Gần cuối học kỳ, lớp trọng điểm của Lữ Tư Nguy và Phương Đình Việt có một bạn học mới chuyển đến, là nữ sinh, tên là Lạc Văn Văn.
Có một hôm Lữ Tư Nguy ngủ quên, sau khi gọi điện thoại cho Phương Đình Việt xong, vội đón xe đến trường học, sáng hôm sau lúc cậu đợi Phương Đình Việt dưới nhà hắn, thấy bạn học mới với chiếc xe đạp màu hồng nhạt.
Lạc Văn Văn rất nhiệt tình mà chào hỏi cậu: "Chào buổi sáng, Lữ Tư Nguy."
Lữ Tư Nguy cũng vẫy tay nói: "Chào buổi sáng, sao cậu lại ở đây?"
Lạc Văn Văn nghiêng đầu cười nói: "Nhà tớ cũng ở gần đây, Lữ Tư Nguy, sau này tớ có thể cùng cậu và Phương Đình Việt cùng nhau đi học không?"
Lữ Tư Nguy có loại cảm giác nguy hiểm khi lãnh địa bị xâm phạm, chống tay lái hỏi: "Cậu đã nói với Phương Đình Việt chưa?"
Lạc Văn Văn nói: "Phương Đình Việt đồng ý, nhưng cậu ấy nói tớ hỏi lại cậu."
Lữ Tư Nguy nhíu mày, cảm giác trong lòng vô cùng chán nản uể oải.
Lạc Văn Văn thấy cậu nhập thần, giơ tay trước mặt cậu: "Lữ Tư Nguy?"
Lữ Tư Nguy cứng nhắc gật gật đầu, "Tớ thì không thành vấn đề." Cậu dừng một chút, sau đó nói: "Cậu nói Phương Đình Việt một tiếng, tớ có chút chuyện, đi trước."
Tiểu đội tan học hai người lại biến thành nhóm ba người, Lạc Văn Văn tính cách hoạt bát, rất thích nói chuyện, trước đây hơn nửa là Lữ Tư Nguy lải nhải, Phương Đình Việt lẳng lặng nghe, bây giờ có cô toàn quyền dẫn dắt đề tài.
Lữ Tư Nguy cho là Lạc Văn Văn rất săn sóc, am hiều nhiều đề tài khác nhau giữa nam nữ, thường thường chọc cho Phương Đình Việt cũng nhếch miệng.
Nhưng cậu khó có thể khống chế được, đặc biệt là khi nhìn thấy Phương Đình Việt cười nói với Lạc Văn Văn.
Cậu không khỏi buồn bực: Lẽ nào Phương Đình Việt không cảm giác bị xâm lấn không gian riêng tư sao? Hắn sẽ không không dễ chịu sao? Tại sao hắn lại thờ ơ không để ý?
Lữ Tư Nguy lại một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch coi trọng tình bạn giữa cậu và Phương Đình Việt.
Đối với cậu mà nói, Phương Đình Việt là bạn thân duy nhất, trước đó, cậu chưa bao giờ nghi ngờ Phương Đình Việt chỉ cùng cậu mới có tiếng nói chung, bọn họ là đôi bạn thân hiểu nhau nhất trên thế giới. Hiển nhiên, đối với Phương Đình Việt mà nói, chắc cũng là quan trọng, nhưng cũng không phải không thể thiếu.
Người luôn nói nhiều như Lữ Tư Nguy trở nên trầm mặc, trong đầu mỗi ngày đều tràn ngập ý nghĩ mâu thuẫn.
Trên thế giới này làm gì có ai dụng tâm % để dán lên người mày đâu? Mẹ còn không thể, tại sao miễn cưỡng Phương Đình Việt?
Lẽ nào cũng bởi vì Phương Đình Việt và cậu là bạn thân, nên không thể được những người bạn khác sao?
Vậy có công bằng không?
Người nói nhiều yên tĩnh lại, là một chuyện rất đột ngột.
Có một ngày, cậu và Phương Đình Việt cùng chờ Lạc Văn Văn xuống lầu, Phương Đình Việt đột nhiên hỏi: "Gần đây cậu sao vậy?"
Lữ Tư Nguy hỏi ngược lại: "Tớ làm sao?"
Phương Đình Việt muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Cậu rất ít nói."
Lữ Tư Nguy nói: "Khả năng sáng dậy quá sớm nên thế."
"Buổi tối cũng buồn ngủ?" Phương Đình Việt rất ít khi truy hỏi.
Lữ Tư Nguy thở dài: "Mệt thôi, tớ không thông minh như cậu, mỗi ngày nghe giảng bài rất mệt."
Phương Đình Việt còn muốn nói điều gì, Lạc Văn Văn vừa chạy vừa chào hỏi bọn họ, tóc đuôi ngựa trong gió lay động, gương mặt trắng nõn trong nắng sớm rạng ngời rực rỡ.
Lữ Tư Nguy vỗ tay cái độp, trước tiên xuất phát, "Đi."
Trong khoảng khắc đó, cậu nghĩ, nếu như cậu đối xử những người khác giống như đối xử với Phương Đình Việt, nếu như cậu không có trân bảo, thì sẽ không phải khó chịu thế này nữa.
Sáng sớm hôm sau, Lữ Tư Nguy nằm trong ổ chăn gọi điện thoại cho Phương Đình Việt.
Phương Đình Việt gần như sớm có dự cảm, ngữ khí cũng không kinh ngạc bao nhiêu: "Tại sao."
Lữ Tư Nguy nhắm mắt lại nói: "Tớ thật sự không dậy nổi, cậu có phát hiện mấy ngày nay tớ đều rất mệt không?"
Phương Đình Việt trầm mặc chốc lát, nói: "Được, tớ biết rồi."
Từ ngày đó trở đi, nhóm ba người lại trở về tiểu đội hai người, chỉ có điều thiếu người tên là Lữ Tư Nguy.
Quyết định mỗi ngày cùng đạp xe đi học cũng là Lữ Tư Nguy, hiện tại đang quyết định lui ra cũng là cậu, lúc cúp điện thoại Lữ Tư Nguy cảm thấy rất thoải mái —— rốt cục không cần mỗi ngày phải xoắn xuýt khó chịu.
Vậy... Rốt cục không cần ghét Lạc Văn Văn.
Lữ Tư Nguy dần lui ra khỏi cuộc sống sinh hoạt của Phương Đình Việt. Cậu tự nhận là làm không được, nhưng hiện tại nhớ lại, e sợ trong mắt Phương Đình Việt, chuyển biến có thể nói là bước ngoặt đột ngột.
Ban đầu không cùng nhau đi học tan học nữa, nghỉ giữa giờ trong lớp tự học cũng không chạy đến chỗ Phương Đình Việt, sau đó cậu thử làm quen coi trọng những bạn học khác như Phương Đình Việt ngày trước.
Trong thời gian kỳ nghỉ cùng nhau bài tập, trong miệng Lữ Tư Nguy sẽ nhắc đến tên những người khác tên, có lúc đang giữa đường còn nhận được điện thoại người khác gọi rủ đi chơi bóng rổ.
Lữ Tư Nguy cúp điện thoại, đứng lên nhanh chóng thu dọn bài tập trên bàn, vừa nói: "Tớ đi gặp bọn họ trước, hai tiếng nữa cậu vẫn ngồi đây hả? Ai, thôi, cậu làm xong thì về đi, không cần chờ tớ, lỡ như tớ chơi lâu quá sẽ mất công cậu đợi."
Lúc cậu đeo cặp đi ngang qua người Phương Đình Việt, cánh tay bỗng nhiên bị kéo lại, nghi hoặc mà quay đầu lại, hỏi: "Sao vậy?"
Phương Đình Việt nhìn cậu nói: "Tớ đợi cậu ở đây."
"... Vậy cũng được."
Lữ Tư Nguy chơi bóng rổ hơn hai tiếng đồng hồ, vội vã chạy về quán cà phê.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, cậu thấy Phương Đình Việt đang cầm điện thoại di động đánh chữ, tựa như đang tán gẫu cùng ai đó.
Cậu đến gần gõ gõ cửa sổ, Phương Đình Việt ngẩng đầu, sau đó vác cặp lên đi ra khỏi quán.
"Đi về thôi." Phương Đình Việt nói.
"Tại sao, cậu không lạnh à?"
"..."
"Được rồi, vậy thì đi về đi."
Hai thiếu niên cao gầy đẩy xe đạp đi trên đường phố buổi tối, hai bên là bảng hiệu đủ màu sắc hoa mỹ cùng ánh đèn đường.
Phương Đình Việt mở miệng trước: "Gần đây hình như cậu rất bận?"
Lữ Tư Nguy nói: "Chính xác, tớ báo danh tham gia một cuộc thi hội hoạ."
"... Tớ không biết."
Lữ Tư Nguy thờ ơ nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn."
Trước kia là cậu quá ồn ào, việc bé như hạt đậu cũng phải báo cáo cho Phương Đình Việt, Phương Đình Việt nào có nhiều thời gian quản mấy chuyện vặt vãnh vụn vặt này của cậu?
"Lữ Tư Nguy." Phương Đình Việt đứng lại.
Lữ Tư Nguy cũng cùng đứng lại, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
Biểu tình trên mặt hắn quá rõ vì sao, Phương Đình Việt nhíu mày.
"Lạnh sao? Chúng ta có thể đạp xe về."
Mi mắt Phương Đình Việt khẽ rũ xuống, nửa ngày, nói: "Được, có hơi lạnh, mau về nhà thôi."