Cô nghĩ, cô lại nói sai nữa rồi.
Tống Giai Hòa buồn bực lăn qua lăn lại trên giường, lấy chăn quấn mình lại, bọc như cái bánh chưng rồi buồn bực một lúc, qua vài phút sau, lại xốc chăn lên.
Cô bò xuống giường, đứng trước gương, tỉ mỉ đánh giá bản thân.
Thật ra ngũ quan của cô cũng xem như xinh đẹp, xinh xắn thanh tú, chỉ là bị che giấu bởi hai má phúng phính chính giữa nên trông có vẻ không được hài hòa cho lắm.
Nhìn xuống dưới, cằm nọng, eo thùng phuy, cùng với đôi chân bị quần dài che khuất.
Tống Giai Hòa nhìn kỹ bản thân từ trên xuống dưới một lượt, sau đó thở một hơi dài, quay lại giường.
“Tôi cảm thấy chuyện này, cậu vẫn nên thương lượng với chú đi rồi hãy quyết định.”
Đây là câu trả lời phù hợp nhất với lập trường của cô, Tống Giai Hòa cũng không hối hận, dù sau khi nói xong, ánh sáng trong mắt Thẩm Vị thoáng chốc ảm đạm.
Nhưng đây là câu duy nhất mà trước mắt cô có thể nói ra được, đáp án tốt nhất.
———
Trận đấu bóng rổ khối được tổ chức sau ngày lễ Quốc khánh.
Mấy tuần nay, Thẩm Vị phá lệ không trốn học, thành thật ở trong trường học, đi đi về về với Tống Giai Hòa. Vốn tưởng anh sẽ giống như lúc trước, ở trường tích chữ như vàng, nói chuyện với cô không quá ba câu.
Nhưng mấy ngày nay ngồi cạnh nhau, Tống Giai Hòa phát hiện anh không những không ít nói mà còn nói nhiều hơn.
Ví dụ như lúc trước đi học…
Thẩm Vị chơi game nói: “Cậu giúp tôi canh giáo viên một lúc, đến thì nói cho tôi biết một tiếng.”
Trên lớp học…
Thẩm Vị ngang nhiên xem video nói: “Cậu có mang sổ ghi chú theo không? Cho tôi mượn, chồng sách của tôi không đủ cao, không che được điện thoại.”
Sau khi tan học…
Thẩm Vị chuẩn bị đi đánh bóng rổ với bạn nói: “Giúp tôi ghi lại trọng tâm, còn có bài tập hôm nay, làm xong rồi thì gửi cho tôi.”
“…”
Tống Giai Hòa cảm thấy chắc là anh cãi nhau với bố Thẩm xong, não bị hư rồi.
Cuộc đối thoại theo thời gian tuần hoàn lặp lại.
Rất nhanh đã đến ngày thi đấu bóng rổ.
Trận đấu chiếm mất hai tiết học cuối của buổi trưa, Tống Giai Hòa không quá hứng thú với những trận đấu như thế này, nhưng vì để thể hiện sự yêu thích như mọi người xung quanh, cô vẫn không nói ra ý nghĩ muốn ở lại lớp tự học với giáo viên.
Sau giờ học, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ đến thao trường.
Tống Giai Hòa rơi vào đội ngũ cuối cùng, khác với lúc trước ở chỗ hai nữ sinh ngồi sau lưng cô còn ra lớp muộn hơn cả cô, hình như hai người đang trao đổi gì đó.
Dọc đường đi, Tống Giai Hòa đại khái cũng nghe được gần hết.
Đơn giản là vấn đề ai đi đưa nước cho nam sinh chơi bóng rổ cùng lớp.
Thật ra bọn họ gần như không nói đến người khác, từ đầu đến cuối chỉ nhắc đến Thẩm Vị.
Tống Giai Hòa không có ý nghe tiếp, tìm một chỗ đứng sát gần sân bóng rổ.
Trận đấu diễn ra tương đối kịch liệt, có rất nhiều chỗ cô xem không hiểu nhiều, nhưng chỉ cần phán đoán bên sân bóng nào có tiếng sôi nổi hơn thì chắc chắn là bên đó đã vào rồi.
Cô không cổ vũ theo mọi người trong lớp, chỉ là mỗi khi lớp ghi được một điểm thì trong lòng sẽ tăng thêm một nét (?), tính đến cuối cùng, điểm số đã kéo lại rất gần với lớp đối phương.
Tất cả ánh mắt của Tống Giai Hòa đều tập trung vào trên người đội tiền đạo chủ lực.
Thẩm Vị lau mồ hôi như mưa, ánh mắt vẫn bình tĩnh, anh vững vàng dẫn bóng vòng qua vòng lại, tránh thoát đối phương rồi chợt tập kích, đột nhiên nhảy lên một cái, ném bóng vào rổ.
Tiếng còi cùng với tiếng hoan hô đồng thời vang lên cùng lúc.
“Bóng ba điểm, lớp thắng!”
Sân bóng sôi trào.
Tống Giai Hòa vô thức cong môi nở nụ cười, vừa đúng lúc Thẩm Vị dời tầm mắt qua, chạm nhau.
Không biết tại sao, dường như trái tim như bị vật nặng đụng mạnh.
Cô cuống quít xoay người, vừa lúc đụng trúng người trước mặt vừa mới tới đây.
Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là một trong hai nữ sinh ngồi sau cô.
Nữ sinh đưa chai nước trong tay cho cô, ôm bụng kêu đau: “Giúp một việc đi, thay mình đưa chai nước này cho Thẩm Vị, minh sợ cậu ấy khát nước.”
Tống Giai Hòa không hỏi tại sao cô ấy không tự đi, dù sao thì nữ sinh cũng đã biểu hiện rất rõ ràng.
Nhưng cô vẫn không cầm lấy chai nước.
“Tôi giúp cậu gọi người khác.”
Nữ sinh kéo cánh tay cô, dường như đã đau đến nỗi nói không ra lời, kiên trì nói: “Ở đây đều là người của lớp . Sao cậu lại ích kỷ như vậy, đưa nước cho bạn cùng bàn của mình cũng không được?”
Tống Giai Hòa vẫn không thể nào trốn được.
Cô cầm chai nước chạy về phía Thẩm Vị, bên cạnh đã có người lắm chuyện bắt đầu chỉ trỏ, thậm trí lấy điện thoại ra như đang xem kịch, định chụp lại bộ dáng cô bị Thẩm Vị từ chối.
Người trên sân bóng dần tản đi, ánh chiều tà vàng rực chiếu vào bờ vai rộng của thiếu niên.
Thẩm Vị vừa đổ xong một chai nước, cầm nắp chai dời ánh mắt qua.
Ai cũng đều biết Thẩm Vị sẽ từ chối cô.
Ngay cả bản thân Tống Giai Hòa cũng nghĩ như thế.
Nhiều lần, thậm chí cô nghĩ cứ dừng lại giữa chừng như vậy, hoặc là ném chai nước trong tay đi rồi chạy về lớp, thế nhưng không biết vì sao, cô nín thở, cố chấp đi từng bước một đến trước mặt anh.
Còn lại không đến ba bước, dây thần kinh căng thẳng của Tống Giai Hòa chợt nhảy dựng lên.
Cô tỉnh táo lại, đột nhiên cảm thấy hối hận.
Chếch năm mét phía trước có một cái thùng rác màu xanh, Thẩm Vị đứng ở đối diện không đến một mét.
Tống Giai Hòa vẫn không có dũng khí.
Dù sao, người ngoài nhìn vào, cô chỉ là người cung cấp đề tài mua vui mà thôi.
Chai nước này, bất kể là Thẩm Vị nhận hay không nhận, đối với cô mà nói cũng chẳng có gì khác.
Phát hiện ra điểm ấy, Tống Giai Hòa thoáng dời khỏi đường đi, không đi đến trước mặt Thẩm Vị như điều mọi người đã nghĩ.
Cô dần đến gần cái thùng rác màu xanh, trong tích tắc sắp ném chai nước trong tay vào thùng rác.
Cổ tay bỗng bị ai đó nắm chặt.
Ngẩng đầu, Thẩm Vị không biết đã chạy tới trước mặt cô từ lúc nào.
Ngón tay thon dài của anh nắm chặt chai nước, cầm lấy chai nước, thuận tiện mở nắp uống một ngụm, giọt nước óng ánh xuyên qua ánh mặt trời sáng chói, chạm vào nội tâm thiếu nữ.
Giống như cơn gió mát lạnh trong cuối hè oi ả.
“Sao vậy, chai nước này không phải cho tôi à?” Thẩm Vị nhìn biểu cảm của cô, nở nụ cười, cà lơ phất phơ nói: “Không có gì, ngày mai tôi đền cho cậu một chai.”
Mọi người vây xem kịch vui không thấy được cảnh như trong tưởng tượng, ào ào tản ra.
Tống Giai Hòa đứng tại chỗ nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Vị.
Trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường.
Nếu như có một ngày, cô có thể quang minh chính đại đưa cho anh một chai nước.
Vậy thì tốt quá.