Kể từ đêm hôm ấy, Tịch Cảnh Dương vẫn luôn sốt cao không dứt, nhưng miệng thì vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi tên của Kỷ Thần Hi.
Phó Tuần vì anh mà phải bỏ lỡ việc của mình khi sang Nước R, nhìn thấy bộ dạng luỵ tình đến điên này của anh vừa cảm thấy xót xa vừa tức giận.
“Kiên trì bốn ngày, hy vọng cậu sáng mắt ra! Lần này may mắn có tôi ở đây, nếu có lần sau…chắc tôi nên đem theo đồ viếng mộ cậu luôn quá!”
Dù than thân trách phận hay chửi rủa đủ kiểu như thế, nhưng thân là một bác sĩ và còn là bạn thân của Tịch Cảnh Dương, Phó Tuần vẫn luôn bên cạnh quan sát tình hình và chăm sóc cho anh.
Thật may là vài ngày sau đó cuối cùng anh cũng đã hạ sốt, tuy vậy đến hơn một tuần sau thì Tịch Cảnh Dương mới có thể tỉnh dậy.
Không ai biết anh đã trải qua những gì trong suốt thời gian nằm trên giường bệnh.
Nhưng từ giây phút anh mở mắt ra thì cả con người anh đã hoàn toàn biến thành bộ dáng khác.
Một hình ảnh tuy lạ lẫm nhưng lại rất quen thuộc.
Có thể nói không phải là anh thay đổi, mà đây mới chính là con người thật sự của anh.
Gương mặt vô cảm, ánh mắt sắc lạnh, cả người lúc nào cũng toả ra hơi thở lạnh lẽo của ngày tận thế, khiến cho những người xung quanh cũng bị khí thế này doạ sợ.
“Ngài ấy trở lại rồi…” Mục Hành kinh sợ mà bước lùi về sau mấy bước.
Phó Tuần kiểm tra cho Tịch Cảnh Dương một lượt, xác nhận rằng anh không còn vấn đề gì đáng ngại nữa, cũng bất giác mà lùi về sau.
“Không phải trở lại…cậu ta vẫn luôn như vậy, nhưng lại vì người khác mà…haiz!”
Phó Tuần không nói hết câu, mà thở dài một tiếng liền rời đi, trước khi đi anh nhắc nhở Mục Hành một số việc.
“Đừng có nhắc về cô ta trước mặt Boss của cậu nữa, chưa hết, những đồ nào của cô ta, dọn xa xa tầm nhìn của hắn, có biết chưa!”
Mục Hành lắc đầu:“Muộn rồi.”
Phó Tuần tỏ vẻ khó hiểu, thì liền thấy Mục Hành hất cầm về phía Tịch Cảnh Dương.
Khi anh quay đầu lại nhìn thì lại trông thấy anh ta đang thất thần cầm trên tay sợi dây chuyền của người ta.
Phó Tuần:"!!!"
“Chuẩn bị trực thăng.” Sau hơn một tuần mê man rồi tỉnh dậy, giọng nói của Tịch Cảnh Dương có chút khàn, nhưng vẫn rất dễ nghe.
Phó Tuần cau mày:“Cậu tính làm gì nữa vậy hả? Cậu có biết cậu vừa thoát chết không?”
Lời vừa dứt, Phó Tuần trợn to mắt trông thấy người đàn ông nào đó vô cảm dựt phăng mấy kim tiêm truyền nước ra, rồi bình tĩnh như không mà bước xuống giường.
“Bà mịa nó!!! Cậu chảy máu rồi kìa!!! Cậu điên cái gì vậy hả?!!!” Phó Tuần tức giận rống lên.
Tịch Cảnh Dương nhìn cánh tay bắt đầu rỉ máu của mình cũng không có bất kỳ cảm xúc gì, rồi quay sang nhìn Mục Hành.
“Tôi không thích nói lại lần hai.”
Trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Boss nhà mình, Mục Hành rùng mình một cái sau đó liền rời đi để chuẩn bị trực thăng.
“Điện thoại tôi đâu?” Tịch Cảnh Dương đảo mắt nhìn xung quanh sau đó lên tiếng hỏi.
Phó Tuần vừa tìm được hộp cứu thương vừa giận dỗi nói:“Trong tủ ngăn thứ hai!”
Tịch Cảnh Dương cúi người xuống để lấy chiếc điện thoại từ trong tủ ra.
Trên đó hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhở cũng như tin nhắn chờ, nhưng lại không hề có cuộc gọi nào từ người đó.
Thật ra anh cũng sớm đoán ra được, nhưng giây phút này vẫn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Anh tìm kiếm một số trong danh bạ rồi gọi đi.
“Alo, cho hỏi ngài cần tìm ai?” Một giọng nói bằng tiếng Nước R của nữ giới phát ra từ đầu dây bên kia.
“Chuyển máy cho giám đốc của cô.” Tịch Cảnh Dương cũng thành thạo dùng tiếng Nước R để đáp.
Dù sao sinh sống ở đây cũng đã lâu, cho nên tiếng Nước R đã sớm trở thành ngôn ngữ thứ hai của anh.
Nhưng cô gái bên kia vẫn thoáng chần chừ:“Xin lỗi, không biết ngài là ai? Đã có hẹn trước với ngài Wall hay chưa?”
“” Tịch Cảnh Dương lạnh lùng đáp đúng một chữ.
Cô gái bên kia sau khi nghe thấy cái tên này thì điện thoại cũng xém rơi xuống đất:“Vâng, tôi sẽ chuyển máy ngay, xin ngài đợi một chút!”
Rất nhanh, từ phía bên kia, một giọng nam cao vang lên:“Boss! Đã lâu không gặp! Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ở phía bên này, Phó Tuần đang giận dữ kéo tay anh để cầm máu, Tịch Cảnh Dương nhăn mặt một cái rồi làm lơ cậu ta mà đáp lời người phía bên kia điện thoại.
“Hôm nay tôi sẽ trở về Nước Z, tạm thời việc ở đây giao lại cho cậu phụ trách.”
“Vâng tôi biết rồi! Anh cứ yên tâm trở về đi! Còn có việc gì nữa không?”
Tịch Cảnh Dương sắc mặt âm trầm:“Điều tra giúp cho tôi một người, tôi không yêu cầu quá nhiều, tôi chỉ muốn biết cô ấy đang ở đâu.”
“Boss…ý anh là Kỷ Tiểu Thư?”
“Phải!”
“Nhưng…anh cũng biết rồi đó…cô ấy là người của Zero…”
“Harmodius.” Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng nói ra một cái tên.
Phía bên kia chần chừ mất một lúc rồi mới trả lời:“Tôi hiểu rồi… nhưng lần này tôi thật sự không dám chắc chắn, muốn moi tin tử Harmodius thật sự không dễ, nhưng tôi sẽ cố gắng.”.