Trong một căn nhà gỗ nhỏ nằm sâu trong rừng trúc, một cái tiểu cô nương ước chừng - tuổi chống cằm chán nản nhìn cái cục tròn tròn màu tím đang ngọ nguậy làm gì đó. Nàng lặng lẽ ngước lên nhìn sắc trời khẽ than:
- A Quân, ngươi có thể ngừng tay qua đây chơi với ta một chút không? Công tình ta bỏ trốn ra đây chơi với ngươi mà ngươi lại không thèm để ý đến ta vậy ư?
Cái cục màu tím kia vẫn ngọ nguậy như cũ không thèm để ý đến nàng. Khẽ thở dài một hơi. Khi nàng tưởng y sẽ không trả lời mình thì đột nhiên một giọng nói thanh thoát, nhàn nhạt cất lên:
- Cũng không mướn ngươi đến
-...
Trừng mắt nhìn bóng tím trước mặt. A, đồ tiểu yêu tinh nhà ngươi, thế nhưng phũ phàng như thế!
Đổng Ngạc Yên tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng màu tím ấy rồi lại thở dài bất lực. Kì thực nàng cũng sớm biết lúc nàng ta đang làm việc thì xung quanh có xảy ra chuyện gì cũng không chút can hệ đến nàng. Chỉ là Đổng Ngạc Yên ngày ngày buồn chán ngây ngốc ở Đổng Phủ không có chuyện gì làm mới chạy đến chỗ Y chơi. Ai dè lại đúng lúc nàng ta đang làm việc chứ?
Cái bóng tím kia thực chất chính là Thẩm Thi Quân, là Tam tiểu thư của Thẩm gia. Thế nhưng từ năm trước xảy ra chuyện, khi tỉnh lại lại bị một tên đạo sĩ điên khùng nào đó chỉ thẳng mặt gọi là xà tinh chuyển thế. Sau đó bị Thẩm gia ghẻ lạnh cấp cho căn nhà gỗ trong rừng trúc mà đuổi ra ngoài. Nếu lúc đó nàng mà có bên cạnh nàng sẽ thẳng tay đánh chết tên đạo sĩ thối ăn nói hàm hồ đó. Hắn...hắn...hắn thế nhưng lại dám mắng tiến sĩ chuyên khoa nghiên cứu về rắn trẻ nhất thế kỉ XXI là xà tinh! Có mà cả nhà hắn là xà tinh a!
Còn nhớ năm trước nàng và Thẩm Thi Quân là bạn bè thân thiết. Thẩm Thi Quân là người cuồng công việc, đặc biệt nó một niềm đam mê về rắn rất không tưởng. Đến mức không biết y học đâu ra xà ngữ để rồi ngày ngày nói chuyện với rắn khiến nàng lắm lúc tái mặt khi thấy cảnh. Thế nhưng lại có mấy ông tiến sĩ già cổ hủ lại mắng nàng là tiến sĩ điên, luôn bát bỏ những công trình nghiên cứu của nàng. Đổng Ngạc Yên nàng mặc dù có chút mơ mơ hồ hồ nhưng cực kì tin tưởng Thẩm Thi Quân không có bị điên a. Tuy nhiên số của Thẩm Thi Quân lại không có tốt. Đương lúc Đổng Ngạc Yên và Thẩm Thi Quân đi mua sắm về lại gặp tai nạn, cứ thế oanh oanh liệt liệt xuyên qua cái nơi này. Lúc xuyên qua cũng không có phải nàng cùng Thẩm Thi Quân ở một chỗ mà bị tách ra mỗi nơi. Nàng cư nhiên trở thành Đổng đại tiểu thư cao quý, còn A Quân lại trở thành Thẩm gia Tam tiểu thư bị ghẻ lạnh. Ông trời thực sự là chẳng thèm để mắt đến Thẩm Thi Quân nên nàng ta mới có số mệnh đen thui như thế!
Đổng Ngạc Yên thì ngồi đó nhớ về quá khứ oanh liệt còn Thẩm Thi Quân lại ở bên này chỉ quan tâm đến việc cho rắn ăn.
Kể từ khi sinh ra cho đến lúc bị xuyên đến mặc dù số nàng có chút khổ sở nhưng nàng lại không mấy quan tâm chuyện đó mà ngược lại nàng hết sức có tâm tình hưởng thụ. Lúc nhỏ vô tình một lần bị rắn cắn qua, nàng từ đó trở đi chuyên tâm nghiên cứu về rắn. Nhưng càng nghiên cứu về rắn nàng lại càng trở nên lún sâu vào, cứ như có sức hút nào đó cuốn hút nàng trong nghề này. Có lần nàng theo lớp lên chùa thăm quan lại vô tình gặp một vị tăng sư ngồi cho rắn ăn. Nàng tò mò lại hỏi chuyện lại biết rằng y cũng như nàng đặc biệt yêu thích về rắn, lại có hiểu biết rất sâu, còn biết cả xà ngữ. Nàng nhất thời hứng thú mà kiên trì cầu y dạy cho nàng. Thế nhưng lúc sự nghiệp nàng đang trên đà tiến triển lại đùng phát xuyên qua. Lúc đầu nàng có chút quẫn bách. Công trình nghiên cứu của nàng a! Đám rắn nàng nuôi a! Tất cả cứ thế biến mất thực sự khiến cho nàng không muốn sống nữa. Thế nhưng sau khi nghĩ kĩ lại nàng thấy chuyện xuyên qua này cũng không phải là không tốt. Phải biết rằng kiếp trước các tiến sĩ già cổ hủ kia là không có ủng hộ nàng, cho nàng là nghiên cứu quá hóa điên. Còn ở đây nàng lại có thể tự do hơn, cũng có thể dễ dàng nuôi rắn cùng tìm kiếm rắn, không có ai quản đến nàng. Mặc dù công nghệ không có nhưng không sao, nàng sẽ nghĩ ra cách thôi.
Sau khi cho rắn ăn xong Thẩm Thi Quân quay trở lại căn nhà gỗ, nhìn thấy trên bàn Đổng Ngạc Yên buồn chán nằm dài ra ngủ thì khóe miệng có chút giật giật. Đại tiểu thư Đổng gia không chút hình tượng nằm dài ra thế kia, người ta mà nhìn thấy lại không biết hình tượng trong lòng sụp đổ ra sao. Đổng Ngạc Yên nha, lúc trước nàng cũng là một siêu mẫu đó. Thật là mất mặt giới giải trí mà!
Thẩm Thi Quân lại vỗ vỗ vào mặt Đổng Ngạc Yên vài cái, làm nàng từ trong mộng tỉnh dậy.
Đổng Ngạc Yên bộ dáng mèo lười vừa tỉnh ngủ, dụi dụi mắt nhìn Thẩm Thi Quân mờ mịt hỏi:
- A! Ngươi cuối cùng cũng xong rồi à?
Nói xong còn tự nhiên che miệng ngáp dài một cái.
Thẩm Thi Quân nheo mắt nhìn nàng ta, nhàn nhạt lên tiếng:
- Muốn ngủ thì nên về nhà mà ngủ
- Ta mới không thèm!
Đổng Ngạc Yên bĩu môi nói. Về nhà? Về Đổng phủ? A! Ta còn chưa muốn bị sự giả tạo đè chết! Phải biết rằng ngày ngày nhìn đám di nương, muội muội diễn trò khiến nàng chán muốn chết đi, còn không bằng ngồi đây nhìn Thẩm Thi Quân nuôi rắn.
Nhìn biểu tình Đổng Ngạc Yên như ăn phải ruồi Thẩm Thi Quân cũng chẳng thèm để ý. Bước vài bước ngồi vào cái ghế duy nhất còn lại trong phòng, rót một ly nước uống một hơi xong mới quay sang hỏi Đổng Ngạc Yên:
- Dạo này buôn bán thế nào rồi?
- Rất tốt a! Ngươi phải biết rằng Thảo Chi Trai cũng đã được mở thêm vài cái chi nhanh nha. Cứ như thế phát triển đảm bảo nhanh chóng trở thành phú bà
Đổng Ngạc Yên hưng phấn nói. Năm năm trước khi bất ngờ xuyên qua, nàng phải mất gần năm trời để tìm thấy Thẩm Thi Quân. Lúc đó tình thế của Thẩm Thi Quân lúc đó cực kì không tốt. Bị người ta mắng là xà tinh rồi tìm mọi cách đuổi ra khỏi phủ, cứ thế bần hàn sống qua ngày khiến nàng cực kì đau lòng. Mặc dù nàng có thể dung số tiền được cấp hàng tháng đưa cho Thẩm Thi Quân nhưng lại bị tứ muội biết được báo cho phụ thân, làm cho nàng bị phụ thân mắng một trận rồi cấm túc mấy tháng liền. Cũng may có Lam Lam bên cạnh giúp nàng lén lút mang chút tiền cho Thẩm Thi Quân. Sau đó Thẩm Thi Quân lại nghĩ đến việc mở Thảo Chi Trai chuyên cấp thuốc và chữa bệnh. Ban đầu nàng có chút quẫn bách muốn mắng Thẩm Thi Quân một trận. Nha! Tên đầu gỗ suốt ngày nghiên cứu rắn như nàng thì cứu ai chứ? Chưa kêu rắn cắn chết người ta đã may mắn lắm rồi! Thế nhưng nàng lại không thể nghĩ đến cách nào tốt hơn nữa. Thẩm Thi Quân bị bỏ rơi, đến chút ngân lượng Thẩm gia cũng không chịu cung cấp, còn nàng lại bị cha cấm túc. Tuy có Lam Lam lén lút đem ngân lượng cho nàng nhưng không lâu sau cũng sẽ bị ám vệ của cha phát hiện. Nếu thế thì con ma kén ăn Thẩm Thi Quân kia làm sao mà sống nổi đây? Đến khi nàng được phá lệnh cấm túc thì Thẩm Thi Quân cũng gầy teo xương rồi? Hơn nữa, chắc là hiểu biết của người hiện đại sẽ hơn cổ đại, bệnh nặng chữa không nổi nhưng những bệnh bình thường cũng có thể đi? Thế là nàng xin mẫu thân ít tiền cùng với tiền tiết kiệm của mình, còn có Lam Lam cũng tình nguyện dâng tiền tiết kiệm, sau đó xây dựng lên Thảo Chi Trai. Mà Thẩm Thi Quân lấy danh là Tuyết Liên Y để hoạt động, còn nàng cũng học theo đổi thành Nhu Mãn Y. Ban đầu có chút khó khăn, tưởng chừng không trụ nổi. Thế nhưng năm đó đột nhiên xuất hiện bệnh sốt rét không chữa trị được khiến cho cả Long Thiên Quốc một phen hỗn loạn. May mắn nhờ vào kiến thức hiện đại, hai người các nàng cũng trị khỏi được căn bệnh ấy. Từ đó Thảo Chi Trai trở nên nổi tiếng, làm ăn phát đạt, danh tiếng của Song Y cũng dâng lên thu hút nhiều danh y đến Thảo Chi Trai học hỏi. Đặc biệt là người được mệnh danh là thần y Chu Lương Đình cũng tò mò đến tìm Song Y. Nhưng lại không dừng ở đó, Thẩm Thi Quân còn đòi bồi dưỡng sát thủ để bảo vệ Thảo Chi Trai. Thảo Chi Trai bên ngoài cứu người, bên trong cũng có nhận những mối giết người, hạ độc. Mà khoản phóng hỏa giết người, ai mà qua khỏi Thẩm Thi Quân? Từ đó Thảo Chi Trai được người người vừa kính vừa sợ.
Thế nhưng nửa năm gần đây Thẩm Thi Quân đột nhiên không thèm quản đến nữa, giao hết tất thảy cho nàng cùng Chu Lương Đình trông coi Thảo Chi Trai. Nàng nhiều lần gặng hỏi nhưng Thẩm Thi Quân chỉ trả cho nàng một chữ “lười” sau đó tiếp tục chăm rắn. Nàng thực sự là muốn tức chết với Thẩm Thi Quân rồi!
- Không có việc gì thì tốt!
Thẩm Thi Quân lạnh nhạt lên tiếng. Không phải nàng không muốn quản, chỉ là gần đây nàng có chút không khỏe nên mới rút lui. Nàng cũng không muốn nói cho Đổng Ngạc Yên biết vì sợ y sẽ lo lắng mà làm loạn lên, chỉ có thể bí mật nhờ Chu Lương Đình chữa trị. Kì thực nàng cũng không muốn để Chu Lương Đình biết, chỉ là nàng bị nội thương, đối với khoản này nàng chính là không hiểu biết bằng Lương Đình, vậy nên đành phải nhờ đến y. Lại nhắc đến vết thương, Thẩm Thi Quân nhớ nửa năm trước có nhận một vụ ám sát Tứ Hoàng Tử, kết quả không ngờ cả đôi bên đều bị đả thương. Hắn bị nàng hạ độc suýt mất nửa cái mạng, còn nàng bị hắn đả thương xém tý mất luôn mạng, đến giờ vẫn chưa có trị khỏi. Thù này nàng nhất định ghi nhớ, lúc nào đó tìm hắn đòi lại cả vốn lẫn lãi.