TRONG VÒNG MỘT TIẾNG RUỠI đồng hồ sau đó tôi ngồi nhâm nhi nguyên cả một bình cà phê lớn trước TV, chốc chốc lại trả lời điện thoại của bố và Emma, trong né tránh cuộc gọi của cô Harmony và chị Sophie. Emma gọi tới khóc sướt mướt và tôi đã phải mất gần hai mươi phút để an ủi cô bạn thân. Nhờ địa vị cao trong xã hội và lời đe dọa sẽ kiện bệnh viện của ông bố giàu có mà nguyên nhân cái chết của anh Doug đã được ém nhẹm khỏi phương tiện truyền thông đại chúng. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi khi không thể ở bên cạnh Emma lúc này nhưng đành dằn lòng lại vì lời cảnh cáo ban sáng của anh Tod, rằng tôi cần phải tránh xa Emma ra vì sự an toàn của cậu ấy.
Mấy cuộc điện thoại của bố tôi chỉ có mục đích kiểm tra xem tôi thế nào và tôi chẳng còn cách nào khác đành phải nói dối bố. Bởi vì nếu tôi nói cho bố biết là mình đang ở một mình chắc chắn bố sẽ nghỉ làm - và có thể là mất luôn việc – để về ngồi canh cho tôi ngủ.
Sophie để lại một tin nhắn đầy giận dữ vào hộp thư thoại của tôi: yêu cầu tôi giải thích tại sao cứ lần nào tôi xuất hiện ở một bữa tiệc não – hay ở bất kì đâu – là nơi đó đều trở thành thảm họa. Chị ấy đã xem tin tức và nghe bạn bè kể lại vụ anh Nash và tôi có mặt tại bữa tiaạc nhà anh Fuller. Nghe giọng chị Sophie có vẻ vẫn chưa biết vụ anh Nash mất tích nên tôi càng có lý do khỏi phải gọi lại cho chị ấy để hỏi xem có nhìn thấy anh ấy không.
Cô Harmony đã gọi vào máy bàn nhà tôi tìm anh Nash vì không thấy anh ấy nghe di động. Nhưng bởi vì cô cũng chỉ vừa mới từ bệnh viện về đến nhà nên chưa biaát anh ấy đã đi được bao lâu rồi và giọng cô vẫn chưa có vẻ gì là lo lắng. Nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ phát hiện ra, nếu cứ tiếp tục không liên lạc được với anh Nash. Và đặc biệt là sau khi xem tin tức và cái chết của anh Doug trên TV.
Ở đoạn cuối của tin thoại, cô nói cô đã tìm ra cách giúp tôi trụ lại ở thế giới của chúng tôi trong khi ngủ. Mặc dù rất biết ơn cô Harmony vì đã mang lại chút hy vọng mong manh nhưng tôi vẫn phải ngồi lên cả hai tay để ngăn không cho bản thân với lấy cái điện thoại hỏi thêm chi tiết. Bởi vì nếu không tôi sẽ lại phải nói dối cô và điều đó sẽ khiến tôi cảm thấy còn tồi tệ hơn việc nói dối bố đẻ của mình.
Một tiếng sau cú điện thoại cảu cô Harmony, tôi ngồi co ro xem phim hành động trên kênh truyền hình cáp và nhâm nhi lon nước tăn glịc Jolt cuối cùng trong tủ lạnh. Tôi đã tắt máy sưởi và mở toang hết cửa sổ ra, hy vọng rằng cái lạnh sẽ giúp tôi tỉnh táo và không ngủ gật. Tuy nhiên giờ thì caffeine, nhiệt độ và tiếng ốn cũng khó có thể ngăn hai mí mắt nặng trịch đang chỉ chực sụp xuống bất cứ lúc nào của tôi. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên khiến tôi giật mình choàng tỉnh.
Khi thấy phần tên người gọi đề Không xác định, tôi liền thả điện thoại xuống ghế và chờ cho nó tự động lưu vào hộp thư thoại.
Mới đầy tôi vẫn cứ nghĩ là ai đó gọi nhầm số nhưng rồi một giọng nói quen thuộc cất lên và tôi xoay người lại nhanh đến nỗi suýt lộn khỏi ghế.
“Kaaayleeeee!” – cái giọng chói tai của lão Avariari vang lên trong chiếc máy trả lời tự động do-con-người-sản-xuất làm đầu óc tôi chao đỏa – “Ta biết cô đang ở đấy. Ngoài nơi này ra, cô đâu còn chỗ não để đi, khi mà ngay cả bạn trai và bố đều không có ở bên cạnh để bảo vệ cho cô?”
Cái gì?
Tôi [bad word] cồn bò dậy nhanh đến nỗi đạp cả đầu gối và cái tay đau vào thành ghế, nhưng tôi quá vội chộp lấy điện thoại để có thể cảm nhậ được nỗi đau đó. “Ông biết gì về bố tôi?” Tôi hỏi ầm lên vào trong điện thoại.
“Ta biết là ông ta đang chỉ ngồi cách ta chưa đầy hai mét, bất tỉnh nhưng vẫn thởi. Tạm thời.”
“Nói dối!” – Tôi hét lên, đầu như muốn nổ tung vì sợ hãi. “Bố tôi không thể tự mình đi qua bên đó/”
Tiếng cười khành khạch của lão Avariari nghe như những mảng băng vỡ tan trên nền xi-măng. “Cậu Hudson cũng vậy thôi, nhưng giờ cả hai người bọn họ đang ở đây và đợi cô sang cứu về đấy.”
Khônggggg… Lão ta nói dối. Không thể có chuyện như thế được. “Bằng chứng đâu?”
Gã tà ma lại rú lên cười vào ựu nham hiểm ẩn chứa trong đó như những mũi dao sắc nhọn cào nát da thịt tôi. ”Bố cô chỉ được cái to xác chứ nào có hại được ai… Một con gấu bông không hơn không kém! Ông ta còn gọi tên một người phụ nữ, tên là Darcy, mà ta đoán chính là người mẹ xấu số của cô.”
Nỗi đau đớn ập tới khiến tôi lảo đảo ngã phịch xuống ghế. Trong một thoáng, tôi không nghe thấy gì hết ngoài tiếng trái tim mình đang đập, và không cảm thấy gì ngoài sự tê tái, tuyệt vọng đang xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể.
“Ông muốn gì?” Mãi một lúc sau tôi mới thì thào thốt lên được thành lời.
“Ta đã trả lời câu hỏi đó rồi mà.” - Lão Avariari nói – “Và câu trả lời của ta vẫn không thay đổi. Hãy sang đây và ta sẽ thả cho họ đi.”
Hoặc… Lão ta sẽ giữ cả ba người chúng tôi lại và tôi sẽ chính thức trở thành đứa con gái ngu ngốc nhất trên hành tinh này. Nhưng nếu tôi từ chối đi qua bên đó, có khi nào lão ta sẽ giết họ không? Liệu tôi có thể lừa phỉnh lão Avariari hoặc kéo dài thêm chút thời gian hay không?
Căn phòng xung quanh tôi nhòe đi sau làn nước mắt, tay tôi nắm chặt lấy cái điện thoại. Toàn thân nổi hết da gà, nhưng tôi biết nó không có liên quan gì tới cái lạnh trong phòng.
"Kaylee à? Có chuyện gì thế em?" - Anh Tod lo lắng hỏi và tôi ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh qua cái bàn nước. Tôi đang quá đau khổ để bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm cho giật mình - "Mà sao em để phòng lạnh như ở Bắc cực thể này?"
"Suỵtttt.” - Tôi che một tay lên điện thoại trong khi tay còn lại giơ lên quệt nước mắt.
Anh phẩy tay. "Không ai nghe thấy anh nói đâu. Ai đấy?"
“Lão ta đang có bố em…" Nhưng trước khi tôi có thể nói thêm điều gì, gã tà ma đã lại lên tiếng nói tiếp.
“Dù là bean sidhe cũng vậy thôi, thời gian không đợi đâu… Cô định đi hay không nào?”
“Lão Avariari á? Trên điện thoại?” – Anh Tod nghiến chặt quai hàm đầy phẫn nộ – “Làm thế quái nào mà lão…” – Anh nheo mắt nhìn tôi – “Lão ta đang ở trong người ai?”
Ôi không! Tôi thậm chí chưa hề ngĩ đến điều đó.
Tôi lại giơ tay bịt điện thoại lại và thì thào nói. “Emma. Chắc chắn là như vật. Anh giúp em được không?”
“Anh cũng không biết nữa. Anh sẽ quay lại ngay.” Nói rồi anh Tod vụt biến mất, chỉ còn tôi trơ trọi một mình trong căn phòng lạnh cóng cùng tiếng nói của con quỷ lòng tham.
“Sao ống bắt được bố tôi?” – Tôi bỏ tay ra khỏi điện thoại và tìm cách kéo dài thời gian. Hơn nữa, tôi cần phải biết làm cách nào mà lão ta đưa được bố tôi qua đó, để sau này còn biết đường mà phòng bị. Nếu không, việc thỏa thuận để đổi lấy sự tự do hay thậm chí là mạng sống của bố tôi sẽ chỉ giống như việc nắm lấy một hòn đá trong lòng bàn tay vào giữa tháng , nó sẽ nhanh chóng tan chảy hết mà thôi.”
“Nguồn lực của ta rất lớn, cô CAvarianaugh ạ. Không như cô, ta không có cái gọi là day dứt hay lương tâm, và ta sẵn sàng sử dụng chúng theo hướng có lợi ình.”
Tôi đứng dậy đi đi lại lại trong phòng. “Có phải đó là cách ông muốn khoe về việc mình đang sở hữu nhiều hơn con người không?”
Lão Avariari lại cười khùng khục và lần này không thể che dấu sự thích thú trọng giọng nói của mình. “Ta nghĩ thế. Ta đang nắm trong tay rất, rất niề người. Và mới có thêm một người, chưa đầy một tiếng trước.”
Tôi nghiến chặt răng để kìm nén cơn thịnh nộ đang bốc ngùn ngụt trong người. Lão Avari đang cố tình chọc cho tôi điên tiết lên để rồi đưa ra một quyết định vội vàng có thể để giết ba bố con tôi.
“Không phải là Emma.” – Anh Tod bất thình lình hiện ra ở góc phòng, miệng thở hổn hển, như thể anh ấy vừa phải chạy một quãng đường dài để có được thôn tin đó. – “Cô ấy đang ăn trưa với mẹ và chị gái. Cũng không phải mẹ anh. Anh vừa kiểm tra rồi.”
Vậy thì là ai mới được chứ?
“Cô định thế nào đây, cô CAvari?” – Lão Avari hỏi, vẫn tuyệt nhiên không nghi ngờ gì về cuộc hội thoại giữa tôi và anh chàng thần chết – “Cô có muốn cứu người của cô không vậy?”
Tôi lại giơ tay lên che điện thoại và ngồi xuống mép bàn nước, đầu óc quay cuồng vì nỗi giận dữ, và nỗi thất vọng “Có thể là bất cứ ai…” – Tôi đau khổ rên lên với anh Tod – “Tìm đâu ra trong tỷ người như thế?”
Anh Tod lắc đầu, “Lão ta không thể nhập vào một người đang ngủ bất kì, Kaylee ạ. Người bị nhập phải là một người có liên hệ với Cõi Âm. Một người đã từng để lại một dấu ấn linh hồn bên đó, bằng cách đi qua bên đó hoặc nếm mùi chết chóc bằng cách này hay cách khác. Đấy là lý do tại sao lão ta nhập được vào Emma. Về lý thuyết, cô ấy từng chết đi vài phút hồi tháng , đúng không?”
Tôi gật đầu, các ý nghĩ rải rác trong đầu tôi như những cánh bồ công anh bay trong gió. Emma đã từng chết còn tôi đã từng đi qua bên đó. Đó chính là mối liên hệ của hai chúng tôi với Cõi Âm. Vậy là giờ cả Emma và tôi đều sẵn sàng cho quỷ nhập vào?
“Kaylee?” Lão Avari bắt đầu tỏ ra sốt ruột.
“Đây không phải là chuyện tôi muốn hay không muốn.” – Tôi gắt lên vào trong điện thoại, giới hạn chịu đựng của tôi cũng đã gần như cạn kiệt. – “Mà là chuyện tôi sẽ được gì từ sự mạo hiểm đó. Bởi vì theo như tôi biết thì tôi sẽ chẳng được gì hết. Cả hai cúng ta đều thừa hiểu rằng ông sẽ không bao giờ thả họ ra sau khi tôi đi qua bên đó.” Xét cho cùng lão Avari cũng là một con quỷ có lòng tham.
“Có thể là ta sẽ không thả thật.” – Gã tà ma thản nhiên thừa nhận – “Nhưng cô sẽ phải chấp nhận mạo hiểm thôi, nếu còn muốn gặp lại bố và bạn trai.”
Tôi lấy tay che điện thoại lại và quay ra nhìn anh Tod. “Ai đó đã từng chết đi và có mối quan hệ với em. Như là Emma…” – Ôi không. Không, không, không… - “Là chị Spphie.” – Tôi nắm chặt mắt lại đầy kinh hãi, nhưng tôi biết mình đã đoán đúng.
Anh Tod nhíu mày và lập tức biến đi.
“Sao nào?” – Lão Avari giục – “Cô quý cái nào hơn, mạng sống của họ hay tự do của mình?”
Nhưng tôi không có câu trả lời cho câu hỏi đó bởi vì bản thân nó không phải là một câu hỏi công bằng. Nếu tôi đi qua bên Cõi Âm, tôi sẽ mất đi cả hai lựa chọn đó. “Hãy cho tôi thấy một chút thành ý của ông.” – Tôi yêu cầu –“Một dấu hiệu chứng tỏ ông sẽ giữ lời.”
Lão Avari bật cười to đến nỗi ở tít tận Cõi Âm cũng nghe thấy tiếng lão. “Thế cô muốn ta làm gì?” – Gã tà mà thích thú hỏi – “Ngoắc tay hứa hẹn chăng?”
Toi đảo tròn hai mắt. Giờ là thời đại nào rồi mà còn làm mấy cái trò đó? Xem ra lão ta xem quá nhiều phim Hannah Montân rồi. “Trước hết hãy thả một trong hai người ra.” – Tôi dõng dạc tuyên bố – “Và sau khi tôi sang bên đấy thì thả nốt người còn lại.” Tất nhiên, tôi không hề có ý định đi qua Cõi Âm, bởi vì tôi không tin, dù chỉ trong một giây, rằng lão sẽ thực sự thả bố tôi hoặc anh Nash ra. Vì thế, câu hỏi tiếp theo của gã tà ma đã khiến tôi sốc đến nỗi không thốt nên lời.
“Người nào?”
“Là sao…?” Tôi lập bập hỏi lại.
“Cô sẽ trao đổi với a? Cô sẽ cứu người nào?”
"Hừ," - Bên ngoài tôi vẫn cố tỏ ra cũng rắn để kéo dài thời gian nhưng trong thâm tâm đang run rẩy sợ hãi, chỉ hy vọng rằng sự ra vẻ tự hiên ngang vừa rồi của mình sẽ kông khiến ai bị mất mạng – “Làm như ông sẽ chịu thả một trong hai người đó không bằng.”
Tiếng cười khùng khục của lão Avari khiến cho toàn thân tôi sở hết gai ốc. “Phải thừa nhận là ta có hơi bât ngờ trước lời đề nghị hấp dẫn này của cô. Lý do ta đồng ý thả một trong hai người đó ra là vì: Nỗi đau đớn cực độ của cô về quyết định vừa rồi hứa hẹn sẽ vô cũng thú vị và hiếm thấy.”
Lão ta làm như tôi sẽ chịu để yên cho lão ta gặm nhấm nỗi đau của mình không bằng…
Vậy là… nếu như lão Avari giữ đúng lời hứa, chúng tôi sẽ ngay lập tức lấy lại được một người an toàn. Đồng nghĩa với việc anh Tod và tôi sẽ chỉ phải mang theo hai người nữa rời khỏi Cõi Âm, chứ không phải là ba người như dự tính ban đầu.
h́l lv Ilμươi vt”-ll? CỎ -YỈĨU “Ì h́t́m'-?"
“Người đó sẽ là ai? Bố hay người yêu? Cô yêu ai hơn?”
Tôi thực sự không biết. Bố tôi, người rất thương yêu tôi, nhưng lại bỏ rơi tôi suốt mười mấy năm trời. Hay là bạn trai tôi, người cũng rất thương yêu tôi, nhưng lại nói dối tôi, đung sức ảnh hưởng với tôi và để mặc cho tà mà nhập vào cơ thể tôi.
Không có gì đảm bảo là tôi sẽ thoát khỏi Cõi Âm an toàn cùng với người tôi sẽ bỏ lại với lão Avari bây giờ. Vì thế người duy nhất được an toàn – cứ cho là đám người của gã tà ma sẽ không bắt lại được người đó nữa - chính là người lão ta trả vầ bây giờ.
Tôi không thể lựa chọn.
“Lời đề nghị này sẽ hết hiệu lực trong vòng hai phút nữa, Kaylee…” - Mới chỉ nghe giọng lão ta qua điện thoại thế này đã khiến tôi thấy nhớp nhúa,bẩn thỉu lắm rồi, chẳng hiểu tới khi mặt đối mặt thì sẽ còn kinh khủng thế nào. Bố tôi và anh Nash, tôi nên cứu ai trước bây giờ…?
Ơn Chúa, đúng lúc tôi định nhắm mắt nói đại ra một cái tên nghe thấy một tiếng thịch ở phía đầu dây bên kia và có cái gì đó rơi đánh uỵch xuống sàn.
Độ nửa giây sau, bỗng thấy giọng anh Tod vang lên qua điện thoại. "Em nói đúng. Là Sophie thật."
"Anh đã làm gì thế?" Tôi cảnh giác hỏi lại. Mặc dù tôi cũng chẳng ưa gì chị Sophie nhưng dẫu sao chị ấy cũng là nạn nhân trong sự việc lần này.
Anh Tod tặc lưỡi. “Em không thể nhập vào một người không còn khả năng điều khiển cơ thể của chính mình. Kiểu như đánh cắp một con ngựa mà không nắm chặt lấy dây cương thì làm sao điều khiển được nó..."
Có phải anh ấy đang so sánh bà chị họ được nuông chiều của tôi với một loài động vật chuyên đi thồ không nhỉ? Liệu có quá đáng lắm không nếu tôi thích sự liên tưởng đó…
Nhưng… “Rút cuộc thì anh đã làm gì?”
“Anh đã dùng cái điều khiển TV đập vào gáy chị Sophie của em. Công nhận là cái điều khiển đa năng đấy to thật, trông cứ như cái điện thoại cục gạch hồi những năm ý.”
“Đáng ra anh phải làm sao đuổi được lão Avari đi vừa không gây thương tích cho người bị nhập chứ!”
“Xin lỗi, anh không nhận được tờ giấy ngắn đó của em. Có lẽ lần sau em nên chi tiết hơn khi mở mồm sai anh như sai một thằng đầy tớ như thế, trong khi tất cả những gì anh làm là cứu mạng em… Hơn nữa, công bằng mà nói thì con nhỏ đáng ghét đó phải thấy may mắn là chỉ bị sưng u một cục thôi, chứ nó đáng bị như thế từ lâu rồi.”
À, cái đấy thì đúng là toi không còn gì để cãi lại được. “Chị ấy vẫn thở chứ?”
"Đó chỉ là một cái điều khiển TV thôi mà chị hai, đâu phải búa tạ. Hơn nữa, thời gian của cô ta chưa tới. Cô ta sẽ ổn thôi."
"Tốt hơn hết là như thế." - Tôi thở dài và ngồi lại xuống ghế, lòng thầm hy vọng rằng mình vẫn chưa ký vào giấy báo từ của bố. Hay anh Nash. - "Nhưng câu hỏi thực sự ở đây là làm thể nào để chuyện đó không tái diễn lại lần nữa? Làm thể nào để ngăn không cho lão Avariari nhập vào bất cứ người quen nào của em?"
"Em đã quên mấy cái tiêu chuẩn để trở thành người trung gian rồi à? Trong số những người em quen, có bao nhiêu người thực sự có mối quan hệ với Cõi Âm?”
Ơn trời là không nhiều! Ít nhất là trong số những người tôi quen. Ngoài Emma, chị Sophie. Bác Brendon và cô Harmony - những người tôi không bao giờ muốn làm tổn thương. Nhất lại là vì tôi.
“Hơn nữa," - Anh Tod nói tiếp, và bất thình lình vụt hiện lên trong phòng khách nhà tôi, trên tay vẫn đang cầm điện thoại nhà Sophie – “Anh nghĩ người đó có thể ngăn không cho lão Avari đến gần bạn bè và gia đình của em đang ở ngay trước mặt chúng ta."
“Nhưng nếu thiến nguồn năng lượng của những người đại diện, đến cái thân xác của mình có khi lão Avari còn khó mà giữ nổi chứ đừng nói là nhập vai vào người khác.”
“OK, nghe cũng có lí…” - Tôi lặng lẽ gật đầu, trong khi mở từ lạnh lấy thêm một lon Coke – “Nhưng thư thế lão ra chỉ việc kiếm thêm vài người đại diện nữa là được.”
Anh Tod khẽ mỉm cười – một nụ cười hiếm hoi mà lâu lắm rồi tôi mới được nhìn thấy ở anh. “Dĩ nhiên là lão ta sẽ cố rồi. Nhưng chúng ta thừa hiểu là những người đại diện như thế rất khó kiếm.”
“Khoan đã, bố em và anh Nash thuộc loài bean sidhe – cái này thì em hiểu. Nhưng lão Avari đã nhập vào em từ trước khi bắt được hai người họ. Và Alec là con người đúng không anh? Anh ta từng nói với em như thế mà.”
Anh Tod chậm rãi lắc đầu. “Anh không biết cái tai Alec đó chính xác là loài gì, nhưng an dám mang kiếp sau của mìn ra để cái với em rằng hắn không phải chỉ mỗi là con người. Nếu không hắn ta đã không thể nhập vào Emma lâu như thế được. Nhất là lại còn hai lần trong một đêm.”
Xem ra anh Tod đã nói đúng. Nhân vật then chốt có thể giúp chúng tôi vô hiệu hóa cái trò dùng con người làm điện thoại liên lạc của lão Avari chính là Alec. Cần phải tách anh ta ra khỏi lão ấy. Cùng với bố tôi và anh Nash. Có điều, sau khi bị đánh bật ra khỏi cơ thể của bà chị họ tôi bởi một người thứ ba giấu mặt, giờ thì có lẽ lão Avari cũng đã đoán được tôi đang có người giúp đỡ và rằng tôi sẽ đi qua bên đó để cứu hai người đàn ông của mình.
Linh tính mách bảo tôi rằng việc đưa được tất cả chúng tôi an toàn rời khỏi Cõi Âm sẽ không hề dễ dàng như Alec đã nghĩ…