“À, cái này, cái này…” Tiêu Mộng nói bừa: “Tôi có một đàn chị vừa khéo đang vẽ tranh ở quảng trường, tôi tới chơi với chị ấy.”
Trần Tư Khải hơi nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Mười mấy phút sau, Tiêu Mộng xuống xe ở quảng trường Hòa Bình.
Trần Tư Khải lái xe rời đi, đồng tời gọi điện cho Khang Tử: “Khang Tử, cậu tới quảng trường Hòa Bình xem xem có phải Tiêu Mộng ở cùng một người phụ nữ hay không. Có tin gì lập tức báo cho tôi.”
“Vâng!” Khang Tử đặt rượu xuống, lập tức đứng lên.
Ôi, không thể uống rượu được nữa, cậu chủ đã ra lệnh đi giám sát Tiêu Mộng rồi.
Huhu, anh ta cũng thật thảm, đường đường là sát thủ hàng đầu, vậy mà lại phải đi giám sát một cô nhóc.
Thật sự là dùng dao mổ trâu đi giết gà.
Trần Tư Khải vẫn nhíu mày mãi, tâm tình phức tạp.
Cái loại cảm giác ghen tuông trào dâng này… Anh ta cực kỳ không thích!
Loại cảm giác không thể khống chế này khiến anh ta hơi buồn bực.
Vì sao mà Trần Tư Khải anh ta lại lộ vẻ ghen tuông chứ?
“Cô nhóc đáng ghét, em muốn gặp ai thì cho em gặp, liên quan gì tới tôi chứ? Tôi mới không thèm để ý!
Trần Tư Khải tôi để ý tới ai chứ?”
Trần Tư Khải vừa lái xe, vừa an ủi bản thân như vậy, thế nhưng, ĐM, vì sao trái tim lại đau thế chứ?
Trần Tư Khải tức giận, nắm tay khẽ đấm lên ngực trái, chưa từng cảm thấy đè nén như này.
Khi Trần Tư Khải đi vào câu lạc bộ Dạ Mị, mày vẫn nhíu lại.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đáng sợ kia khiến người khác cảm thấy sát ý.
Tư Khải không vui!
Tất cả người quen thân với Trần Tư Khải đều nín thở.
Thậm chí Lưu Diệc Hàn còn không dám cười.
Điên cuồng lẩm bẩm trong lòng: Mẹ ơi, vẻ mặt này của Tư Khải… Lại làm sao thế? Không lẽ, lại là do cái cô Tiêu Mộng kia gây ra? Cái cô nhóc kia, đúng là đồ giỏi gây chuyện!
Trần Tư Khải ngồi phịch xuống sofa, không hề nhìn đám người xung quanh.
Tùy tiện lấy một ly rượu, híp mắt lại, ngẩng đầu lên một hơi uống cạn.
Ôi… Tất cả mọi người liếc nhìn nhau, đều không dám lên tiếng.
Quá rõ ràng, cái tên này đang cáu.
“Đàn anh gì chứ, chả ra cái mẹ gì cả!”
Đột nhiên, Trần Tư Khải lẩm bẩm một câu, trong mắt tràn đầy vẻ khát máu.
Đàn anh?
Lôi Bạc thính tai, nghe thấy từ này.
Ôi, tên đàn anh nào đắc tội Tư Khải sao?
Kim Lân vẫn luôn nhàn nhã lượn lờ bên ngoài, giống như một con sói rơi mất đầu, không ngừng ngóng ra ngoài xem Tiêu Mộng đã tới hay chưa.
Anh ta đã hút điếu thuốc ở ngoài, lúc này mới mặt mày ủ rũ đi vào phòng, tìm kẹo cao su khắp cả phòng: “Này, Doublemint của tôi đâu?”
Kim Lân căn bản không để ý thấy vẻ lạnh lùng của Trần Tư Khải.
Hắn tìm trên bàn, lục trong quần áo của đám người nào đó.
Lôi Bạc liếc nhìn Trần Tư Khải đang im lặng uống rượu, lúc này mới ném cho Kim Lân một cái hộp: “Này, chỉ có Extra, không có Doublemint.”
Kim Lân bất mãn chu môi nói: “Trời ơi, không thích Extra, cậu không xem quảng cáo trên tivi sao, ăn Doublemint khi hôn mới khiến người ta say đắm! Bạn gái nhỏ của tôi sắp tới rồi, tôi không thể hôn cô ấy mà để cô ấy ngửi thấy toàn mùi thuốc lá được.”