“CÔ CAVANAUGH, thật vui khi gặp cô ở đây.” – Gã tà ma ngừng lại, đảo mắt nhìn quanh phòng thêm một lần nữa qua lăng kính của Emma – “Cho dù đây là đâu.”
Tôi rùng mình vì nỗi sợ hãi gần như-làm-tê-liệt-cơ-thể vừa ập tới và rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu lão ta không biết đây là đâu, rất có thể cũng không biết lão đang ở trong cơ thể ai. Đồng nghĩa với việc lão sẽ khó mà nhập vào người Emma thêm lần nào nữa.
Nhưng rồi hai mắt Emma nheo lại lúc lão Avari nhìn chằm chằm qua đó vào cái khung ảnh đặt trên bàn trang điểm: Bức ảnh của tôi và Emma đứng bên cạnh ô tô của tôi.
“Người đại diện của ta chẳng phải quá thông minh sao?” – Lão Avari đứng dậy, đi lại trên đôi chân trần của Emma, hông đánh sang hai bên đầy gượng gạo. Ánh mắt lão chợt bừng sáng khi nhìn vào cái gương phía sau khung ảnh, thể hiện rõ vẻ hài lòng – “Và cậu ta thật có gu thẩm mỹ tinh tế.”
Phải đứng nhìn lão Avari ở trong người Emma như thế này còn tệ hơn gấp ngàn lần so với việc nhìn Alec tương tác qua cơ thể Emma. Sau hôm nay, tôi còn mặt mũi nào mà đối diện với cậu ấy được nữa.
“Đi ra!” – Tôi khẽ rít qua kẽ răng, hai tay nắm chặt lại đầy căm phẫn. Lão Avari phớt lờ tôi và giơ bàn tay nhỏ nhắn, duyên dáng của Emma định cầm lấy cái khung ảnh – “Đừng có chạm vào đó!”
Sự ngạc nhiên thoáng vụt qua trên mặt lão Avari và tôi như bị mắc nghẹn bởi chính hơi thở của mình, vừa sốc vừa hoang mang khi nhìn thấy Emma như thế này. “Thế cô muốn ta chạm vào đâu?” – Gã tà ma nhếch miệng hỏi. Giống như từng lời nói của lão, sự hiện diện của lão tà ma này là sự báng bổ đối với sự tồn tại của Emma – “Đây à?” – Bàn tay nhỏ nhắn kia lập tức chuyển hướng sờ vào cái bụng phẳng lỳ của Emma.
“Hay là đây?” Giọng lão Avari đầy mơn trớn, tay tiếp tục lần lên phía ngực trái của Emma.
Mạch máu trên đầu tôi như muốn nổ tung, cả thế giới trước mặt tôi như tối sầm lại. “Hãy biến ra khỏi người cậu ấy ngay lập tức!” Khi lão Avari quay lại tự ngắm mình trong gương chẳng thèm để ý đến sự phản đối yếu ớt của tôi, tôi vội liếc về phía anh Tod tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng anh chỉ biết nhún vai và đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho tôi trật tự, đừng để lão ta phát hiện ra sự hiện diện của anh. Cũng như tôi, anh ấy không thể kiểm soát được lão Avari, nhưng nếu gã tà ma này biết anh Tod đang giúp đỡ tôi, chắc chắn lão ta sẽ trút giận lên đầu anh Nash, và linh hồn chị Addison.
“Ôi, khôngggg…” – lão Avari nghiêng người chiêm ngưỡng cơ thể hoàn mỹ của Emma – “Ta thích cơ thể này. Rất đáng yêu. Được khám phá con người này thì còn gì tuyệt vời hơn.”
Quai hàm tôi đau nhức vì nãy giờ nghiến quá chặt, nhưng tôi buộc hai chân mình phải đứng yên. Tôi không thể làm hại đến lão Avari nếu không muốn làm Emma bị thương. Hơn nữa tôi vẫn chưa biết lão ta mang theo những khả năng gì vào trong cơ thể mà lão đang chiếm hữu. Tôi đã quá hiểu vận may của mình, chỉ cần tôi thử có động thái gì xem, chắc chắn sẽ bị lão ta đóng băng tại chỗ, hoặc tệ hơn nữa là bị tấn công bởi chính đôi tay đi mượn của Emma.
“Sao trước đây ta không phát hiện ra cô ta nhỉ? Thấy cô gái này quen quen…” – lão Avari tiếp tục trầm trồ nhìn vào trong gương – “Nhưng không thể nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu. Sao Alec tìm được cô ta nhỉ…?” – Lão quay đầu lại, chớp chớp mắt nhìn tôi – “Ta rất thích có một người đại diện tháo vát, biết công biết việc.” Nhưng nét giận dữ trên khuôn mặt Emma lại đang nói điều ngược lại. Alec đang âm mưu làm chuyện gì đó mà lão Avari không biết, và gã tà ma đang vô cùng tức giận – “Và Alec chính là một người như thế.”
“Ông đã… có anh ta bao lâu rồi?” Tôi cố trì hoãn thêm thời gian để cho đầu óc mình có thể suy nghĩ, tìm ra chác tống cổ gã tà ma này đi.
Lão Avari nghiêng đầu Emma sang một bên, như thể bất ngờ - xen lẫn hoài nghi – trước sự quan tâm của tôi. “À, hai hay ba thập kỷ gì đó.” – cuối cùng, lão mở miệng nói – “Và cậu ta đã chứng minh được sự hữu ích của mình.” Và cơn cáu giận lại quay trở lại – “Kể cả những lúc cậu ta không hề chủ định làm vậy.” – Cơ thể của Emma tiến gần hơn về phía tôi, miệng khẽ nhếch lên đầy gian xảo – “Ví dụ, để liên lạc được với cô quả thực không dễ dàng gì. Nhưng cũng không quá khó để đi vào bên trong...”
Cơn giận dữ và nỗi sợ hãi vật lộn trong đầu tôi khi đôi mắt đi mượn của Emma lướt qua lướt lại đầy ẩn ý khắp một dọc cơ thể tôi. Tôi không thể tự hỏi liệu lão ta đã làm gì cơ thể tôi trong lúc nhập vào nó. Và chuyện ấy diễn ra bao nhiêu lần rồi.
Nếu tôi có thể đưa anh Nash sống sót trở về, anh ấy sẽ phải kể lại chi tiết mọi chuyện đã xảy ra khi tôi đang gần như bị đẩy ra khỏi cơ thể mình – bằng không chính tay tôi sẽ giết chết anh. Và cứ chiếu theo ánh mắt đầy phẫn nộ của anh Tod bây giờ thì có vẻ như anh ấy cũng đang có chung một suy nghĩ giống tôi.
Emma tiến thêm một bước nữa và tôi trả lời lại bằng một bước giật lùi ra sau. Mạch máu trong cơ thể tôi chảy rất nhanh, quai hàm tôi nghiến chặt đến nỗi tôi chỉ sợ sẽ làm nứt hết răng. “Bao nhiêu lần rồi?” Tôi thì thào hỏi, cố gắng để lộ nỗi tức giận nhằm giấu đi nỗi khiếp sợ của mình.
Lão Avari lại bước tới và lần này khi tôi lùi ra sau, đùi tôi chạm ngay vào cái thành bàn. Tôi không còn chỗ nào để lùi nữa, trừ phi tôi định để lão đi theo tôi thăm quan nốt các phòng khác của ngôi nhà. Điều mà có chết tôi cũng không làm.
“Ta đã ở bên trong cô bao nhiêu lần rồi ý hả?” Lão Avari nháy mắt Emma trêu chọc tôi, và tôi thấy ớn lạnh trước cách dùng từ thô thiển của lão ta, nhất là khi nghĩ tới chuyện lão ta ở bên trong cơ thể tôi, phá vỡ tới những ranh giới thiêng liêng nhất – những ranh giới đã định hình nên linh hồn tôi.
“Vài lần.” – Gã tà ma giờ chỉ còn cách tôi chưa đầy nửa mét – “Và phải thừa nhận rằng đó là một trải nghiệm vô cùng thú vị.” Emma nhoài người về phía tôi, má cậu ấy sượt qua má tôi, và tôi nghe thấy cả tiếng mạch máu đập thình thịch trong tai mình.
“Từng lần…” Môi Emma khẽ chạm vào quai hàm tôi và tôi nuốt nước bọt cái ực.
“… từng lần…” Hơi thở nóng hổi của cậu ấy phả lên vành tai tôi và tôi nhắm chặt mắt lại, cố gắng nín thở.
“… một.” Lời cuối cùng của lão Avari khiến đám tóc sau gáy tôi dựng ngược hết cả lên và tôi ép mình nuốt ngược trở lại tiếng rên đang mắc nghẹn nơi cổ họng.
Tôi mở mắt ra và qua vai của Emma tôi thấy anh Tod đang nắm hai tay laijt hành nắm đấm, hàm răng nghiến chặt, mặt đỏ phừng phừng vì giận dữ.
Kế đó, gã tà ma lùi lại ra sau, mỉm cười nhìn tôi nói tiếp. “Mặc dù cái cảm giác được ở trong người một bean sidhe trẻ tuổi cũng khá thú vị nhưng khi bạn trai của cô thậm chí còn chẳng hề nhận ra là cô đã bước ra khỏi cơ thể của mình…”
Tôi có cảm giác toàn thân như muốn nổ tung vì nỗi giận dữ đàn chạy rần rật trong từng mạch máu của mình. Lão ta đã làm cái quái gì thế không biết! Lão ta đã bắt tôi làm những gì? Không lẽ anh Nash thực sự cho rằng tôi làm cái việc mà lão Avari đã làm với cơ thể tôi?
“… ta đã không có cách nào để liên lạc với cô. Mặc dù chúng ta cũng đã có một cuộc trò chuyện nho nhỏ thông qua người bạn của cô.” – Mặt tôi lúc bấy giờ hẳn đang viết rõ hai chữ “hoang mang” bởi ngay lập tức lão Avari nhướn cặp lông mày đẹp như vẽ của Emma lên nói tiếp – “À mà tay của cô thế nào rồi?” Mắt cậu ấy trượt xuống chỗ cái băng phồng lên dưới tay áo phải của tôi.
Thì ra… mọi chuyện đều là do bản tay đạo diễn của lão Avari.
Anh Nash nói đúng. Lão Avari chính là cái bóng giấu mặt của anh Scott. Là cái ảo giác mà anh Doug nhìn thấy trong xe, hôm xảy ra tai nạn. Là ta ma đã bán hơi thở của mình cho anh Nash. Là kẻ đang nắm giữ linh hồn của chị Addison và mua chuộc anh Tod và gã Everett để vận chuyển và gieo rắc hơi thở độc hại vào thế giới loài người. Chưa hết, lão ta đang giam cầm anh Nash ở bên Cõi Âm và tổ chức Lễ Chuyển giao trùng khớp với thời điểm diễn ra lễ hội Carnival Mùa Đông của trường chúng tôi.
Tại sao tôi không sớm nghĩ ra được điều này nhỉ? Mọi vấn đề đều dẫn về lão Avari. Và vì lý do nào đó lão đang cố tìm mọi cách để liên lạc với tôi.
“Ông muốn gì?” Sau một hồi vòng vo, cuối cùng tôi đã biết phải hỏi câu gì.
Lão Avari vòng một tay Emma ôm lấy cái cột giường và mỉm cười nhìn tôi. “Cô.” – Cái giọng trầm đục và tối tăm của lão chẳng ăn nhập gì với đôi môi vẫn đang đỏ hồng của Emma – “Ta muốn cô. Và nếu cô chịu qua bên đây ngay bây giờ, ta hứa sẽ trả lại bạn trai của cô về với thế giới bên đó.”
Ở bên trái tôi, bên cạnh tủ quần áo của Emma, anh Tod đang lắc đầu quầy quậy nhưng tôi không dám đánh mắt nhìn về phía đó vì sợ lão Avari phát hiện ra. Hơn nữa tôi chẳng cần nhìn cũng có thể đoán được anh Tod đang nghĩ gì. Gã cáo già gian xảo ấy có thể sẽ trả lại anh Nash thật nhưng không rõ là bao giờ, ở đâu và trong tình trạng như thế nào.
Hoặc trong bao nhiêu mảnh.
“Tại sao lại là tôi?” – Tôi hỏi, máu trong người tôi bắt đầu đông cứng lại – “Chẳng phải ông đã có đủ người đại diện rồi còn gì? À hay phải gọi là kẻ hầu hạ nhỉ?”
“Dù có bao nhiêu cũng sẽ không bao giờ là đủ.” – Tất nhiên rồi, tôi quên mất mình đang nói chuyện với một tà ma của lòng tham – “Nhưng đó không phải là điều ta cần ở cô.” – Emma nhe răng cười và đó là nụ cười dị hợm nhất mà tôi từng thấy – “Nếu muốn biết thêm, cô sẽ phải đi qua bên này để chúng ta có thể trực tiếp thảo luận với nhau.”
Tôi kiên quyết lắc đầu và khoanh hai tay lại trước ngực. “Sẽ không có chuyện đó đâu.”
“Kể cả để cứu bạn trai của cô sao?”
Tôi nuốt nước bọt cái ực. Việc đi qua bên đấy và chấp nhận rơi vào tay lão Avari không phải là cơ hội duy nhất của tôi để cứu anh Nash về. Nhưng nó cũng không hề khiến câu tôi sắp sửa thốt ra sau đây trở nên dễ dàng hơn. Trên thực tế, chúng tắc nghẽn ở cổ họng tôi làm tôi phải hắng giọng để nói tiếp. “Tôi không cần một người bạn trai nghiện ngập, mê chích choác hơn là tôi.” – Nước mắt bắt đầu chan chứa trong mắt tôi. Nếu may mắn, lão sẽ tưởng tôi đang đau đớn vì mất đi người bạn trai, chứ không nhìn ra nỗi day dứt và sự xót xa của tôi vì đang phản bội lại anh Nash và rất có thể sẽ khiến linh hồn anh bị đày đọa bên Cõi Âm mãi mãi – “Và hiển nhiên tôi càng không cần người đã để mặc cho ông tự do sử dụng cơ thể tôi như một thứ đồ bỏ đi.”
Sự ngạc nhiên pha lẫn thích thú chợt lóe lên trong mắt Emma và lão Avari trông có vẻ… hài lòng. Như thể vừa phát hiện ra một điều gì đó ở tôi khiến lão nể phục.
Và điều đó chỉ càng khiến tôi thêm lạnh sống lưng.
“Như vậy câu trả lời là không?”
Tôi gật đầu chậm rãi, như thể là quyết định ấy vô cùng khó khăn đối với tôi, như thể là sẽ không có chuyện tôi đi qua bên đó tự mình giải quyết vấn đề. “Dứt khoát là không.”
Hy vọng rằng tôi đã không quyết định sai. “Nếu như vậy thì ta hy vọng rằng cô dã nói lời chia tay dứt khoát với bạn trai của mình.” Một nụ cười nham hiểm nở rộng trên môi Emma.
Hai mắt Emma khép lại và rồi toàn thân cậu ấy đổ sập xuống sàn nhà. Tôi vội quỳ xuống bên cạnh Emma, đúng lúc mắt cậu ấy bắt đầu hấp háy. Một lần… Hai lần… Từ từ mở ra thêm một lần nữa và lờ đờ nhìn tôi.
“Kaylee à?” – Emma ngơ ngác hỏi tôi. Đúng là giọng thường ngày của Emma rồi! Lão Avari đã rời khỏi đây! Cuối cùng thì tôi cũng đã có thể yên tâm thở lại bình thường– “Có chuyện gì thế?”
“Mình cũng không biết nữa.” – Tôi nhún vai liếc mắt nhìn qua anh Tod, người đang quỳ xuống phía kia của Emma mà không để cho cậu ấy nhìn thấy hay nghe thấy – “Mình vừa đi vào trong phòng tắm, đi ra đã thấy cậu nằm lăn lóc trên sàn nhà thế này rồi. Hay là cậu rơi xuống khỏi giường mà không biết?”
Và giờ tôi đang nói dối với chính người bạn thân nhất của mình…
Emma nhăn mặt, chống hai tay ngồi dậy. “Mình không nghĩ thế.” – Rồi đột nhiên cô nàng nheo mắt nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên người tôi. Emma thừa thông minh để đoán ra được tôi đang giấu cậu ấy chuyện gì đó – “Cậu mặc nguyên như thế này mà đi ngủ ý hả?”
“Mình đã hy vọng là anh Nash sẽ gọi điện và bọn mình sẽ làm lanh với nhau.” Tôi vội chống chế.
“Cậu định đến nhà anh ý vào giữa đêm hôm thế này á?” Emma sốt sắng hỏi. Xem ra trận cãi vã giữa tôi và anh Nash đã khiến cậu ấy lo lắng hơn tôi tưởng.
“Ừ. Nhưng nào có thấy anh ấy gọi đâu.” Và chuyến đi gặp anh Nash sắp tới của tôi còn dài hơn rất nhiều so với chặng đường ,km từ đây tới nàh anh.
“Anh ấy sẽ gọi.” – Emma đứng dậy, vươn vai ngáp dài – “Và mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bởi vì anh Nash yêu cậu và đó là điều quan trọng nhất, đúng không nào?”
Tôi gật đầu và cùng Emma nằm trở lại xuống giường, lòng thầm ước giá như mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy…