“cô QUAN TÂM LÀM GÌ?” - Nash giật phắt khỏi tay tôi và đứng dựa lưng vào tường - “cô thà chọn một cái xác sống còn hơn chọn tôi. Sao hai người không đi tìm ai đó khác mà ám và để cho tôi yên!”
Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi không biết nên mắng cho anh ấy một trận hay vòng tay ôm lấy anh và kéo đi đâu đó, cho tới khi hết hẳn say thuốc. Tôi không biết nên ghét anh ấy vì quay lại con đường cũ, hay nên ghét bản thân vì đã đẩy anh tới nước này.
Cuối cùng tôi quay sang trút mọi sự giận dữ lên đầu Sabine. “Chị có biết chuyện này không?”
Chị ta nhún vai, nhưng mặt không vui thấy rõ. “Tối qua cô Harmony bắt gặp tụi này ngồi uống rượu với nhau nên đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi đi loanh quanh kiếm chút thức ăn, sau đó quay lại lúc cô ấy đi làm thì đã thấy anh ấy thế này rồi. Nhưng tôi tìm mãi chẳng thấy quả bóng bay nào. Mãi tối rạng sáng nay anh ấy mới thiếp đi được một lúc. Tôi tranh thủ chạy về nhà thay quần áo độ phút và khi quay lại đã lại thấy anh ấy đang phê thuốc rồi. Nhưng anh ấy cứ nằng nặc đòi đến trường để nói chuyện với cô.”
“Im đi, Sabine!” anh Nash gắt lên, nhưng chị ta vẫn bỏ ngoài tai.
“Tại sao chị không báo với tôi?” Tôi sẵng giọng hỏi.
“Việc gì tôi phải báo? Giờ anh ấy đâu phải là vấn đề của cô nữa.”
Tôi há hốc mồm nhìn chị ta đầy kinh ngạc. “Tôi chia tay với anh ấy không có nghĩa là tôi hết quan tâm tới anh ấy!” - anh Nash và tôi đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, vượt qua biết bao khó khăn tưởng chừng như không tưởng. Bố mẹ chúng tôi rất thân nhau. Mẹ anh ấy là hình mẫu người mẹ duy nhất mà tôi có. anh ấy là bean sidhe cùng lứa duy nhất mà tôi biết. Và tình cảm của tôi dành cho anh trai anh có lẽ đã bị chôn chặt nếu không phải vì tôi sẽ chết vào thứ Năm này - “Và càng không có nghĩa là tôi muốn nhìn thấy anh ấy chết!”
Sabine đảo tròn hai mắt. “anh ấy sẽ không chết đâu. Tôi sẽ đưa anh ấy về nhà với tôi và đợi cho anh ấy tỉnh hẳn, sau đó tôi sẽ đảm bảo không để chuyện này lặp lại một lần nào nữa. Đấy chính là điểm khác biệt giữa cô và tôi - tôi không chạy trốn khỏi các vấn đề của anh ấy.”
thật không công bằng! Nhưng đó là sự thật!
“Cả hai im mồm đi!” - Nash đùng đùng đi qua mặt tụi tôi và hằm hằm tiến về phía bãi đậu xe - “Tôi chẳng phải là vấn đề của ai hết, ngoài bản thân tôi ra.”
Tôi vội chạy theo anh cùng với Sabine. “anh Nash, anh về nhà với Sabine đi. Chị ta sẽ canh chừng không để cho anh tự tử.”
“cô quan tâm làm gì? Tôi phải chết thì mới thu hút được sự chú ý của cô đúng không?” - anh rẽ trái vào dãy đầu tiên, và tôi gần như đã phải chạy mới theo kịp anh - “Rốt cuộc cô là loại người gì thế? không phải cô có hứng thú đặc biệt với xác chết đấy chứ? Bởi vì như thế thật bệnh hoạn.”
“anh Nash.” - Tôi túm lấy tay Nash kéo giật lại, bắt anh quay lại đối diện với mình, trước khi anh kịp đi thêm bước nào nữa. Tôi cố gắng lờ đi cái cảm giác lạnh lẽo thấm qua tay áo anh và len lỏi vào các ngón tay của tôi - “Em không hy vọng anh hiểu cho em và anh Tod, và em rất xin lỗi vì đã làm tổn thương đến anh. Em không thể bào chữa cho hành động của mình, cũng không biết phải giải thích như thế nào về cảm giác của mình dành cho anh ấy. Em thực sự không biết nó sẽ đi đến đâu, nếu em còn ở đây sau ngày mai. Tất cả những gì em biết hiện nay là em cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh anh ấy, và em mong ngóng được gặp anh ấy khi anh ấy không ở bên. Cái cách anh ấy nhìn em khiến toàn thân em xốn xang và phấn chấn, giống như đang rơi mãi rơi mãi mà không bao giờ chạm đáy.”
Nash giật tay ra khỏi tay tôi. “Tất nhiên là anh hiểu chứ - bởi vì đó cũng là cảm giác của anh dành cho em. Nhưng giờ nó không còn quan trọng nữa rồi, đúng không? Ngay cả nếu ngày mai không bao giờ tớivà em vẫn sống thêm vài trăm năm nữa.”
“anh Nash, ngày mai sẽ tới và em sẽ chết. Nhưng anh không thể đối mặt với chuyện đó như cách anh đang làm bây giờ. Đừng động tới thứ “hơi lạnh” đó nữa! Hứa với em đi!”
“Em không thể ôm hôn anh trai anh rồi bắt anh phải hứa hẹn với em. Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa, bởi vì bọn anh đều sẽ mất em sau vài giờ nữa.” - Nash nói - “Có điều em thật ngu ngốc khi không nhận ra điều anh Tod đang làm. Lý do anh ta bám lấy em cũng giống như lý do anh ta vẫn quanh quẩn quanh mẹ anh và anh - Tod nghĩ nếu vẫn còn cái gì đó liên kết anh ta với thế giới con người, anh ta sẽ không đánh mất đi nhân tính của mình. Với Tod, em chỉ có giá trị như thế thôi, Kaylee ạ. Em cũng chỉ là một sợi dây liên kết khác giúp Tod níu kéo lấy thứ anh ta không thể từ bỏ.”
“anh nói vậy không đúng.” - Tôi cố gắng kìm nén để không bật khóc trước mặt Nash - “Việc gì anh ấy phải làm như vậy? Em đâu còn tác dụng gì với anh ấy khi em chết?”
Nash nhăn mặt khinh bỉ. “Sabine nói đúng - em chỉ nhìn thấy điều em muốn thấy. sẽ dễ dàng hơn với em nếu coi anh ta là người hùng còn anh là kẻ xấu, bởi vì như thế em có thể bào chữa cho hành động trốn chạy của mình khi anh cần em nhất. anh đã rất cần em, Kaylee ạ, nhưng em không hề ở đó. Và giờ hãy nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.” anh dang hai tay ám chỉ cơn nghiện “hơi lạnh” của mình, và cảm giác tội lỗi cùng nỗi tức giận bùng lên trong tôi như một ngọn lửa sống.
“Em chưa bao giờ coi anh là kẻ xấu, Nash ạ. Chính anh tự làm điều đó với bản thân anh.” Tôi chỉ về phía cơ thể đang tràn thứ hơi thở độc hại của Cõi âm, và Sabine nổi giận.
“cô thừa biết chuyện này có một phần là lỗi của cô mà.” Chị ta gắt lên.
“Tôi biết.” Phải chứng kiến anh Nash lại bập vào “hơi lạnh” thế này tôi đau lắm chứ, và còn đau hơn khi biết chính tôi là người khiến anh tái nghiện trở lại. “Hơi lạnh”-hay còn gọi là Hơi thở của Quỷ - nguy hiểm với loài người hơn là bean sidhe, nhưng anh Nash vẫn không thể tránh khỏi những sang chấn vĩnh viễn về tinh thần. Nó sẽ khuyếch đại các cảm xúc của anh ấy lên - trong trường hợp này là sự đau đớn và nỗi tức giận – khiến cho anh ấy bị kích động và làm mờ mọi phán đoán của anh. Nhưng hậu quả lâu dài - bị hóa điên hoặc có thể chết - mới là điều đáng sợ hơn cả.
Tôi không thể bỏ mặc anh ấy như vậy, nhất là khi biết rằng đấy có thể là lần cuối cùng được nhìn thấy anh. “Em có thể làm gì cho anh? anh có muốn em gọi điện cho mẹ anh không?” cô Hannony biết phải làm gì để giúp anh ấy vượt qua chuyện này. Trước đây cô ấy đã từng làm được.
“không.” - một thứ cảm xúc đen tối thoáng vụt qua mắt anh và tôi bỗng cảm thấy hơi bất an - “Em có thể... đưa anh về được không?” anh hỏi, làm Sabine đứng bên trái tôi sững người.
“Em sẽ đưa anh về!” Chị ta khăng khăng nói, nhưng Nash kiên quyết lắc đầu.
“anh cần nói chuyện với Kaylee. Hãy dành cho anh một ngày hôm nay.” - anh nhìn sâu vào trong mắt tôi, khiến tôi không sao nhìn đi chỗ khác được - “Hãy ở bên cạnh anh!”
Tim tôi như muốn đập chệch nhịp và tôi liếc sang phía Sabine, thấy quai hàm chị ta bạnh lại, hai mắt tối sầm đầy giận dữ.
“Cả hai bọn em?” Tôi sẽ không đi mà không có Sabine. Tôi không thể làm như vậy với cả hai bọn tôi.
Nash lắc đầu. “Chỉ anh và em thôi. một lần cuối cùng.” - Khi thấy tôi ngập ngừng do dự, anh thở dài - “anh xin em đấy, Kaylee. anh chỉ muốn nói chuyện thôi.”r
“cô ta không hề muốn anh!” - Sabine hét ầm lên, làm bọn tôi giật mình quay sang nhìn chị ta ngạc nhiên - “không phải theo cách đấy. cô ta không thể tin anh, nhưng lại không dám thừa nhận điều đó, cũng như anh không dám đối mặt với nó. Nhưng giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, hai người cần phải quên hết quá khứ và đi tiếp.”
“Sabine, đừng nói nữa!” - anh Nash nói, và tôi có thể cảm hơi ấm của sức Ảnh hưởng tỏa ra từ anh, mặc dù nó không trực tiếp nhắm vào tôi - “anh cần thêm thời gian” - anh nhìn Sabine và dùng năng lực Ảnh hưởng với chị ta nhưng thực chất là đang nói với tôi - “một cơ hội để nói lời tạm biệt.”
“anh thôi ngay đi!” Sabine cáu kỉnh gắt lên, cố gắng không để những lời vừa rồi của anh tác động. anh ấy không thể khống ghế chị ta, trừ phi chị ta muốn. Đối với Sabine, năng lực Ảnh hưởng của anh Nash giống như một trò chơi và ngày hôm nay chị ta không muốn chơi.
Nash chìa tay định nắm lấy tay tôi nhưng tôi vội lùi ra đằng sau. “Chỉ là đi nói chuyện thôi mà. không nhất thiết phải đến nhà anh. Chúng ta có thể ra hồ cho bầy ngỗng trời ăn.”
Tôi điếng ngườivới nỗi lo sợ cũ: Tôi không thể ở một mình với anh Nash khi anh ấy đang phê thuốc. Tôi biết Nash không bao giờ chủ ý muốn làm hại tôi nhưng anh ấy không còn là chính mình khi đang dùng thứ chất độc hại đó và trước đây mọi chuyện đã từng vượt ra ngoài tầm kiểm soát không dưới vài lần.
“anh Nash, em không thể.” - Tôi nói, chới với trong mặc cảm tội lỗi của chính mình - “anh về nhà với Sabine đi. Hãy để chị ấy chăm sóc cho anh. Em hứa sẽ ghé thăm anh sau.” - Cùng với anh Tod, dù anh ấy hiện ra hay tàng hình cũng được - “Em xin lỗi.” Tôi quay lưng đi được vài bước thì nghe thấy tiếng anh Nash gào lên rất to.
“Em nợ anh điều đó!”
Tôi khẽ nao núng nhưng không dừng lại. Đúng là anh Tod và tôi đã sai, đúng là chúng tôi cảm thấy rất có lỗi về việc làm của mình nhưng tôi đã cố gắng hết sức để giải thích và nói lời xin lỗi với anh từ tận đáy lòng mình không biết bao nhiêu lần. Nhưng Nash đang đòi hỏi một điều tôi không thể cho anh.
Khi thấy tôi không trả lời, anh quát ầm lên. “Quay lại đây!”
Ngay lập tức tôi cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, khi sức Ảnh hưởng của anh bao trùm lấy cơ thể tôi, khiến tôi chỉ muốn quay lại và đi tới chỗ anh.
một nỗi hoảng sợ mới trào dâng trong tôi, khiến tôi như muốn nghẹn thở. Lý trí mách bảo tôi cần phải chống lại sức hưởng của anh nhưng chẳng hiểu sao chân tôi vẫn ngoan ngoãn đưa tôi quay trở lại chỗ anh, cùng những giọt nước mắt giận dữ, đầy phẫn nộ. Chuyện này không thể xảy ra được! anh Nash đã từng thề sẽ không sử dụng sức Ảnh hưởng với tôi một lần nào nữa!
“Nash...” Sabine lên tiếng, nhưng anh lờ chị ta đi, mắt vẫn không hề rời mắt tôi.
“Đưa chìa khóa của em cho anh!” anh ra lệnh, và tôi từ từ thọc tay vào túi lấy chìa khóa, cùng lúc những giọt nước mắt đầu tiên bắt đầu rơi xuống.
Hãy cố chống cự lại! Hãy cố chống cự lại!
Nhưng tôi không thể, bởi vì tôi muốn đưa cho anh chùm chìa khóa của mình.
“đi theo anh.” anh cầm lấy chùm chìa khóa rồi đan mấy ngón tay lạnh ngắt của mình vào tay tôi. Tôi đã rất muốn đi theo anh ra xe, mặc dù tôi hiểu rằng chỉ cần anh ngừng nói chuyện, điều đầu tiên tôi làm là cao chạy xa bay khỏi chỗ này để không phải nghe thấy giọng nói của anh.
“Dừng lại đi!” - Tôi cố huy động toàn bộ ý chí còn sót lại để ép bản thân dừng lại, không đi tiếp nữa và lên tiếng phản đối - “anh đã hứa sẽ không làm như thế nữa mà.”
“Em đâu có cho anh sự lựa chọn nào khác. anh chỉ muốn nói chuyện thôi.” Từng lời nói của anh cuốn trôi nốt chút chống cự cuối cùng của tôi, làm lu mờ mọi suy nghĩ của tôi, cho tới khi trong đầu tôi chỉ còn là một màn sương mù dày đặc.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tôi để mặc cho đôi chân đưa mình đi càng lúc càng xa khỏi sân trường.
“một nơi riêng tư.” anh nhẹ nhàng nói, cùng một đợt Ảnh hưởng mới lan tỏa bao lấy tôi. Đột nhiên tôi chỉ muốn được ở một mình với anh - ngoại trừ một giọng nói rất nhỏ đang thì thầm trong đầu tôi, nói với tôi rằng đó không phải là một ý hay. Nhưng phần còn lại trong tôi nói điều ngược lại - rằng anh Nash có thể chăm sóc cho tôi và khiến tôi hạnh phúc. Tất cả những gì tôi phải làm bâygiờ là cho anh ấy một cơ hội.
Sabine chộp lấy tay anh. “anh Nash, hãy để cô ấy đi!” - Đây là lần thứ hai tôi thấy chị ta sợ một chuyện gì như vậy, và biết mình nên cảm thấy lo lắng, nhưng giờ tôi không thể điều khiển được khối óc của mình - “Chuyện này thật điên rồ! anh không thể bắt cô ta muốn anh được. Lại càng không thể ép cô ta yêu anh.” Toàn thân Sabine run rẩy, như thể phải thốt ra những lời này khiến chị ta bị tổn thương nghiêm trọng. Và tôi cảm thấy thương thay cho Sabine. Chị ta cần một người có thể đem lại hạnh phúc cho bản thân, giống như anh Nash đã từng làm với tôi.
“Các ký ức của anh về cô ấy đã trống rỗng Sabine ạ. Các hình ảnh vẫn còn nguyên đó nhưng anh không hề cảm thấy gì khi nghĩ về chúng. anh không còn nhớ cảm xúc khi ở bên Kaylee trước đây là như thế nào nữa. anh biết đó là lỗi của anh và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì đã từ bỏ phần ký ức đó. Nhưng anh cần một ngày hôm nay với cô ấy. anh cần những ký ức mới với Kaylee -những ký ức tốt đẹp- nếu không sau khi cô ấy ra đi, anh sẽ thực sự mất cô ấy. Toàn bộ.”
Nash giằng tay khỏi Sabine và quay sang nói với tôi. “anh muốn em hiểu điều đó và cho chúng ta một ngày. anh dừng lại cạnh xe tôi và mở cửa xe bên ghế phụ cho tôi, nhưng Sabine đã bước lên quyết tâm chặn lại, hai mắt tối sẫm đầy cay đắng.
“anh đang say thuốc!” - Chị ta nói, và anh Nash tìm cách gạt chị ta ra, nhưng Sabine nhất quyết không chịu lùi bước - “Nghe em đi, anh Nash. Giờ anh đang không suy nghĩ tỉnh táo. anh đang bị tổn thương, tức giận và đau khổ. Hơi thở của Quỷ chỉ càng khiến cho những cảm xúc ấy tệ hơn mà thôi. Nhưng em cam đoan với anh Kaylee sẽ ghét anh vì điều này. Và anh Tod cũng vậy.”
“Quỷ tha ma bắt anh ta đi!” - Nash gầm lên và tôi giật mình nhảy dụng lên. Tôi chớp chớp mắt, mọi thứ xung quanh tôi dường như đã rõ hơn một chút - “Ngay từ đầu đáng ra anh ta đã không được đến gần cô ấy rồi!”
“Cứ cho là như thế nhưng anh làm thế này cũng đâu cứu vãn được chuyện gì. anh đâu thể nói mãi, và ngay khi anh ngừng nói, cô ta sẽ nhanh chóng nhận ra điều anh làm. Và cô ta sẽ chết đi cùng nỗi oán hận anh. Liệu đó có phải là điều anh muốn không?”
Hai tay tôi bắt đầu run bần bật khi nỗi sợ hãi len lỏi lấp đầy những chỗ trống ít ỏi còn sót lại trong đầu tôi. Có gì đó không ổn. Tôi không muốn đi theo anh... bất kể nơi đó là đâu.
“anh chỉ muốn có cô ấy một ngày thôi. Và đây là cơ hội cuối cùng của anh.” - nói rồi Nash kéo tay tôi vào trong xe - “Lên xe đi em!” anh ra lệnh, và sự đau đớn trong giọng nói của anh gần như lấn át cả sức Ảnh hưởng của anh.
Phải tới khi ấy tôi mới sực hiểu. Như thế này là sai, và tôi cần phải chống lại chuyện đó.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh qua làn nước mắt, chật vật bắt đôi chân mình đứng yên, không đi vào trong xe. “Nếu anh thực sự yêu em, anh sẽ không làm thế này.” Tôi thì thào nói.
“anh yêu em thật mà. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh hứa với em. Giờ thì lên xe đi em.”
“cô ấy không hề muốn đi với anh!” Sabine kéo anh Nash khỏi tôi nhưng bị anh ấy hất tay ra.
“Có, cô ấy có muốn. Cứ hỏi cô ấy mà xem.” - anh ấy nói đúng. Tôi muốn đi theo anh ấy, không cần biết là đi đâu, và điều đó khiến tôi sợ đến nỗi gần như muốn ngừng thở, bởi tôi biết mình không nên muốn như vậy - “Ngồi xuống đi, Kaylee.”
Hai chân tôi cuối cùng cũng đành đầu hàng, và nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên má tôi.
Nash định đóng cửa xe lại nhưng Sabine giơ tay chặn lại. “anh Nash, đừng bắt em phải làm điều này...”
“Tránh ra, Sabine! Em thừa biết là anh sẽ không bao giờ làm tổn thương đến cô ấy mà. anh chỉ muốn nói chuyện với cô ấy thôi” anh bực bội nói.
“Nhưng hành động bây giờ của anh lại đang làm tổn thương đến cô ấy đấy, anh có biết không...” Sabine thụi một quả vào bụng Nash, làm anh gập đôi người vì cú đấm trời giáng đó. Và đột nhiên tôi được giải thoát.
Trong khi Nash vẫn đang ho sặc sụa, tôi hít một hơi thật sâu rồi run rẩy nhẩy ra khỏi xe, bàng hoàng nhìn anh kinh hãi.
“Cảm ơn!” Tôi thì thào nói với Sabine và qua ánh mắt đau đớn lúc bấy giờ của chị ta tôi hiểu rằng Sabine cũng đang bị tổn thương. Thậm chí là nhiều hơn cả tôi.
“đi mau đi, Kaylee.” -Chị ta đưa cho tôi chùm chìa khoá rồi vòng một tay đỡ anh Nash - “Chính cô đã khiến anh ấy ra nông nỗi này, và anh ấy càng sớm quên đượe cô bao nhiêu thì càng tốt cho tất cả chúng ta.”
Lồng ngực tôi đau buốt bởi cảm giác tội lỗi, nỗi sợ hãi và sự lo lắng. Tôi đóng cửa xe lại và đi giật lùi khỏi hai người họ, vòng sang bên ghế chính. “Chị có chắc là có thể trông chừng anh ấy được không?” Tôi mở cửa ngồi vào trong xe.
“Được. Tôi khỏe hơn cô nhiều. Hơn nữa tôi có nhiều kinh nghiệm kiềm chế mấy kiểu kích động này rồi.”
Tôi ghét khi chị ta tỏ ra bề trên như vậy, nhưng tôi sẽ không đôi co với chị ta. “Đừng để anh ấy lại gần tôi. Và hãy giúp anh ấy cai nghiện.” nói rồi tôi khởi động xe và rời khỏi trường, cố gắng kìm nén để không bật khóc trước mặt Sabine.
TÔI NHẮN TIN báo với Emma là mình đang về nhà và khuyên cậu ấy tạm thời nên tránh xa anh Nash một thời gian, và rằng tôi sẽ gọi điện giải thích cho cậu ấy sau khi tan học. Kế đó, tôi hít vài hơi thật sâu rồi gọi điện cho cô Harmony.
“Kaylee à?” cô Harmony giọng có vẻ vẫn còn ngái ngủ. Và tôi òa khóc nức nở.
“Kaylee, sao thế cháu?” - cô hốt hoảng hỏi - “Có chuyện gì xảy ra à?”
Nước mắt chảy đầm đìa trên mặt làm tôi gần như chẳng còn nhìn thấy đường. Tôi đành dừng xe ở bãi đỗ xe gần đó và tắt máy. “cô con nhớ có lần cô dặn cháu nên cẩn thận với anh em nhà bean sidhe không?”
“Có…” Giọng cô có vẻ vừa nhẹ nhõm, vừa thận trọng khi nhận ra rằng cú điện thoại của tôi không liên quan gì đến cái chết sắp tới của tôi, mà liên quan tới trái tim của hai cậu con trai cô.
“Cháu đã không cẩn thận như lời cô dặn.”
Tiếng thở dài của cô Harmony dường như chất đầy sức nặng của toàn thế giới. “Chuyện này có liên quan gì đến việc Nash và Sabine uống rượu tối qua không?”
“Có ạ. Nhưng giờ vấn đề đã trở nên tồi tệ hơn rất nhiều. Và cháu thấy vô cùng có lỗi vì hành động của mình. Cháu đã làm rối tung mọi chuyên.” Phải nói ra những lời này với cô Harmony khó khăn chẳng kém gì nói với anh Nash, bởi vì cô là hình mẫu người mẹ gần nhất mà tôi có. Nhưng xét cho cùng cô vẫn là mẹ ruột của họ, và tôi đã phá tan gia đình của cô.
“OK, bình tĩnh lại và kể cho cô nghe xem chuyện gì đã xảy ra nào. Cháu đang ở đâu? Có cần cô tới đón cháu không?”
“không ạ, cô nên đến đón anh Nash thì hơn. cô cần phải giúp anh ấy.”
“Tại sao? Có chuyện gì xảy ra với Nash thế?” cô đứng bật dậy, tôi có thể nghe thấy tiếng sàn gỗ cọt kẹt từ phía đầu dây bên kia.
“Cháu đã hôn anh Tod và bị anh Nash nhìn thấy, sau đó chúng cháu đã chia tay nhau. Nhưng rồi hôm nay anh Nash đến trường và đòi quay lại với cháu, nhưng là trong trạng thái đang say “hơi lạnh” và mất kiểm soát. anh ấy đã cố bắt cháu đi theo mình, làm Sabine đành phải thụi cho anh ấy một quả để ngăn lại. Giờ thì mọi chuyện đã rối tung hết cả lên, và cháu không biết phải sửa chữa như thế nào.”
cô Harmony hít một hơi thật sâu và tôi ghen tỵ với sự bình tĩnh của cô trước mọi chuyện. Nếu sau này còn có cơ hội trưởng thành, tôi cũng muốn được như cô. “Nash vẫn đang ở với Sabine à?”
“Vâng ạ. Họ đang ở bãi đỗ xe trường.”
“OK, cô phải cúp máy đây, để còn gọi cho Sabine xem Nash thế nào.”
“Vâng ạ.” - Tôi sụt sịt, giơ tay lau nước mắt - “cô Harmony, cháu rất xin lỗi cô.”
“cô cũng rất tiếc chuyện thành ra thế này. cô thấy tiếc cho tất cả chúng ta.”
cô cúp máy và tôi hít thở thêm vài hơi nữa để giọng nghe không giống như vừa mới khóc. Sau đó tôi gọi cho anh Tod. anh trả lời ngay ở tiếng chuông đầu tiên.
“anh đây. anh tưởng giờ này em phải đang ở trong lớp chứ?”
“không hề. anh qua chỗ em được không?” Tôi định bảo anh mang theo pizza nhưng giờ mới h sáng mà cửa hàng phải h mới mở cửa.
“anh sẽ gặp em ở nhà em.” Nhưng tất nhiên anh đã đang đợi tôi ở trước cửa lúc tôi về đến nhà.
Vừa vào đến nhà tôi kéo anh lại ôm thật chặt, không muốn bỏ ra. Cảm giác ôm anh như thế này thật thích, được anh vòng tay ôm lấy eo và áp má vào bờ vai rắn chắc của anh. Ở anh Tod tôi cảm nhận được sự mạnh mẽ và ấm áp và nó tuyệt vời đến nỗi tôi chỉ muốn ôm anh - được anh ôm - suốt phần đời ít ỏi còn lại của mình. “Em thực sự rất cần cái ôm này.” - Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh, và mãi mới chịu buông anh ra - “Có thể em sẽ cần một cái nữa.”
“anh sống là để phục vụ mà. Ngoại trừ việc anh không còn sống...” - anh cúi xuống định ôm tôi cái nữa nhưng chợt dừng lại giữa chừng và nhìn sâu vào mắt tôi. “Có chuyện gì thế em?”
Thay vì trả lời, tôi dắt anh ra chỗ ghế sô-pha và kéo anh ngồi xuống cạnh mình.
“Kaylee, chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Em vừa nói chuyện với anh Nash ở trường hôm nay và câu chuyện diễn ra không được ổn lắm.”
“không được ổn lắm, nghĩa là...?”
“anh ấy gặp em trong tình trạng đang phê thuốc. Và rất không vui. Em buộc phải nói cho anh ấy biết chuyện của chúng ta và càng khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”
“Khỉ thật!” anh Tod ngả đầu ra sau ghế. Nhưng trông anh ấy chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.
“anh đã biết anh ấy tái nghiện trở lại à?”
anh ngồi thẳng dậy lúc tôi quay hẳn người sang đối diện với anh. “Ừm... ừ. anh đã bắt gặp cậu ta với một quả bóng căng phòng tối hôm qua. Nhưng đừng lo, anh đã châm vỡ nó rồi.”
Đó là lý do tại sao Sabine không tìm ra quả bóng nào. “Tại sao anh không nói với em?”
“Bởi vì anh biết em sẽ tự trách bản thân.” anh nhún vai, như thể việc không nói gì với tôi là chuyện đương nhiên.
“Đúng vậy. Bởi vì đấy là lỗi của em thật mà!”
“không phải.” - anh Tod nắm lấy tay tôi và đan các ngón tay với tôi - “Kaylee, không ai cảm thấy có lỗi với những gì Nash phải trải qua hơn anh. anh không hối tiếc một giây một phút nào bên em, nhưng anh thấy tiếc cho cái cách chúng ta đến với nhau. anh ghét việc chúng ta đến với nhau lại là nguyên nhân khiến em trai anh đau khổ. Nhưng em không phải chịu trách nhiệm cho cách cậu ta phản ứng với nỗi đau đớn và sự tức giận. Đây không phải là lần cuối cùng cậu ta phải đối mặt với một trong hai điều trên. Nash đã đủ lớn để tự ra quyết định với cuộc đời mình và em không thể tự trách bản thân vì cách cậu ta lựa chọn để đối mặt với sự lựa chọn của mình.”
“Nhưng...”
anh cắt ngang lời phản đối của tôi bằng một nụ hôn nồng cháy, mà tôi chỉ mong có thể kéo dài đến vô tận.
“Đáng yêu ghê!” - Tôi mỉm cười hài lòng - “Nhưng anh ấy đã nhìn thấy chúng ta ở bên nhau và giờ anh ấy đang phê thuốc và khổ sở. Chúng ta chính là nguyên nhân khiến anh ấy tái nghiện trởlại.”'
“không phải.” - anh Tod lắc đầu và mấy lọn tóc xoăn xõa xuống trán anh - “Chúng ta là nguyên nhân khiến cậu ta buồn bã và muốn hít trở lại. Nhưng em phải hiểu một điều Kaylee ạ. Quả bóng bay chứa đầy Hơi thở của Quỷ không thể tự dưng xuất hiện trước mặt cậu ta được. Và em cũng đâu phải là người đặt nó vào tay cậu ta. Chính Nash đã tự đưa ra quyết định của mình và chủ động đi tìm nó.”
“Bằng cách nào? anh ấy có thể tìm thấy thứ hơi thở độc hại đó ở đâu khi mà bản thân không thể tự đi qua Cõi âm? Làm thế nào mà lão Avari có thể đưa chúng qua thế giới của chúng ta?”
“Cứ ở đâu có cầu là tự khắc có cung thôi. Có hàng trăm cách để lão Avari có thể phân phối chúng. Giả sử lão ta có liên quan tới chuyện này thật.” - anh Tod giơ tay lên xoa trán - “Tay phân phối duy nhất anh biết chính xác là gã bán bóng gần sở thú. Mấy quả bóng đen của hắn không phải dành cho trẻ con. Nhưng anh biết phải xử lý hắn ta như thế nào.”
“anh định làm gì?”
“Em thực sự muốn biết câu trả lời à?”
Tôi có muốn biết không nhỉ? “không. Nhưng nếu hắn ta thực sự là kẻ phân phối mới cho anh Nash thì anh cứ thẳng tay trừng trị cho em.” Mặc dù
tôi cũng không cảm thấy dễ chịu gì khi bảo anh Tod làm như vậy. Với một con người. Nhưng trong mắt tôi bất kỳ kẻ nào buôn bán “hơi lạnh” đều là sát nhân hết, hơn nữa anh Tod sẽ không giết hắn - anh ấy sẽ không bao giờ lấy mạng ai ngoài danh sách. Có điều tên bán bóng bay kia có lẽ sẽ sớm ước gì được chết, thay vì hứng chịu sự trừng phạt của anh Tod.
“hắn sẽ bị trừng trị thích đáng, em yên tâm. Và anh muốn em hãy thôi đừng lo lắng về Nash nữa.”
“Nhưng...” - Tôi mở miệng định nói nhưng đã bị anh Tod cắt ngang bằng một nụ hôn khác - “Chuyện này từ nay sẽ thành thông lệ à?” - Tôi hỏi lúc anh siết chặt lấy tay tôi - “Em cứ định tranh cãi là anh sẽ chặn lại bằng một nụ hôn à?”
“không phải tất cả các cuộc tranh cãi. nói chung anh rất thích mỗi khi em tranh luận chuyện gì đó, bởi vì em luôn tỏ ra sôi nổi và tràn đầy nhiệt huyết. Nhưng còn mấy cuộc tranh cãi ngu ngốc?” - anh nhướn mày nghiêm mặt nói - “Đúng vậy! anh sẽ khóa miệng em lại. Như thế này.” nói rồi anh cúi xuống hôn tôi một lần nữa và lần này là một nụ hôn dài.
“Ừmm... Đây là kiểu trừng phạt tuyệt vời nhất mà em biết.”
“anh cũng nghĩ thế.”
“Nhưng anh vẫn phải nói với em những chuyện đó. không được giữ bí mật!”
Tod nhíu mày nhìn tôi. “anh nên nói với em cả những tin tức xấu mà em không thể làm gì để thay đổi, kể cả khi anh biết rằng em sẽ tự trách bản thân vì chuyện đó và có một ngày cuối cùng đầy đau khổ trên Trái Đất?”
Nếu anh ấy diễn giải như vậy thì...”Vâng.” Tôi gật đầu đầy dứt khoát.
“Thôi được. anh sẽ ghi nhớ chuyện đó, nếu lần tới có cơ hội hủy hoại cuộc đời của em.”
“Em cũng chỉ mong có vậy.”
“Nhưng anh không muốn em lo lắng về Nash. Tối qua nhân lúc cậu ta ngủ say, anh đã lén mang quả bóng bay đó sang Cõi âm và đập vỡ nó rồi, vì thế Nash sẽ không sao đâu, ít nhất là cho tới khi tìm được quả khác thay thế.” - Hơi thở của Quỷ được đựng trong những quả bóng bay làm từ nhựa cao su, một ý tưởng tôi tình cờ nghĩ ra và vô tình trao nó cho Avari - gã tà ma có đầu óc kinh doanh khá nhạy bén - “Và vài ngày nữa chúng ta mới phải lo lắng tới chuyện đó.”
“Vài ngày nữa em cũng chẳng còn ở đây để mà lo lắng.”
“Chính xác. Em thấy chưa, ngay đến cái chết vẫn có mặt hay của nó.”
Nhưng tôi không thể bỏ qua chuyện này. “anh lấy quả bóng của anh Nash từ lúc nào?”
“Tối qua, sau khi anh rời khỏi đây. Khoảng sau nửa đêm.”
“Sabine nói anh ấy đã đang phê thuốc lúc chị ta qua đón sáng nay rồi. Và lúc em gặp anh ấy vào tiết hai vẫn thấy hai tay anh ấy lạnh cóng. Làm sao có chuyện như thế được?”
“không thể nào, trừ phi Nash kiếm được quả bóng khác hoặc ngay từ đầu đã có nhiều hơn một quả.” - anh Tod nhắm nghiền hai mắt và ngả đầu ra đằng sau - “Chết tiệt!”
“Và anh vẫn không cảm thấy có trách nhiệm một tẹo nào về chuyện đó?” Tôi nhẹ nhàng hỏi, ước gì có thể gánh hết mọi tội lỗi cho anh, mặc dù miệng vẫn yêu cầu anh thừa nhận một chút trách nhiệm.
“anh không hề nói như thế. anh chỉ nói là em không nên ôm lấy hết mọi trách nhiệm vì những gì đã xảy ra.” - anh chàng thần chết thở dài và giơ tay vuốt mấy lọn tóc xoăn - “OK, anh phải đi tìm nốt chỗ bóng bay còn lại của Nash đây. Em muốn đi cùng anh không hay lát chúng mình gặp nhau sau?”
“Em nghĩ cũng không cần vội đâu. anh ấy đang ở với Sabine.”- Nếu là các việc khác, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng Sabine. Nhưng tôi tin chị ta có thể giữ cho anh Nash được an toàn - nhất là sau khi tận mắt chứng kiến anh ấy mất kiểm soát ở bãi xe như thế nào - “Và mẹ anh có lẽ bấy giờ cũng đang ở đó.”
“Em đã gọi cho mẹ anh à?”
“cô ấy có thể giúp anh Nash mà, anh Tod.”
“anh biết. Chỉ là anh đã hy vọng mẹ anh không phải biết chuyện lần này. Nhưng có vẻ như Nash đã lại quay trở lại con đường cũ. Và có lẽ em đã đúng khi gọi cho mẹ anh.”
“Em xin lỗi. Em cũng đã nói với mẹ anh về chuyện của bọn mình. Em chỉ hy vọng là cô ấy sẽ không ghét em vì đã xen vào giữa hai anh.”
“Mẹ anh sẽ không bao giờ có thể ghét em, Kaylee ạ. Nhưng anh thì có khả năng sẽ bị nghe giáo huấn một trận.” - anh khẽ nhăn mặt trước ý nghĩ ấy- “Nhưng nói chuyện đấy thế đủ rồi. Em muốn làm gì trong ngày cuối cùng của mình nào?”
“Em cũng không biết nữa…”- Tôi giơ bàn tay đang đan chặt lấy nhau của bọn tôi lên - “Như thế này cũng thích.” Bàn tay của Tod vừa khít với tay tôi. Tôi không muốn đi đâu hay nghĩ về chuyện gì khác ngoài anh, và chúng tôi, và chuyện hai đứa thậm chí còn chẳng buồn bật TV lên xem bởi vì chúng tôi chỉ cần có nhau là đủ. anh khiến tôi mỉm cười. Ngay cả khi biết rằng anh Nash đã quay lại với “hơi lạnh”, thầy giáo dạy Toán của tôi đang tìm cách làm cho bạn thân tôi mang bầu và cuộc đời tôi đã được định sẵn sẽ kết thúc vào ngày mai nhưng anh Tod vẫn có thể khiến tôi bật cười.
“Công nhận.” - Ánh mắt anh mơ màng, như thể đang nhìn cái gì đó mà tôi không thể nhìn ra - “anh không còn nhớ lần cuối cùng anh thực sự chạm vào một người mà anh quan tâm là khi nào, ý anh là một sự đụng chạm đúng nghĩa ấy. Chứ không phải là sự giao tiếp thông thường của con người.”
“anh và chị Addy đã không...?”
“Quay lại với nhau á?” - anh tiếp lời khi tôi vẫn còn đang lúng túng chưa biết nên kết thúc câu hỏi của mình thế nào, và tôi gật đầu - “không. Với anh, gặp lại Addy giống như quay ngược lại thời gian trước khi anh chết. Nhưng anh không nghĩ là cô ấy nghĩ như thế về anh. Ít nhất là lần này. cô ấy có nhiều việc quan trọng hơn cần phải lo lắng.” - Ví dụ như lấy lại linh hồn đã bán của cô em gái, chưa kể linh hồn của bản thân chị ấy - “Và sau đó cô ấy đã chết và anh không thể làm gì để ngăn chặn điều dó.” anh lại nhìn tôi và tôi hiểu anh đang nghĩ gì.
“Chuyện này khác hẳn, anh Tod ạ.” - Tôi đặt tay còn lại lên bàn tay nắm chặt tay anh - “Linh hồn em vẫn còn nguyên vẹn, vì thế em đâu có chịu kiếp đày đọa vĩnh viễn bên Cõi âm. Cái chết đối với em sẽ giống như một sự giải thoát, đúng không anh? Em chỉ lo lắng cho những người ở lại thôi.”
“Bố em và bác em đang nghiên cứu vụ gã incubus, và anh cũng sẽ làm mọi cách để giúp, vì thế em không phải lo cho Emma. Điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra với cô ấy chính là nỗi nhớ em. Và bố em cũng sẽ không sao vì giờ tay Thane đã không còn ở đây nữa.”
“Em phải cảm ơn anh rất nhiều về chuyện đó.” - Tôi mân mê chỗ quần bỏ bị sờn nơi đầu gối anh - “anh không thể tưởng tượng nổi điều ấy có ý nghĩa thế nào với em đâu.” Mặc dù nụ hôn định mệnh của tôi ngày hôm ấy đã nói lên tất cả.
“Đó là điều anh cần phải làm mà. Coi như em lại nợ anh thêm một lần giải cứu nữa.”
“đã ai nói với anh là anh rất ga-lăng chưa?”
“Như thế đã đủ để ban cho anh chiếc áo giáp sắt chưa? Bởi vì anh không biết làm thế nào để đi diệt rồng nếu thiếu nó.” - Khi thấy tôi không mỉm cười, cái nhíu mày của anh dường như càng sâu thêm - “Nếu em vẫn lo lắng về Nash thì em có thể yên tâm, Sabine và anh sẽ luôn trông chừng cậu ta, em biết rõ điều đó mà.”
“Em biết. Chỉ là em ghét khi phải chết với nỗi oán hận của anh ấy dành cho em.” - Làm sao anh ấy không hận tôi được cơ chứ? Tôi nhắm nghiền mắt lại và giơ tay lên xoa trán, cố gắng sắp xếp lại các ý nghĩ đang tản mát khắp nơi của mình - “Ngay từ giây phút anh nói với em rằng em sắp chết - hay nói đúng hơn là giây phút em bắt đầu chấp nhận sự thật ấy - em đã hạ quyết tâm sẽ sắp xếp mọi chuyện thật ổn thỏa trước khi đi. Và đảm bảo rằng những người em quan tâm đến sẽ không sao sau khi em rời khỏi thế gian này. Nhưng em đã làm rối tung mọi chuyện, và giờ anh Nash phải sống vớinhững hậu quả mà em đã gây ra.”
“Chúng ta đã gây ra.” anh Tod sửa lại.
“Dù thế nào thì anh ấy cũng ghét cả hai chúng ta.”
“Em trai anh đã dành hơn một nửa cuộc đời của mình để ghét anh. Nash nghĩ rằng anh đang cố tình muốn biến cuộc đời cậu ấy thành địa ngục, để trừng phạt cậu ấy vì đã sống. Cậu ấy đang bối rối và tức giận, nhưng rồi cuối cùng cũng sẽ hiểu ra vấn đề thôi.”
“anh thực sự nghĩ thế à?”
anh Tod nhún vai, nhưng vẫn không che giấu được sự hoài nghi của bản thân. “Bọn anh dù sao cũng là anh em một nhà mà. Hơn nữa năm là một khoảng thời gian dài, không ai có thể giận mãi được.”
năm. Đáng ra cuộc đời tôi cũng phải được như thế, không ít thì nhiều. Còn anh Tod có cả vô tận, mặc dù tôi không thể gọi sự tồn tại sau-khi-chết của anh là một cuộc đời được. Nhưng so với vài giờ ngắn ngủi còn lại của tôi thì sự tồn tại vĩnh cửu nghe có vẻ kháhấp dẫn.
“anh đã chết như thế nào hả anh Tod?”
anh ấy đã không thể - hay không muốn - che giấu sự ngạc nhiên của mình. “Nash không kể với em à?”
“Em chưa bao giờ hỏi.” Thú thực là tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó. anh Tod đã chết từ rất lâu trước khi tôi gặp anh ấy, và tôi hiếm khi nghĩ về anh ấy như là một người đang sống.
“anh nghĩ dù em có hỏi cũng thế thôi.” - anh dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên mu bàn tay tôi - “Cậu nhóc đó không hề biết sự thật. không một ai biết, ngoài mẹ anh và ông Levi.”
“Đây có phải là một bí mật của thần chết không? Rằng không ai được phép biết anh bắt đầu cuộc sống sau khi chết như thế nào?” Tôi hỏi đùa, nhưng trông anh Tod nghiêm nghị đến nỗi nụ cười trên gương mặt tôi lập tức tắt ngúm.
“không. anh đã yêu cầu mẹ anh và ông Levi phải giữ bí mật về chuyện đã xảy ra. Để bảo vệ Nash.”
“anh biết là anh có thể kể với em mà, đúng không?” - Tôi nghiêng đầu tìm kiếm ánh mắt anh - “Em sẽ không kể cho ai nghe đâu, và đằng nào thì sau ngày mai bí mật ấy sẽ lại quay trở về với hai người biết thôi.”
“không phải vì anh không muốn em biết. anh sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của em, kể cả khi số phận cho em sống tới ngàn năm.” - anh chau mày phân vân - “Chỉ là anh chưa bao giờ nói với ai về chuyện đã xảy ra, ngoài mẹ anh.”
Lâu lắm rồi tôi mới lại cảm thấy ấm lòng như thế này. anh Tod đã chọn tôi là người đầu tiên để tin tưởng gửi gắm một bí mật vô cùng quan trọng của mình. Cái bí mật mà anh chưa bao giờ tiết lộ với ai, ngoài mẹ anh. Và mặc dù tôi đã chấp nhận số phận của mình từ vài ngày trước, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy không cam tâm với cái chết đầy bất công này, vì một lý do hoàn toàn mới.
Tôi muốn có nhiều cái đầu tiên hơn với anh Tod.
Nhưng tất cả những gì tôi có chỉ là những cái cuối cùng: Ngày cuối cùng. Giờ cuối cùng. Phút cuối cùng. Những lời cuối cùng. Và hơi thở cuối cùng.
“Em có chắc là muốn nghe chuyện này không?” - anh Tod hỏi nhìn tôi đầy quan tâm. Có vẻ như đôi mắt tôi đã làm lộ hết mọi suy nghĩ của tôi - “Ngoại trừ cái chết ra, bọn anh vẫn được phép nói về những chuyện khác mà.”
“Em muốn biết. anh là người duy nhất em quen thoát được lưõi hái của tử thần.” - không tính Emma và chị Sophie, bởi vì cả hai chẳng nhớ được gì hết - “Em muốn biết điều gì đang chờ mình ở phía trước.”
anh Tod nhíu mày. “Cái chết của em sẽ không giống như anh, Kaylee ạ. không có cái chết nào là giống nhau, nhưng cái chết của anh khác hơn với những người khác. anh được các thần chết tuyển dụng trước khi chết.”
“Trước khi anh chết á? Bằng cách nào?”
“Đó là vấn đề của sự lựa chọn. Để có đủ điều kiện để tuyển dụng, em cần phải sẵn sàng hy sinh cho ai đó, mà không hề biết rằng mình sẽ được ban thưởng một cuộc đời sau khi chết.”
“Em không hiểu.” anh càng nói tôi càng thấy khó hiểu hơn.
“OK, đây là một viễn cảnh tuyển dụng điển hình...” - anh Tod buông tay ra để làm ví dụ - “Khi có yêu cầu của phòng nhân sự chuyển xuống, người phụ trách thần chết của từng địa phương sẽ bắt đầu đi tìm các ứng cử viên trong địa phận của mình. Nhưng ông ta sẽ không đi tìm những người có tên trong danh sách phải chết, mà tìm kiếm người sẵn sàng chết thay cho người khác. Đó là cách họ sàng lọc để loại trừ những gã điên thèm khát quyền lực. Tuy nhiên, Thane chính là một bằng chứng chứng minh hệ thống phân loại của họ không hề hoàn hảo.”
“Phải gọi là quá tệ ý.”- Kẻ đã tuyển dụng hắn ta đáng bị đem làm mồi cho đám quỷ con khát máu bên Cõi âm - “Khoan đã, như vậy là anh chưa hề đến số phải chết à?” một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống tôi...
“Ai rồi cũng sẽ phải chết nhưng đúng là đáng ra anh chưa phải chết ngày hôm ấy.”
“Chuyện gì đã xảy ra thế ạ?” Tôi giống như một đứa trẻ con ngồi nghe kể chuyện, nóng lòng muốn biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
“Hôm đó là tối muộn thứ Sáu, anh đang lái xe trên đường thì bị một tên say rượu đi ngược chiều đâm thẳng vào đầu xe. anh không hề nhìn thấy xe của hắn ta cho tới khi quá muộn, bởi vì hắn không hề bật đèn xe.”
Hèn gì bố tôi không thích tôi lái xe ra ngoài vào các buổi tối cuối tuần. Nhưng giờ thì chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi...
“anh không bị làm sao.” - anh Tod nói tiếp - “anh bị đập đầu vào vô lăng và xém chút nữa thì bị gãy xương sườn, nhưng anh sẽ vẫn sống. Nhưng người đi cùng anh không hề thắt dây an toàn. Cậu ta lao cả người về phía trước, đập đầu vào của kính trước mặt và tắt thở chỉ vài phút sau đó. Khi ấy có gọi xe cứu thương cũng chẳng kịp, vì thế anh đã làm cái điều duy nhất anh có thể làm. anh đã cầu xin thần chết cho cậu ấy thêm thời gian.” - anh trầm ngâm hồi tưởng lại chuyện của hai năm về trước - “Thay vào đó, ông ấy đã cho anh một lựa chọn. anh có thể để cho cậu bé đó chết - hoặc anh có thể chết thay cho cậu ấy.”
Và hiển nhiên là anh ấy đã chọn cách thứ hai. Điều đó đã quá rõ ràng. Nhưng... “Tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao anh lại đồng ý chết thay cho người khác?” Đành rằng mẹ tôi đã chấp nhận làm điều đó vì tôi, nhưng tôi là máu mủ, là ruột thịt của bà...
Và rồi tôi chợt hiểu cái điều anh Tod không hề nói ra.
“Người ngồi bên cạnh anh hôm đó là anh Nash, đúng không?” - Tôi thì thào hỏi. anh Tod không trả lời nhưng tôi có thể đọc được sự thật trong mắt anh - “anh Nash đã chết, và anh tình nguyện tráo đổi cuộc đời của anh cho anh ấy. Và điều đó đã khiến các thần chết để ý đến anh.”
“Có thể nói như vậy.”
“Và anh ấy không hề biết gì!”
anh Tod lắc đầu. “Nash sẽ suy sụp nếu biết mình là nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh.” - anh bật cười đầy cay đắng - “Điều trớ trêu là cuối cùng cậu ta vẫn luôn tự trách bản thân.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nhờ Nash nên hôm đó bọn anh mới ở ngoài đườngmuộn như thế.”
“anh và em đều chết trong một vụ đâm xe...” - Tôi lẩm bẩm nói - “anh nghĩ điều đó có ý nghĩa gì không?”
“Hy vọng là không, bởi vì em và Nash mới là cùng chết trong vụ tai nạn ô tô.” - anh Tod sửa lại - “Còn anh chỉ bị bầm dập mấy cái dẻ sườn bởi một vị thần chết bé tí tẹo, đang háo hức tìm người để lấp vào vị trí còn trống trong khu vực của mình.”
“Nếu không em đã chẳng bao giờ được gặp anh hay anh Nash. Và nếu anh Nash không nói cho em biết thân phận thực sự của mình, có lẽ em sẽ lại bị tống vào Lakeside mất thôi. Đồng nghĩa với việc em sẽ phải chết trong cô độc ở một bệnh viện tâm thần.”
“Thôi thì ít nhất trong cái rủi cũng có cái may.”
“Quá may là đằng khác ý. anh giống như nhân vật chính trong bộ phim It's a Wonderful Life (Cuộc đời tươiđẹp), chỉ có điều ngược lại - nếu anh còn sống, nhiều chuyện xấu sẽ xảy ra với những người xung quanh anh.”
Lông mày anh Tod nhướn lên đầy ngạc nhiên và rồi anh bật cười. “anh sẽ nhớ em lắm đấy, Kaylee ạ.” - Các vòng xoáy trong mắt anh xoay tròn chậm rãi, vừa buồn bã vừa tiếc nuối - “Em không tưởng tượng nổi anh sẽ nhớ em nhiều thế nào đâu.”
“Tốt. Như thế ít ra em sẽ vẫn đọng lại trong tâm trí anh thêm một thời gian nữa, dù không còn ở bên cạnh anh.”
“anh đã từng nhìn thấy em ở bệnh viện một lần. Từ trước cả khi em hẹn hò với Nash cơ.”
“Ở bệnh viện á...?” Đó là hôm họ cho tôi nhập viện vào Lakeside. Chắc chỉ có lần ấy thôi, chứ trước giờ tôi chưa bao giờ phải vào viện làm gì.
“Ừ. Em là bean sidhe, là nữ thần báo tử đầu tiên anh nghe thấy cất tiếng hát cho linh hồn một ai đó, ngoài mẹ anh ra. Nhưng anh đã không nhận ra đó là em hôm lần đầu tiên Nash giới thiệu em với anh. Em có nhớ đã nhìn thấy anh ở bệnh viện hôm ấy không?”
Tôi lắc đầu, cố gắng lục lọi trí nhớ nhưng vô ích. Có thể vì tôi đã bị tiêm quá nhiều thuốc an thần. Hoặc... “Có thể vì anh tàng hình.”
“Đúng là anh đã tàng hình thật. Nhưng em vẫn nhìn thấy anh. Em đã nhìn thẳng về phía anh và cách duy nhất để giải thích cho chuyện đó là có lẽ anh đã muốn em nhìn thấy anh - chỉ mình em thôi - ngay từ hồi đấy rồi.” anh siết chặt lấy tôi. Chưa khi nào tôi lại muốn sống như lúc này, thật khó mà tin rằng chỉ qua ngày mai thôi tôi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này.
“anh sẽ ở bên cạnh em khi chuyện đó xảy ra chứ?” - Tôi buột miệng hỏi và nụ cười trên môi anh vụt tắt - “Em không muốn bố em hay Emma phải chứng kiến cảnh em chết, nhưng em lại không muốn ở một mình. Vì thế... anh có thể ở bên em cho tới khi mọi chuyện kết thúc được không? Em xin anh đấy?”
Trong một thoáng tôi đã sợ rằng anh sẽ nói không. Sợ rằng tôi đã đòi hỏi quá nhiều từ một mối quan hệ mới bắt đầu chưa được tiếng. Nhưng rồi anh nghiêng người hôn lên khóe môi tôi và thì thầm vào tai tôi.
“Kaylee, anh sẽ làm tất cả vì cô gái đã ban cho anh điều ước cuối cùng trước khi chết.”