Điên rồi, Kỷ Thần Hi sắp điên thật rồi! Lượng thông tin mà cô tiếp nhận chỉ trong mấy phút ngắn ngủi thật sự quá kh ủng bố!
Đường đường là người thừa kế của hoàng thất nhưng lại là kẻ đứng đầu của một tổ chức sát thủ nguy hiểm nhất thế giới?
Người ta cùng lắm là có vài lớp áo giáp thân phận thôi, còn cô thì từ chiến giáp đến hoàng bào đều có đủ là sao đây! Mà điều quan trọng hiện tại là cô không hề nhớ rõ về nó, có khi nào tên anh trai không đáng tin kia đang trêu cô hay không?
Trong giây phút còn đang hoang mang thì giọng nói của Kỷ Hàn Phi lại phát ra từ một hướng khác với điện thoại.
“Nè, bé con, nhìn sang trái!”
Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn vào màn hình laptop còn đang mở trên bàn:“Nhìn…A! Anh…anh…”
Bóng hình chàng trai với mái tóc ngắn màu bạch kim cùng đôi mắt xanh dương tuyệt đẹp, bên cạnh đó là giao diện gương mặt vô cùng điển trai xuất hiện trên màn hình.
“Đậu xanh! Kỷ Hàn Phi! Anh dám hack máy tính của tôi!”
Mặc dù dáng vẻ hiện tại cùng người đàn ông trong màn hình bây giờ vô cùng xuất sắc, khác xa một trời một vực với người đeo gọng kính vàng mà cô từng gặp.
Nhưng với màu tóc bạch kim đặc trưng và gương mặt có nét tương tự với mình, thì Kỷ Thần Hi cũng có thể khẳng định chắc chắn được quan hệ giữa hai người rồi.
Khoe môi của Kỷ Hàn Phi hơi nhếch lên, anh chống một tay lên bàn nhìn chằm chằm cô gái qua màn hình rồi lên tiếng.
“Cho em nói lại đó, là ai hack máy của ai?”
Người nào đó cách đây không lâu vừa định hack camera laptop của Kỷ Hàn Phi:"…"
Kỷ Hàn Phi ngã người ra sau ghế sau đó vui vẻ lên tiếng:“Không tệ, sắc mặt hồng hào, người cũng béo lên một chút, xem ra tên kia chăm sóc em rất tốt.”
Kỷ Thần Hi liền nhíu mày:“Béo! Cả nhà anh đều béo đấy! Quay lại chuyện chính đi, mấy cái thân phận ảo ma kia khoan hả kể đến.
Em cần Evan giúp một việc quan trọng!”
“Lần trước rời đi, nhóc con ấy không đưa cho em cách thức liên hệ à?”
Kỷ Thần Hi bỗng nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
Lần trước do tâm trạng không vui, nên cô đã tiễn cậu em trai bác sĩ của mình đi ngay trong ngày, khiến thằng bé ấy muốn nói cũng không có cơ hội mà nói.
“Khụ, chắc cậu ấy…quên thôi.
Mà, nếu anh dùng chiến cơ thì làm sao nó bay qua được biên giới Nước Z? Người dân đóng thuế không phải để cho bộ đội biên phòng làm cảnh.”
“Không cần phải lo, mấy chiếc máy bay đồ chơi đó của Zero không có ký hiệu gì để phân biệt đâu.
Chỉ cần không phải thành viên của căn cứ, thì tuyệt đối không ai nhận ra.”
“Không không, dù không ai biết đó là chiến cơ của Zero, nhưng dù sao nó cũng là máy bay chin đấu!”
“À, chẳng phải em đang ở Nước Z sao?”
Kỷ Thần Hi lần nữa nhíu mày:“Liên quan gì?”
Người đàn ông trên màn hình lại mỉm cười:“Tiểu Công Chúa của hoàng thất R Quốc bị thương ở Nước Z, anh trai là anh đây lo lắng cho em gái, cử bác sĩ thiên tài nổi danh thế giới đến chữa trị gấp.
Lí do này chưa đủ chính đáng sao?”
“…”
“Đúng rồi, đừng trách anh trai không nhắc nhở.
Dù em có muốn giả danh ai đó đi nữa thì cũng đừng có high quá, thời gian càng lâu thì sẽ thêm rất nhiều phiền phức mà thôi.”
Vừa nói xong thì màn hình điện thoại của anh sáng lên, Kỷ Hàn Phi liến nhìn một cái rồi nói tiếp.
“Mọi thứ chuẩn bị xong rồi, tầm bốn giờ đồng hồ nữa Evan sẽ đến Nước Z.
Anh sẽ gửi số máy cá nhân của cậu ta qua cho em.
Anh còn có chuyện, cúp máy trước đây.”
Nhưng khi vừa định kết thúc cuộc trò chuyện thì Kỷ Hàn Phi đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi mặt đầy nghiêm túc mà nhắc nhở.
“Những chuyện nãy giờ anh nói với em, tốt nhất đừng cho tên bạn trai không ra gì đó của em biết đấy! Cúp máy đây.”
Màn hình laptop liền trở về bình thường.
Kỷ Thần Hi cũng tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên lời nhắn cuối cùng của Kỷ Hàn Phi khiến cô phải suy ngẫm.
Dường như anh ấy rất có thành kiến với Tịch Cảnh Dương.
Nhưng chẳng phải Tịch Cảnh Dương từng kể với cô, anh ta từng giúp cho Tân Đế Sigrid Gwyneth … à thì là cha của cô lên ngôi quốc vương sao? Nếu vậy thì quan hệ giữa anh ấy với hoàng thất Gwyneth phải tất tốt mới đúng chứ?
Quá nhiều câu hỏi được đặt ra, khiến cho đầu của cô bỗng nhiên nhói lên.
Cô đưa tay xoa nhẹ vào nguyệt thái dương của mình, rồi đứng dậy rời đi.
Cùng lúc đó trước cửa phòng bệnh của Mộ Lão, Lục Tư Minh cũng đã chạy đến.
Anh ta tiến đến để hỏi thăm tình hình của Mộ Lão, rồi lên tiếng đảm bảo sẽ sắp xếp viện trưởng của Bệnh Viện Phong Vân phẫu thuật cho ông.
Tịch Cảnh Dương vẫn im lặng mà tựa lưng vào tường ở gần đó, vì anh không muốn cãi nhau cùng đám người không não của Mộ Gia.
Thế nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tên Lục Tư Minh sau khi nghe Mộ Nguyệt Vũ nói anh là bạn trai của Mộ Nhược Vi, thì hắn ta liền dùng ánh mắt đầy khinh bỉ mà nhìn anh.
“Đúng là nồi nào úp vung nấy, thứ rẻ mạt như cô ta, chẳng quen nổi một người tử tế!”
…----------------….