Editor: Lưu Hii
Ba ám vệ giống như một cơn gió, chia nhau đi vào ba gian phòng khác nhau.
Phòng Diệp Trúc hành lí không nhiều lắm, ám vệ tìm kiếm một phen, sau đó quay về báo, “Không có khác thường.”
Phòng Tuyên Giác ngoại trừ chút hồ sơ vụ án, cũng không thấy vật gì khác, lá thư Hàn Vượng gửi cho Uyển Cơ cũng được chàng trả trở về.
Tên ám vệ ghi nhớ chữ ký cùng nội dung đại khái, sau đó cũng cẩn thận báo cáo, “Đại khái cũng không có vấn đề.
Công văn của vụ án cùng thư tín ta cũng nhớ đại khái, trở về bẩm báo cho chủ tử thôi.”
Mà ám vệ khác, lúc vừa bước vào phòng Tạ Trọng Tự, liền phát hiện có chỗ không đúng.
Dường như có hai con mắt đang dõi theo từng cử động của hắn.
Ám vệ mắt thính tai tinh, không nghe được tiếng hô hấp, hắn chỉ nghĩ bản thân đa tâm liền tiếp tục đi về phía trước.
Đèn soi là một khối pha lê hình vuông, nghe nói là món đồ tốt được nhập từ Tây Dương, ánh sáng gần không quá xa, buổi tối dùng làm đèn ngủ thì vô cùng thích hợp.
Tên ám vệ cầm lấy đèn soi lục xoát khắp phòng một lượt, giường, gối, bàn, ghế dựa, đồ vật lặt vặt, tất cả đều bình thường.
Hắn lẩm bẩm, “Hừ, lại một chuyến tay không.”
Lúc xoay người lại, thân hình của hắn cứng đờ, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, cùng lúc đó Cẩm Quan trên xà nhà cũng tò mò nhìn hắn, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cẩm Quan cùng cú mèo nói không chừng lại có huyết thống gần, tới tối nó liền ủ rũ héo úa, nên ban đêm Tạ Trọng Tự rất ít khi mang nó ra ngoài.
Thường ngày, ngẫu nhiên cũng có tiểu nhị hoặc vị nương tử tới để dọn phòng, nên không trách được Cẩm Quan, nó cho rằng tên ám vệ này là đang dọn phòng như mọi khi.
Con ngươi đỏ ngầu của Cẩm Quan lộ ra vài tia nghi hoặc.
Tên vương bát dê nhà ngươi dọn dẹp lâu như vậy, làm chút việc cũng chậm chạp, còn không nhanh cút đi.
(王八羔子 là đồ khốn, chó đẻ...)
Tên ám vệ đang định rời đi, bất ngờ không kịp phòng bị liền cùng mãnh thú đối mặt, hắn sợ tái mặt lui về sau một bước, một tay chống lên bàn, tay kia chống vào nghiên mực, nửa bàn tay dính đầy mực.
Hắn đối với những thú vui nhàm chán của mấy thiếu gia này hùng hùng hổ hổ mắng nhiếc một phen, sau đó cúi đầu đem nghiên mực dời về chỗ cũ, ánh mắt hắn bỗng nhiên chạm phải một tờ giấy trắng.
Đây là một phong thư.
Tên ám vệ sửng sốt, lập tức rút tờ giấy ra, nhìn nột dung bên trong, hắn nhíu mày thật lâu...
Người đi chơi đêm đều bị thuyền hoa đang chậm rãi cập bờ thu hút sự chú ý, bọn họ bắt đầu đi tới bến thuyền.
Thuyền hoa như con quái vật khổng lồ như một con cự long đang oằn mình, Thận Lâu bao phủ hơn nửa Tân Khẩu Trú, ánh sáng chói mắt làm ngân châm trong tay Tuyên Giác đỏ bừng.
Lão phụ nhân đã lâm vào hôn mê, người xem náo nhiệt xung quanh cũng không dám ở lại, bọn họ sợ là có người chết trước mắt mình sẽ đem lại điềm xui xẻo, nhi tử kia của lão phụ nhân cũng bình tĩnh lại, hắn nói “...!Bệnh này cũng mặc cho số phận.
Công tử có lòng tốt cứu giúp, nếu có chuyện gì...!Cũng không liên quan tới ngươi.”
Hắn thật ra tốt hơn rất nhiều người, có người ăn thịt trong bát, sau đó buông đũa quay lại mắng chửi người cho mình bát thịt.
(giúp người người trả oán.)
Tuyên Giác vô cùng bình tĩnh, tay vừa nhanh vừa ổn định, liên tiếp châm cứu các huyệt vị Thượng Tinh, Ấn Đường, và các huyệt vị khác.
Chờ một lúc lâu chàng mới nhẹ nhàng rút ngân châm ra.
Tuyên Giác nói với nhi tử đang khẩn trương của lão phụ nhân, “Lão thái thái không còn gì lo lắng, trở về nghỉ ngơi nhiều một chút là ổn.
Sắp sang thu nên thời tiết chuyển lạnh, chớ để trúng gió chịu đông lạnh.”
Chàng vừa nói xong, lão phụ nhân hừ một tiếng rồi từ từ tỉnh lại, đồng tử vẩn đục cũng minh mẫn không ít, lão có chút nghi hoặc, “A...!Húc Ca Nhi, con khóc cái gì? Ta làm sao vậy?”
Nam tử ngàn ân vạn tạ, Tuyên Giác mỉm cười, “Không cần đa lễ.”
Tuyên Giác luôn phân ra ba phần lực để chú ý tới Tạ Trọng Tự, phòng ngừa việc vừa quay đầu nàng đã chạy mất.
Nhưng vừa rồi một lòng không thể chia hai, không có cách vừa trông chừng nàng vừa châm cứu, lúc này, chàng vừa quay đầu lại....!Không biết Tạ Trọng Tự đã nhảy nhót chạy đi đâu mất dạng.
Tuyên Giác “...?”
Chàng nhìn quanh bốn phía, vẫn không tìm thấy người, cho rằng Tạ Trọng Tự cảm thấy nhàm chán nên đã một mình quay về khách điếm, bỗng nhiên một món đồ bay tới đập vào người chàng.
Không nhẹ không nặng, còn rất có lực đàn hồi, nện ở đầu vai chàng không đau chút nào, món đồ đó bật ngược ra ngoài, sau đó lăn vài vòng trên mặt đất.
Là túi gấm nhỏ nhồi đầy bông.
Tam Tiết khắp phố chợ đều có bán những túi gấm có loại mùi hương này, bông bên trong được nhuộm hương thơm, còn nhét thêm vài vị thảo dược đuổi côn trùng.
(Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán)
Nó không gây hại cho người đeo, nhưng mùi quá nồng, phải bốn năm ngày hương mới tàn, lộ ra mùi thơm của thảo mộc bên trong.
Tuyên Giác đứng đực ra nhìn túi gấm trên đất.
Chàng ngẩng người, theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một toà nhà ở sát bên đường, phía trước không có chiêu bài, chỉ thấy sau mành mơ hồ lộ ra bóng người, ca vũ nhảy múa lả lướt, đoán chừng đây là vũ phường.
Trên lầu ba của vũ phường, Tạ Trọng Tự đang ngồi dựa vào lan can, không biết nàng lấy đâu ra một cái quạt xếp, phe phẩy trước mặt, thấy chàng nhìn lên đây, nàng thu quạt xếp lại, câu môi cười nói, “Ở đây có thể nhìn thấy thuyền hoa, mau lên đây!”
Tuyên Giác bước lên vài bước nhặt túi gấm lên, nghĩ nghĩ rồi thu vào tay áo, chứ không đeo trực tiếp trên hông.
Chờ tới khi chàng đến được lầu ba, thì thuyền hoa cũng đến gần bờ, tiếng động cơ phát ra trầm đục.
Tạ Trọng Tự lấy quạt chỉ về phía cầu thang nói, “Ngươi xem, đó là Trương Bình đúng không?”
“Là hắn.” Tuyên Giác đáp.
Tạ Trọng Tự nghiền ngẫm nói, “Không phải hắn sợ uống rượu nhiều hại thân, nên không thích tham gia yến hội sao?”
Tuyên Giác nhìn một lát, chàng lắc đầu nói, “Lý do thoái thác thôi.”
Chàng cùng Trương Bình dò xét qua mấy vòng, đối phương là một gã lươn lẹo sặc mùi giả tạo, đầy ranh ma.
Tạ Trọng Tự nhìn Trương Bình đi tới lầu các cao nhất, khoảng cách quá xa, không thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng bóng lưng hắn thẳng lên không ít, dường như cực kì thận trọng.
Nàng không khỏi lầm bầm, “Chẳng lẽ Sở Tư Tư đang ở đó?”
Sở Tư Tư, chính là khuê danh khi chưa xuất các của Sở đại tiểu thư, sau đó mọi người gọi nàng ta là Sở đại tiểu thư hoặc là Sở đại đương gia, không có ai dám gọi tên huý này của nàng ta.
Tuyên Giác “Không sai.” Chàng dừng một chút, như nghĩ tới gì đó, nói với Tạ Trọng Tự, “Trương Bình cẩn thận chặt chẽ, e là có liên quan tới người Sở gia, có lẽ hắn sẽ đề cập tới việc hôm nay gặp ngài và ta, tuy nói thì không có vấn đề gì lớn, nhưng cũng phải đề phòng.
Lúc ở khách điếm Trường An, điện hạ không có gây ra việc gì sơ suất làm bại lộ thân phận chứ?”
Tạ Trọng Tự làm bộ làm tịch nghĩ nghĩ, “Thật là có.
Ta viết cho hoàng huynh một phong thư, viết được một nửa, lại lười mang theo, nên lấy nghiên mực đè lên nó.”
Mí mắt Tuyên Giác giật giật.
Liền nghe Tạ Trọng Tự cười haha vài tiếng, “Yên tâm, phong thư kia là sạch sẽ.
Thư ta vẫn chưa viết xong, chỉ vẽ nguệch ngoạc vài nét bút, phía trên vẽ con rùa đen, sau đó ghi chữ “vương bát đản” trên mai rùa.
Cho dù có người tìm thấy nó, vui vẻ nghĩ là manh mối, cuối cùng cũng chỉ là thất vọng thôi.”
Tuyên Giác “...”
Tuyên Giác bị Tạ Trọng Tự vờn tới thở không nổi, phong ba bão táp như vừa quét qua nội tâm trên diện rộng, sau một lúc lâu chàng mới cho một lời bình trong lòng: Vẫn là một bụng đầy ý xấu.
Tạ Trọng Tự xem thêm vài vòng vũ nhạc, mới trả cây quạt lại cho thanh y linh nữ, nàng còn thưởng cho nàng ta mấy lượng bạc.
Đây là điểm đặc biệt của Dương Châu, chỉ cần là ca vũ thì chẳng cần phân biệt ta ngươi, chẳng hạn như Xuân Oanh Đề Hiểu ở Vọng Đô thì giống như cái lẩu thập cẩm, buôn da bán thịt, đánh bạc, cho vay nặng lãi cái gì cũng làm, nhưng ở Dương Châu người ta phân loại rất tinh tế, chỉ cần lầu một lấy múa làm chủ, thì ca kỹ tuyệt đối sẽ không áp đảo được các vũ nương.
Khách điếm Trường An cách đó không xa, lúc hai người quay về, thuyền hoa vẫn còn chưa rời bến.
Tạ Trọng Tự thả cho Diệp Trúc nghỉ ngơi một ngày, nàng có tới gõ cửa phòng Diệp Trúc, quả thật nàng ta vẫn chưa về.
Nàng cười cười lệnh cho tiểu nhị mang nước ấm lên, Tạ Trọng Tự rửa mặt xong chuẩn bị đi nghỉ ngơi sớm một chút.
“Hôm nay không buồn ngủ sao? Ngươi có tinh thần quá nhỉ.” Tạ Trọng Tự mặc áo trong, nói với Cẩm Quan đang vỗ cánh bay xuống, “Đừng, ta không có mặc áo ngắn tay cùng bao cổ tay, sẽ bị vuốt của người cào trầy da mất.”
Cẩm Quan nghiêng đầu, nhìn thấy chủ nhân rút phong thư dưới nghiên mực, nó cũng duỗi cổ nhìn theo.
Hai hàng đầu của bức thư bị bôi mực dày nên không nhìn thấy nội dung, phía dưới là một con rùa rất đơn giản và hung hăng, nửa điểm khí chất của loài rùa bình thường cũng không thấy.
Trên mai rùa còn có viết “Vương bát đản", cũng không biết là đang mắng ai.
Ai nhìn thấy phong thư này đều có thể cảm nhận sự trào phúng mãnh liệt đối với hắn.
Cẩm Quan không biết chữ, nhưng hiểu hoạ, nó cũng cảm nhận được, nhịn không được mà phẩy phẩy cánh, sau lại bị Tạ Trọng Tự ghét bỏ mà xốc lên bỏ qua một bên, nói “Xin thương xót cho, thân thể của tiểu nhân thật sự không chịu nổi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của ngươi.”
Chỉ là không biết vì sao đêm nay Cẩm Quan vô cùng có tinh thần, như thế nào cũng phải bám dính lên người Tạ Trọng Tự.
Nàng không còn biện pháp nào với tiểu tổ tông này, sau khi thô bạo phủ thêm áo ngoài, nàng lại mặc thêm áo cộc tay rồi mang bao cổ tay vào, nhận mệnh nói, “Tới tới tới ngủ chung đi, đừng làm ồn là được.”
Tạ Trọng Tự nói xong liền nằm xuống, Cẩm Quan liền ngoan ngoãn bám vào cánh tay nàng.
Tạ Trọng Tự vốn đã rất buồn ngủ, lúc đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên âm thanh chuông trống cùng vang lên bên ngoài cửa sổ lúc thuyền hoa rời bến, âm thanh này làm cơn buồn ngủ của nàng bay hết phân nửa.
Cánh tay trái bị Cẩm Quan ép tới tê dại, nàng liền dùng tay phải tuỳ tiện tóm lấy một vật trang trí, ném về phía cây gỗ đang giữ cửa sổ mở, ‘cạnh’ một tiếng của sổ liền đóng lại, mọi âm thanh ồn ào đều chấm dứt.
Thuyền hoa lần thứ hai rời bờ, người trên thuyền nghiêng ngả thân người nhưng không dễ dàng nhận ra, khách trong Nội Các không ít người đã đạt được mục đích của mình liền rời đi trước, hiện tại cũng chỉ còn bốn năm người ở lại.
Trương Bình nhíu mày nhìn về phía chén rượu trong tay, hắn buông chén nói với Sở tiểu thư, “Hành động của Đại đương gia cũng thật mau.
Tin tức ta truyền tới không đến hai canh giờ, khắc này ám vệ đã điều tra xong.”
Sở tiểu thư lười biếng nói, “Cũng không phải là ta hạ lệnh.
Là nhị đệ, nhaa, các người thấy gì, một năm một mười nói ra, để cho hắn định đoạt.”
Trương Bình cúi đầu hắn khẽ lắc đầu mà không ai phát hiện.
Sở tiểu thư kỳ thật vô cùng tàn nhẫn ác độc, nhưng Sở nhị lại là kẻ bùn loãng không thể trát nên tường, quả nhiên, gã rúm ró mở miệng, “A, mấy người các ngươi, có phát hiện điều gì khác thường không?”
Ba ám vệ ăn ngay nói thật.
Tên ám vệ đi tra phòng Tạ Trọng Tự trên mặt có một vết cào đỏ thẩm rướm máu, đây là tác phẩm của đại gia Cẩm Quan bị hắn làm phiền không chịu được lưu lại.
Tên ám vệ này ôm một bụng lửa giận, hắn chọn trọng điểm nói, lại nghĩ tới bức hoạ thảm không nỡ nhìn kia, liền mắng “Tên mã nô đó đúng là thô tục không ra hệ thống gì! Uổng cho một trang giấy trắng, hắn tô cho rối tinh rối mù, thuộc hạ còn tưởng đó là cơ mật gì...”
Sở nhị không chút kiên nhẫn nghe, gã xua tay nói, “Được rồi, chỉ là một tên nuôi ngựa dưỡng ưng, không cần nhiều lời.
Cái kia...!Tên quan tới từ Kinh thành tên gì đấy...!Đúng rồi, Tuyên Giác, trong phòng hắn có gì khác thường không?”
Ám vệ thành thật lắc đầu, đem nội dung của thư từ chứng cứ nói đại khái, cũng chỉ là những điều tầm thường, vụ án đó không có khả năng lật lại.
Sở nhị nghe bốn người bọn họ nói qua một lượt, cũng không tìm ra điểm nào không ổn, gã yên tâm nhìn Sở tiểu thư cười lấy lòng, “Tỷ, ngươi xem, không có vấn đề gì đâu!”
“Không có vấn đề?” Sở tiểu thư cười lạnh lẽo, “Mã nô nhà ai lại biết chữ?”
Chữ? Sở nhị sửng sốt, đúng là vậy, gã bị lời nói của nàng ta làm cho nghẹn lời, nói thầm một câu “Có lẽ là do phong thuỷ ở Kinh thành nuôi dưỡng người như vậy.”
Sở tiểu thư khịt mũi coi thường, “Thôi đi, phong thuỷ ở Dương Châu cũng không dưỡng người như vậy, nhà ta có bốn năm tiên sinh tư thục thay nhau ra trận, thư đồng cũng có đầy đủ mọi thứ, nhưng chưa từng thấy ngươi có một giọt mực nước trong bụng!”
Sở nhị không dám hé răng.
Sở đại tiểu thư đối chiếu cùng tên ám vệ, “Người nói trên mai con rùa đen viết ba chữ ‘vương bát đản’ đúng không? Ta hỏi người, ba chữ này viết như thế nào?”
Ám vệ trừng lớn mắt, sau một lúc lâu chìm vào hồi ức, hắn cũng nhận ra vài phần không ổn, đáp đúng sự thật, “Tuy chữ viết càn rỡ, nhưng cũng không quá kém.”
Sở tiểu thư rít một ngụm thuốc, sau lúc lâu cũng không nhổ ra.
Đừng nói là Sở nhị, ngay cả Trương Bình trong lòng cũng vô cùng hoảng hốt, hắn hỏi “Tiểu tử kia không phải mã nô?”
“Không phải mã nô.
Có khả năng cũng là một công tử của nhà nào đấy.....!E là, cũng là vì án tử mà tới.” Sở tiểu thư cũng không dám nói lời lỗ mãn, nàng ta cũng chỉ có thể dựa vào trực giác sau bao năm lăn lộn dưới đao để phán đoán, “Làm mã nô được sủng ái như vậy, không khác gì người được thu nhận vào viện tiểu quan.
Ai có thể cho hạ nhân ở căn phòng như thế.....!Chút vấn đề này ngươi cũng nhìn không ra sao?!”
Câu cuối cùng là quát Sở nhị, tiểu tử này bị tỷ tỷ giáo huấn cả đêm, mặt mày xám tro mà ngậm chặt miệng.
Sở tiểu thư thuốc cũng không hút, ném tẩu thuốc lên bàn, nàng ta nhíu mày một lúc, sau đó hạ lệnh cho mười tên ám vệ phía sau, “Giết sạch.
Làm nhanh gọn sạch sẽ!”
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Lại nói, Tuyên Giác vẫn chưa rời đi, vạn nhất lại tâm huyết dâng trào, tra ra được đồ vật nào đó không sạch sẽ, rút một củ cải lại mang theo bùn thì làm sao bây giờ?
(Ý nói liên luỵ.)
Trương Bình trừng lớn mắt.
Xuất thân hắn thấp hèn, từ vị trí thấp cổ bé họng bò lên được vị trí bây giờ, cũng từng tiếp xúc qua không ít Kinh quan cùng thế gia quý nhân, bọn họ trên mặt thì không thể hiện, nhưng luôn ngầm lấy con mắt khinh bỉ nhìn hắn không nhiều cũng ít.
Tuyên Giác là người đối với hắn vô cùng tôn trọng.
Nếu không phải vị Tuyên công tử này dầu muối không ăn, Trương Bình thậm chí còn muốn thu Tuyên Giác về dưới trướng của mình.
Sở tiểu thư cứ như vậy mà hạ quyết định, Trương Bình có chút không đành lòng, “Đại đương gia, này...!Rốt cuộc hắn vẫn là người của triều đình, bên trên lại coi trọng, nếu như bị phát hiện, mất nhiều hơn được.
Lại nói, nếu hắn chỉ là vị tiểu công tử ham hơn xuống phía nam, muốn thấu cái việc vui của đời, vậy, chẳng phải chúng ta lạm sát người vô tội sao?”
Sở tiểu thư “Ta lạm sát người vô tội còn ít?”
Trương Bình “......” Rốt cuộc thì hắn cũng là người đọc sách, nghe nàng ta nói những lời dõng dạc như vậy, mí mắt liền giật giật.
Sở tiểu thư nghĩ hắn đang lo lắng, liền cười cười vẫy tay, “Yên tâm, có xảy ra chuyện cũng không liên quan tới ngươi.
Chuyện diệt phỉ, trước mắt là Điền gia đang phụ trách Dương Châu phải không?”
Trương Bình không hiểu sao lại nhắc tới chuyện diệt thổ phỉ.
Sở tiểu thư chỉ vào tên ám vệ đứng trong bóng tối, “Sao, nhìn quen không?”
Trương Bình đánh giá hắn một lúc, sau đó hút ngụm khí lạnh....!Đây là tên thủ lĩnh cầm đầu đám thổ phỉ chạy trốn bấy lâu nay!
Tội nghiệt không nhẹ, những bức hạ của hắn đều được dán khắp nơi để dân chúng cảnh giác.
“Nếu thật sự xảy ra vấn đề thì bọn chúng sẽ đảm nhận trách nhiệm.” Sở tiểu thư đối với người nhà vô cùng chiếu cố tri kỷ, “Tới lúc đó, việc bất lợi thì đổ lên đầu đối thủ một mất một còn của đại nhân là Điền Dương, việc này có can hệ gì tới ngươi đâu?”
Trương Bình nghẹn lời, hắn không còn gì để nói, chỉ là đáy lòng bỗng nhiên có chút xót xa, hắn đáp, “Phải phải, là đương gia suy xét chu toàn.”
...
Tạ Trọng Tự bị Cẩm Quan đánh thức.
Nàng suýt chút nữa là quăng một cái tát qua cho nó, nửa đêm bị quấy nhiễu cộng thêm tính khí lúc rời giường, lúc này nàng thật sự nổi trận lôi đình.
Bàn tay đã bay được nửa chặng đường, tay nàng tê dại, lúc này nàng mới phát hiện, Cẩm Quan đã đổi sang tay kia của nàng, nó ngồi gần mép giường, như hổ rình mồi, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm phía trước, trong cổ phát ra âm thanh uy hiếp, lông trên người xù lên.
Tạ Trọng Tự còn đang nghi hoặc con ưng này nửa đêm lại phát điên cái gì, đột nhiên da đầu nàng tê dại.
Nàng nhìn tới cửa sổ vốn dĩ đã khoá chặt, giờ đây nó đang được một nhánh cây chặn lại, gió thu lạnh lẽo lặng lẽ len lỏi vào trong phòng.....