Song Trùng

chương 128: 128: tán tỉnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cậu buông tay tôi ra được chưa?” Kỷ Thần Hi khó chịu ra mặt lên tiếng nhắc nhở.

Kỷ Dược Phàm thoáng sửng sờ rồi nhanh chóng buông tay ra.

Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại giúp cô giải vây, còn không ngại tiếp xúc đụng chạm với cô.

Rõ ràng trước đây anh vô cùng cảm thấy chán ghét cô cơ mà?

Kỷ Thần Hi xoay xoay cổ tay đã có chút ửng đỏ của mình, rồi không nói câu gì nữa mà lướt ngang Kỷ Dược Phàm để đến phòng thi của mình.

Anh ta liền cười lạnh mà nói vu vơ:“Tôi giúp cậu như thế, không biết cảm ơn một tiếng sao? Đồ vô lương tâm!”

Tuy mấy chữ cuối Kỷ Dược Phàm đã hạ giọng nói thầm, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn nghe thấy được, cô hướng về phía anh nở một nụ cười vô cùng “thân thiện” mà đáp trả.

“Tất nhiên phải cảm ơn rồi, nhờ có anh mà tiêu đề báo chiều nay, hotsearch, sẽ thêm phong phú hơn rồi đấy.

Ừm, tôi cũng nghĩ ra một cái rồi đây, gọi là Ác nữ chuyển mục tiêu sang quyến rũ thiếu gia nhà họ Kỷ!”

Còn chưa đợi Kỷ Dược Phàm kịp trả lời, thì cô gái nào đó đầy tức giận mà bỏ đi.

Rõ ràng chính anh ta là kẻ gây thêm rắc rối cho cô, vậy mà dám bảo cô cảm ơn hắn? Cảm ơn cái con khỉ khô ấy!

Bất giác khoé môi của Kỷ Dược Phàm cong lên:“Thi tốt đấy, tôi đợi cậu ở Đại Học A, bạn gái tương lai à!”

Sau bao sóng gió thì cuối cùng Kỷ Thần Hi cũng đã đến được phòng thi, tuy cô đến trễ vài phút, nhưng vẫn nằm trong thời gian được phép vào phòng thi.

Cô liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó theo sự sắp xếp của cán bộ coi thi rồi tiến đến chỗ ngồi của mình.

Mấy giây sau, tên đáng ghét Kỷ Dược Phàm kia của bước vào, đã vậy còn là người ngồi ngay bên trái của cô.

Khoé miệng Kỷ Thần Hi liền giật giật.

Rốt cuộc cô và cái tên có bệnh này thiếu nợ gì nhau kiếp trước đúng không? Còn nếu không thì tại sao mà hễ cô đi đến đâu cũng gặp trúng hắn vậy?

Kỷ Dược Phàm liếc nhìn sang bên cạnh, sau đó cười một cách đầy gợi đòn rồi lên tiếng:“Bạn gái, trúng ta thật sự rất có duyên đấy!”

Kỷ Thần Hi tức giận đến mức nghiến răng:“Bạn gái bà nội nhà anh!”

Bỗng một tiếng đập bàn thật mạnh từ phía trên bục giảng vang lên, vị giám thị gác thi gắt gỏng nhắc nhở:“Hai em bàn tư mau giữ trật tự, muốn tán tỉnh nhau thì đợi thi xong rồi làm, đừng để một phút nông nỗi mà đánh đổi cả tương lai!”

Đa số mọi thí sinh khác trong phòng thi đều là học sinh trường khác, nên ít người biết được hai người bị nhắc nhở là ai, nên liền quay xuống nhìn họ một cái rồi bụm miệng cười khúc khích.

Kỷ Thần Hi:"…" Con mợ nó! Bà giám thị kia có vấn đề về thị giác à? Cận thì đeo kính cận vào đi!

Kỷ Dược Phàm thì trái ngược lại, anh ta cũng không nhịn được mà cười khẽ, khiến cho cô gái bên cạnh càng giận sôi máu hơn.

Nhưng vì tương lai để hắn có thể chạy vòng quanh sân trường “tập thể dục”, cô sẽ cố gắng hai phần sức cho bài thi lần này mới được!

Cùng lúc đó tại nhà họ Mộ, một chiếc điện thoại bị đập mạnh xuống nền đất, khiến cho các mảnh vụn linh kiện bay tứ tung khắp nơi.

“Thật không ra thể thống gì mà! Nhà họ Mộ chúng ta đều bị nó làm cho mất hết mặt mũi rồi!” Mộ Vu không kìm nén được cơn phẫn nộ của mình mà quát lớn.

Ông ta không ngờ chỉ mới có mấy ngày mà đứa con gái không ra gì đó của mình đã trở thành đề tài gây bão trên mạng, còn lôi cả Mộ Gia của họ vào vũng bùn đó cùng cô.

Mộ Nguyệt Vũ và mẹ cô ta đứng cạnh đó cảm thấy vô cùng đắc ý, bởi vì dù cho Mộ Nhược Vi có thể thay đổi đến đâu hay lột xác thành người khác đi nữa, thì cũng vĩnh viễn không đấu lại hai mẹ con cô ta.

Trông thấy con phẫn nộ của Mộ Vu gần như đạt đỉnh điểm sau khi đọc mấy tin tức trên mạng, mẹ của Mộ Nguyệt Vũ liền tỏ vẻ tội lỗi mà lên tiếng.

“Đều là lỗi của tôi, dù sao cũng chỉ là mẹ kế, tôi…tôi cũng không nỡ trách mắng nó…”

Mộ Nguyệt Vũ cũng liền ra vẻ uất ức, ánh mắt rưng rưng nước mắt mà tiếp lời:“Không phải đâu mẹ, là lỗi của con…chỉ vì nhìn con không thuận mắt nên mới khiến em gái làm ra những hành động như thế…”

Nghe những lời nói đầy giả tạo đó của hai mẹ con, Mộ Vu lại mù quáng mà cảm thấy đau lòng rồi càng cảm thấy đứa nghiệt nữ kia càng chướng mắt hơn.

“Sao có thể là lỗi của hai người, đều là do nó không biết giữ mình, trơ trẽn đi làm tình nhân của người ta, khiến cho Mộ Gia mất sạch mặt mũi, tôi nhất định phải gạch tên nó khỏi gia tộc! Nó không xứng mang họ Mộ!”

Hai mẹ con của Mộ Nguyệt Vũ vô cùng đắc ý nhìn nhau rồi cười.

Nhưng họ còn chưa vui vẻ được bao lâu, thì một âm thanh đầy mạnh mẽ từ ngoài cửa vang lên.

“Gạch tên ra khỏi gia tộc? Mày có tư cách đó à?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio