sắc mặt tái nhợt làm người thương tiếc.
Ánh mắt Tô Hoàng lạnh lùng, Hạ Dương đứng bên cạnh cũng cười lạnh một tiếng.
Cậu út nhà họ Hạ không có khái niệm ưu tiên nữ giới, anh làm việc theo tính cách, nam nữ bình đẳng, lúc này giọng điệu khó chịu mắng: "Úi trời đất ơi, mắng người ta xong cái tính kiếm cớ đi luôn vậy đó hả? Ai là ăn mày? Ai không tư cách đứng ở chỗ này với cô? Tôi không ngờ cô nói xấu sau lưng người khác còn dõng dạc như vậy? Sở tiểu thư được mẹ mình dạy dỗ rất có lễ nghĩa liêm sĩ nha."
Nguyên nhân gây ra mọi chuyện là...
Tô Hoàng mới vừa từ chỗ An Nhu lại đây, thì nghe được vài giọng nữ phát ra từ trong phòng nghỉ, là Sở Nguyệt đang nói cái gì đó với đám nịnh bợ đàn em của cô ta.
Tô Hoàng không có hứng thú nghe lén, cố tình tiểu thư nhà họ Sở cao ngạo không coi ai ra gì, đối tượng nói xấu sau lưng quá rõ ràng, chính là cô và An Nhu.
Ngay từ đầu, Tô Hoàng chỉ là cau mày xụ mặt, sau đó dần dần vô cùng không vui, nói cái gì mà trượt tuyết là gì cũng chưa gặp qua, chỉ có thể ở sân tập là ăn mày, cho phép bọn họ tới nơi này là cô ta ban ân cho phép...
Lời này rất quá đáng, Tô Hoàng trực tiếp tông cửa đi vào.
Lúc này mới có chuyện thi đấu.
Tô Hoàng còn cố kỵ không muốn khoa trương, nói chuyện để lại ba phần đường sống, Hạ Dương lại không keo kiệt, một câu tùy tiện đâm thủng, trực tiếp nâng cấp chuyện này thành mâu thuẫn giữa hai trường.
Đám học sinh đứng bên cạnh đang vây xem đều khe khẽ nói nhỏ lên, còn có người chạy đi tìm người phụ trách của hai trường học. Trong lúc nhất thời, toàn bộ người đều vây lại đây.
"Ủa? Nguyệt Nguyệt làm sao vậy."
Sở Trạch Hạo bước chân dài xông lên, trực tiếp ôm lấy bả vai Sở Nguyệt, cúi đầu quan tâm: "Nguyệt Nguyệt không có việc gì đi? Có nơi nào nào không thoải mái sao?"
Sức lực của anh không lớn, động tác lại rất kỳ diệu, trực tiếp ngăn cách không để người khác nâng đỡ chạm vào người Sở Nguyệt, chỉ có mình anh là đỡ Sở Nguyệt. Bởi vì anh là anh ruột của Sở nên cũng không ai nói cái gì.
Cơ thể Sở Nguyệt khẽ run lên, dùng sức muốn tránh thoát Sở Trạch Hạo, lại bị chặt chẽ kiềm chặt, làm cách nào cũng không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Trong lòng hoảng loạn, Sở Nguyệt không thể chống lại Sở Trạch Hạo, biểu tình trên mặt thanh niên tóc đen tràn đầy lo lắng, nhưng là lực tay nhéo xương bả vai của Sở Nguyệt rất lớn, làm cô ta đau đến nhăn mặt.
Sở Nguyệt và Sở Trạch Hạo cùng liếc nhau, từ trong đôi mắt đen nhanh đều không thấy chút ý cười nào, ngược lại là lạnh băng hài hước.
Nghĩ gây chuyện xong mượn cớ sức khỏe không tốt chuồn mất sao, nhưng anh lại không muốn để cô em gái yếu ớt này trốn thoát, tính sao bây giờ?!
"Em... Em không sao."
Sở Nguyệt càng dùng sức đẩy Sở Trạch Hạo, đứng vững cơ thể, giọng khàn khàn: "Xin lỗi, cũng không phải vấn đề gì lớn, khả năng bị chút cảm mạo khụ khụ khụ... Em về phòng uống thuốc là được khụ khụ khụ..."
"Tình huống như thế nào?" Bên này đều sắp xử lý xong, An Nhu mới gian nan từ sân huấn luyện sơ cấp bôn ba lại đây, cẩn thận chọc chọc vào cánh tay An Như Ngọc đang đứng ở phía sau.
Hạ Dương và Tô Hoàng hai người sóng vai mà đứng, biểu tình trên mặt đều mang theo trào phúng, thật sự là khó có thể lên tiếng hỏi bọn họ.
An Như Ngọc nhìn cô, im lặng một lát, mới dùng giọng nói lạnh nhạt thong thả ung dung giải thích: "Người kia mắng em và Tô Hoàng, bị Tô Hoàng bắt gặp giải quyết ngay tại chỗ."
Ngắn gọn khái quát trọng điểm.
An Nhu chụp bả vai của anh: "Anh em tốt, em đi xem cái."
Việc này ồn ào rất lớn, Hạ Thanh Viễn và Eddy dẫn đầu đoàn người lại đây. Đang dò hỏi cụ thể tình huống.
Sắc mặt Sở Nguyệt càng ngày càng trắng.
Chuyện càng lớn đối với cô một chút chỗ tốt đều không có, xã hội thượng lưu chú ý nhất chính là thanh danh. Lần này ra tới cũng đều là nhân vật tinh anh của cả hai trường, sớm biết rằng, sớm biết rằng ban đầu nên ngoan ngoãn nhận sai, không nên ương bướng như vậy...
Nhưng cô không cam lòng!
Tầm mắt vừa chuyển, Sở Nguyệt nhìn thấy một cô gái nhỏ bé đáng đi lại gần Tô Hoàng, nhỏ giọng nói chuyện, mặt mang ý cười.
Nếu nói phía trước, cô căn bản không thể tin được một người con gái bình thường như vậy lại có thể đứng ở bên cạnh anh mình, nhưng hiện tại cô không thể không tin.
Thật sự có người tốt mệnh như vậy???
Nhưng mà tại sao?!!!
Rõ ràng là cùng nhau lớn lên, có tình thân ràng buộc, đều là cô tới trước...
Tại sao lại bị người con gái khác cướp mất?