Editor: Jesse Tran
Lần trước ở Giang thị Đa Bảo bị Giang Mộ Hi dọa, lần này về công ty lại bị yêu nghiệt dọa, hơn nữa lần này mức độ kinh hãi tuyệt đối đáng sợ hơn so với lần trước, Đa Bảo vốn đang khóc cộng thêm bị hù dọa lại càng khóc thảm thiết.
Doãn Kha Cẩn coi như là hiểu được khả năng của cô gái này, dưới vẻ hung hãn ấy là trái tim mỏng manh, ngày hôm nay anh nhìn thấy cô khóc không dưới một lần, nhát như chuột, cho đến giờ anh làm xong việc đi ngang qua văn phòng vẫn thấy cô đang khóc, không dọa cô mà cô tự hù dọa chính mình thành ra như vậy.
"Uống nước cho đỡ sợ." Nhìn cô khóc một ngày mắt sưng như quả đào lại bị kinh sợ, anh nể tình chủ nghĩa nhân đạo với đồng nghiệp đưa cho cô một chai nước suối.
"Quản lý, lần sau mời bật đèn rồi nói." Đa Bảo lau nước mắt đứt quãng mở miệng, hôm nay các loại kinh sợ, quả thật vô cùng khủng bố.
Khóe môi Doãn Kha Cẩn thoáng nét cười, buổi chiều còn mắng anh khốn kiếp bây giờ đã đổi giọng gọi quản lý rồi, cô là kiểu người nào? Hay thay đổi như vậy?
"Nói đi, tại sao cô đang đi bổ túc lại chạy về công ty." Bỗng nhiên anh hứng trí ngồi ở ghế bên cạnh không hề có ý định đi.
Vẻ mặt Đa Bảo như đưa đám không muốn nói.
"Cả ngày đều ở đây khóc, trong công việc thì không làm tròn bổn phận, còn muốn bị xử phạt sao?" Từ trước đến giờ Doãn Kha Cẩn đều không có nhân tính, chọc thẳng tới huyệt chết của người ta, nội tâm và bề ngoài quả thực là khác biệt một trời một vực.
"Chuyện riêng, tôi sẽ xử lý tốt, tình huống như hôm nay sẽ không tái diễn nữa." Thái độ Đa Bảo hiền hòa nói với anh, thái độ mãnh liệt ban ngày tương phản hoàn toàn với buổi tối khiến anh có trở tay không kịp.
"Chuyện riêng lẫn lộn với việc công tội càng thêm nặng, Hứa Đa Bảo, không phải tôi không cho cô cơ hội, theo quy định của Giang thị......"
"Quản lý! Có thể đừng suốt ngày lấy Giang thị ra dọa tôi hay không? Tôi hiểu biết rõ đây là Giang thị, tôi hiểu biết rõ quy định của Giang thị, tôi có thể thất tình không? Tôi bị bạn trai lừa tôi muốn phát tiết có được không? Anh bị người yêu lừa chẳng lẽ sẽ không đau lòng sao? Jesse-ddIeendAnnn Tôi không phải thánh nhân đương nhiên là tôi có cảm xúc, tôi chỉ là một nhân viên quèn nên không phân rõ công tư được, cho nên muốn chém muốn giết sao cũng được!" Không đợi Doãn Kha Cẩn nói xong Đa Bảo đã mở miệng nói một tràng, dù sao đã đủ xui xẻo rồi thôi thì đến một lượt nhanh nhanh đi.
Doãn Kha Cẩn chỉ muốn biết nguyên nhân cô trốn về từ Giang thị, không ngờ cô lại nói ra chuyện riêng khiến cô không khống chế được cảm xúc, bởi vì chuyện cá nhân mà trực tiếp chạy từ Giang thị, lá gan cô cũng quá lớn đó......
Nhưng mà những thứ này không nằm trong phạm vi quản lý của anh, anh mím mím miệng chậm rãi đứng dậy.
"Mặc kệ nguyên nhân gì, về sau đừng có để tôi nhìn thấy nữa......" Coi như là bỏ qua cho cô, chỉ để lại một câu như vậy liền xoay người rời đi.
Đa Bảo nhìn bóng lưng của anh nước mắt ầng ậng, tại sao bóng lưng của yêu nghiệt giống Giang Mộ Hi như vậy chứ! Tại sao cô lại nghĩ đến Giang Mộ Hi!
Ảo não nằm bò trên bàn làm việc, Đa Bảo nhìn điện thoại di động bị mình tắt nguồn có chút mất hồn......
Thứ sáu, Đa Bảo theo lẽ thường về nhà, vì xem ra bình thường cô ngụy trang rất được, còn cố ý ở ký túc xá đắp tiêu sưng mấy ngày, cô chưa bao giờ vì một người đàn ông chảy nhiều nước mắt như vậy, cô không muốn nhưng cô không điều khiển được.
Cưỡi Rùa con vừa đến nhà chung cư liền thấy một chiếc xe quan thuộc dừng ở dưới nhà, còn có bóng dáng quen thuộc đó......
Cả buổi chiều Giang Mộ Hi chỉ ở đây chờ cô trở lại, cô né anh suốt một tuần, nhưng anh biết mỗi tuần cô sẽ về nhà cho nên anh ở đây ôm cây đợi thỏ.
Bóng dáng thon dài nghiêng nghiêng dựa vào thân xe, kết hợp với ánh nắng chiều tạo thành một bức tranh làm người ta không thể rời mắt, một tuần không gặp, khuôn mặt góc cạnh của anh có vẻ càng góc cạnh hơn rồi, có chút gầy gò nhưng vẫn đẹp trai như trước, Đa Bảo cũng gầy, một tuần lễ không ăn uống gì chỉ có khóc, không cần cố ý giảm cân cũng gầy.
Nhìn đến vẻ mặt có chút mệt mỏi của anh, lòng Đa Bảo lại nhịn không được rất đau, nhưng cô buộc mình áp xuống.
Cưỡi Rùa con không nhìn anh mà cứ thế đi qua, lại bị anh trực tiếp sử dụng thân thể ngăn lại, bánh trước của Rùa con đã đè lên đôi giày da tinh sảo của anh, dù sao cũng có lực quán tính khá mạnh nên chân của anh có chút đa, nhưng chỉ khẽ cau mày sau đó bắt được tay của cô.
"Bảo Bảo, đừng giận nữa, cùng anh về nhà......" Anh giọng nói dịu dàng nhưng vào tai Đa Bảo lại thấy rất giả dối.
Lạnh lùng rút về tay của mình về Đa Bảo cũng không thèm nhìn anh lấy một cái, "Đừng lôi lôi kéo kéo, chúng ta đã không liên quan rồi, tôi chỉ có một chỗ này là nhà, cho nên anh đi đi." Đa Bảo nói xong định đi luôn.
"Anh không phải cố ý muốn gạt em, anh không biết chuyện sẽ phát triển trở thành như bây giờ, anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói thật với em." Giang Mộ Hi sao có thể dễ dàng thả cô đi như vậy được, trực tiếp rút chìa khóa trên Rùa con ra.bg-ssp-{height:px}
"Anh không cần phải thằng thắn với tôi, bây giờ chúng ta không hề có một chút quan hệ nào nữa, liiqUUyddn Giang thiếu gia mời tìm người khác chơi với anh, trò chơi của anh Hứa Đa Bảo tôi mặc dù không thông minh nhưng không ngu, cầm lên được bỏ xuống được, buông tay." Đa Bảo giùng giằng muốn thoát khỏi gông xiềng của anh nhưng càng cố càng phí công.
Giang Mộ Hi bị lời của cô có chút tức giận, trò chơi? Ở trong mắt cô anh chính là một thằng nhà giàu chơi bời không chịu trách nhiệm?
"Em giáng cho anh một gậy chết tươi mà đến một cơ hội giải thích cũng không cho?" Anh mở miệng hỏi cô.
"Giải thích cái gì? Tại sao anh lại gạt tôi? Tại sao trêu đùa tôi? Giang Mộ Hi anh chơi đùa tôi như đang xem xiếc khỉ chứ gì? Tôi ghét nhất giả dối! Ghét nhất!" Đa Bảo trực tiếp hất tay của anh ra, vứt Rùa con tức giận bỏ đi.
"Đa Bảo!" Giang Mộ Hi đuổi theo rồi lại bị cô nặng nề hất ra, hai người một lôi một kéo cho đến cửa nhà Đa Bảo.
"Tôi không muốn gặp lại anh...anh đi thôi." Đa Bảo đẩy anh ra mở cửa ra đi vào rồi nhốt anh ở ngoài cửa.
"Đa Bảo, Đa Bảo!" Giang Mộ Hi vừa nhấn chuông cửa vừa gọi cô.
"Sao vậy? Hai đứa cãi nhau à?" Đa Bảo vừa vào thì mẹ ở phòng khách đã nghe thấy tiếng liền đi ra, cảm thấy không bình thường.
Đa Bảo đổi lại dép không lên tiếng.
"Sao mày lại nhốt Mộ Hi bên ngoài không để người ta vào nhà?" Mẹ nghe được tiếng Giang Mộ Hi định đi mở cửa lại bị Đa Bảo ngăn cản.
"Hôm nay mà mẹ mở cửa là con trốn ra khỏi nhà! Nói được là làm được!" Đa Bảo lần đầu tiên nghiêm mặt nói chuyện với mẹ, bộ dáng nghiêm túc khiến mẹ cảm thấy chuyện không tầm thường.
"Ơ hay cái con bé này? Chuyện gì nghiêm trọng như thế? Mộ Hi đã làm gì đắc tội với mày mà mày giận cá chém thớt thế hả!" Mẹ lôi kéo cô vào hỏi.
"Không có gì, chia tay, kết thúc, cứ như vậy." Đa Bảo ném túi xuống trực tiếp về phòng mình, mẹ còn định hỏi thêm cô cũng trực tiếp chặn mẹ ở ngoài cửa.
"Hứa Đa Bảo mày nói rõ đầu đuôi xem nào! Hai đứa rốt cuộc làm sao! Mày bảo mày thật lòng đối tượng cũng tốt mà bây giờ náo loạn cái gì!" Mẹ ở ngoài ra sức đập cửa.
Đa Bảo cởi áo khoác xuống buồn bực rúc vào chăn.
"Hứa Đa Bảo mày mở cửa ra cho mẹ!"
"......"
"Được! Mày cho rằng mẹ không có chìa khóa đúng không! Mẹ không tin không trị được mày!" Mẹ kêu gào khiến Đa Bảo càng thêm phiền lòng, đứng dậy xuống giường mở cửa ngược lại dọa mẹ sợ hãi một phen, có chút đột ngột.
"Anh ta lừa gạt con, anh ta không phải là Giám đốc quèn gì cả, anh ta họ Giang, đầy đủ là Giang Mộ Hi, [email protected]dyan người thừa kế tập đoàn Giang thị, mẹ hiểu không? Chúng ta đã bị gạt, vừa bắt đầu từ lúc đi đến Công ty thiết kế Thịnh Thế đã bị anh ta lừa!" Đa Bảo nói một hơi.
Chuyện này cô cũng không thể che đậy quá lâu, mẹ sớm muộn gì cũng biết không bằng để cô chính miệng nói cho bà biết.
Mẹ nghe Đa Bảo trần thuật xong nhất thời chưa kịp phản ứng, thật lâu sau vẫn không thể tiếp nhận sự thật này, bạn trai con gái sao lại trở thành người thừa kế Giang thị được, cả nước đều biết người đó là phú gia công tử, người đàn ông độc thân hoàng kim.
Con rể tương lại = Người thừa kế Giang thị......
Bà nhất thời cảm thấy có một luồng khí nóng xông lên đầu mình, không đúng, sao thấy choáng váng vậy...... Bị tăng huyết áp sao? Loạng choạng như sắp ngã.
"Mẹ!" Đa Bảo sợ hết hồn, vội chạy tới đỡ bà.
Chỉ thấy sắc mặt mẹ trắng bệch không còn hơi sức mở miệng, "Đa Bảo...... Sao mày lại vớ được con rùa vàng to như vậy, nhà chúng ta với không nổi....."