“Cậu cũng không phải không biết, mình đã nói với anh ấy rất nhiều lần là tất phải để ở kệ giày ngay cửa ra vào cho mình dễ giặt. Anh ấy thì hay rồi, cứ như không nghe thấy vậy đó, lần nào cần mang tất cũng tìm mình…” Bạn thân của cô – Trần Tiêu ở đầu bên kia điện thoại nói cả buổi trời. Mãi đến khi Thẩm Niệm Thư đến rồi, cô ấy vẫn muốn nói thêm nữa, giọng điệu còn có chút ngưỡng mộ: “Vẫn là độc thân tốt hơn, không cần ngày nào cũng chăm chồng như chăm con.”
“Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng.” Thẩm Niệm Thư dừng lại trước của một tiệm đồ ngọt, nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn còn phút, chắc đủ để kết thúc cuộc than vãn của bà chủ này rồi: “Mình đến trước cửa rồi, có gì lần sau nói tiếp.”
Trần Tiêu bên kia kêu lên một tiếng, còn không quên cổ vũ cô bạn của mình: “Cố lên, chúc cậu thành công! Xả thân cũng không sao, mình nuôi cậu.”
Thẩm Niệm Thư biết đó chỉ là nói đùa thôi, lắc đầu không nói gì, sau đó cúp máy.
Cô đứng trước bức tường màu hồng phấn của tiệm bánh ngọt, thầm cổ vũ cho bản thân, cố lên.
Hai ngày trước, cô nhận được cuộc điện thoại từ trưởng tiệm bánh này, mời cô xế chiều hôm nay đến thi vòng hai làm thợ bánh ngọt. Đây là công việc đầu tiên của cô sau khi về nước, lần đầu tiên xem lý lịch của cô, trưởng tiệm đã cười đến không khép miệng lại được. Kinh nghiệm dày dặn, lại còn về từ nước ngoài, điều đó đã giúp cho cô tăng thêm phần tự tin trong việc cạnh tranh vị trí này, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau khi gặp ông chủ, công việc này có lẽ sẽ được quyết định xong.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Mới đẩy cửa bước vào, mùi bơ và cà phê đã bay vào mũi. Trong tiệm chỉ có một người thu ngân đang trông coi, nhiệt tình chào hỏi cô: “Chào chị, xin hỏi chị cần gì ạ?”
Thẩm Niệm Thư vừa đi vào, còn chưa kịp chào hỏi gì thì một tiếng động lớn đã vang lên, cửa phòng làm việc bên phải mở ra, một bé trai chạy ra ngoài, trên tay cầm một đĩa bánh ngọt, tưởng chừng như có thể rơi bất cứ lúc nào. Sau lưng là một người phụ nữ trẻ tuổi đang đuổi theo, không kịp la lên ngăn lại.
Thẩm Niệm Thư đang đứng đó, thằng nhóc chạy thẳng đến chỗ của cô
Đụng trúng người cô, miếng bánh ngọt dính ngay vào góc váy. Người phụ nữ túm lấy thằng nhóc nhân lúc nó còn đang ngỡ ngàng, lập tức xin lỗi cô: “Ngại quá, để tôi giúp cô lấy giấy lau nhé.”
“Cô xem, thằng nhóc này đúng thật là không hiểu chuyện, nhanh lên, xin lỗi cô ngay.”
Người đang nói chuyện chính là trưởng tiệm đã gọi điện mời cô đến thi vòng hai, Thẩm Niệm Thư không nghĩ tới còn chưa kịp nói chuyện với cô ấy thì bản thân đã gây ra tai họa rồi.
Tính tình của cô khá tốt, lần này lại còn đến phỏng vấn, vì thế cũng không nên nói gì nhiều, chỉ nhìn thằng nhóc còn đang trợn tròn mắt nhìn cô, xoa đầu nó rồi nói: “Không sao đâu, lần sau phải chú ý hơn nhé.”
Thằng nhóc không những không cảm kích, mà còn bĩu môi nói thầm một câu: “Thấy mình đụng phải, còn không tránh ra, lại còn bắt xin lỗi nữa chứ.”
“Cố Hân Tân, con có tin mẹ nói với bố chuyện này không?”
Trưởng tiệm tức giận mắng thằng nhóc một tiếng. Nghe đến bố, thằng nhóc lập tức gục đầu xuống, giọng nói rầu rĩ, làm ra vẻ như chịu thua rồi: “Xin lỗi cô ạ.”
Thẩm Niệm Thư vừa tức giận lại vừa buồn cười, cuối cùng cũng không so đo nữa.
“Lần phỏng vấn này chủ yếu là do ông chủ quyết định, nếu được thì cô cứ ngồi đây đợi một lát nhé.” Trường tiệm quay về chuyện chính, Cố Hân Tân tranh thủ ngồi ghế cạnh cửa sổ ăn bánh ngọt.
Thẩm Niệm Thư gật đầu: “Được, tôi sẽ ngồi đây đợi.”
Trưởng tiệm đưa cho cô ấy khăn ướt để lau qua, cũng may là chỉ dính một ít bơ ở một bên góc váy, không dính mảng lớn.
Cô trực tiếp ngồi cũng bàn với thằng nhóc, từ từ thăm hỏi.
“Con tên là Cố Tân Hân, là hai chữ nào thế?” Thẩm Niệm Thư nhìn thằng nhóc ăn không kịp thở, thử bắt chuyện với nó.
Thằng nhóc không ngẩng đầu, tự mình ngồi ăn. Không biết từ lúc nào mà bơ và mứt hoa quả đã dính lên khóe miệng, nhìn rất giống một chú mèo hoa.
Thẩm Niệm Thư lấy ra một tờ khăn ướt, giọng điệu săn sóc lại dịu dàng: “Con xem con này, mặt cũng bẩn hết rồi.”
Cố Hân Tân ngẩn người, không biết tại sao mắt đột nhiên ứa lệ, rồi khóc òa lên.
Cô không biết bản thân lại sai ở đâu rồi, vội vàng nghĩ lời an ủi.
Ai biết được thằng nhóc lại lên tiếng, xoay người về phía cửa lớn sau lưng cô, la lên: “Bố ơi.” Nói xong liền chạy ngay qua đó, vùi đầu vào ngực người đàn ông.
Thẩm Niệm Thư cũng xoay người theo, vội vàng chào hỏi: “Chào anh, hôm nay tôi đến để phỏng vấn, tôi là…”
Ánh mắt giao nhau, cô lập tức choáng váng, trong đầu hoạt động với tốc độ ánh sáng, nảy ra nhiều cái nghi ngờ. Ánh mắt người đàn ông cũng nhìn cô, nhiều thêm vài phần cảm xúc mà người ngoài không thể nhìn thấu.
“Niệm Thư.” Anh đọc tên cô.
Hình như là nhiều năm rồi, cũng không nghe thấy anh gọi như thế.
———