Trí nhớ ùa về như thủy triều.
Cô ăn tối, uống rượu, vẫy tay chúc Trần Tư Khải ngủ ngon… Cô về phòng, vui sướng ngâm mình tắm rửa… Anh ta đột nhiệt xuất hiện… cởi quần áo… Dán lên cơ thể cô, cô chủ động hôn anh ta… Cô bị ôm từ cửa lên giường, anh ta cười tà ác đè lên… “Trời ơi, trời ơi, đây là thật sao?”
Tiêu Mộng nhẫn nhịn sự đau rát giữa hai đùi, đi tới góc tường, nấc một đống ga giường dưới đất lên… Nhấc lên từng tý một, tách ra từng chút một mà nhìn… “A a a!”
Cuối cùng, Tiêu Mộng ngây ngốc.
Cô nhìn thấy cái gì đây… Cô thấy một đóa hoa máu đỏ tươi diễm lệ… Huhuhu… Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ, tối qua, cô quả thật xảy ra cái chuyện đó cùng Trần gấu xấu xa!
Trời ơi, đất ơi, vì sao lại như này?
Tiêu Mộng vò đầu mình, bắt đầu cực kỳ rối rắm.
Điều cô rối rắm là… Cô nhớ rõ ràng, tối qua là cô chủ động hôn anh ta trước!
“Mày kém cỏi thế sao, cái tên khốn khiếp kia cười với mày là mày liền chìm đắm sao? Mất mặt quá đi!”
Tiêu Mộng điên cuồng giậm chân, vò đầu mình.
“Em làm gì đây? Muốn dứt hết tóc làm ni cô sao?”
Đột nhiên, giọng nói lành lạnh của người đàn ông nào đó vang lên ở cửa.
“A!” Tiêu Mộng giật mình, bật nhảy về phía sau, mắt trợn tròn nhìn qua đó.
Liền thấy Trần Tư Khải mặc đồ tập võ màu vàng, nhìn có vẻ giống như một vị hoàng đế thời cổ đại, rất bá đạo, rất có sát khí, đương nhiên, cũng rất đẹp trai.
Tiêu Mộng nhìn bờ vai rộng của Trần Tư Khải, vậy mà bất giác lại nghĩ: Ế? Nhớ là nơi đó của tên này thật sự rất rộng nha… Hơi nghĩ lung tung một lát, hai má Tiêu Mộng đã đỏ hồng.
“Anh… Anh… Anh… Tôi… Tôi…”
Tiêu Mộng vừa hoảng hốt liền không biết phải nói cái gì.
Cô muốn nói, này, Trần gấu xấu xa, chuyện giữa chúng ta tối qua, có phải là thật hay không?
Cô còn muốn nói, này, tôi nói cho anh biết, vì sao anh và tôi đã là lần thứ hai rồi mà tôi vẫn ra máu?
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng có những lời cô lại không đủ dũng cảm để nói ra.
Dường như Trần Tư Khải nhìn thấu suy nghĩ của cô, sải bước đi tới, khiến Tiêu Mộng sợ hãi, vô thức lùi về sau vài bước. . ngôn tình hoàn
Anh ta cúi người xuống, như cười mà không phải cười: “Sao, ngủ ngon không?”
Thật là khách sáo, thật là có hàm dưỡng… Tiêu Mộng lau mồ hôi lạnh, gật đầu: “Ừ, cũng được…”
“Ừ, vậy thì tốt.” Trần Tư Khải hơi gật đầu, nở nụ cười thanh nhã, xoay người, vô hại đi vào nhà tắm, Tiêu Mộng tưởng rằng mọi thứ đều ôn hòa, hòa bình, vậy mà lại cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mộng.
Nhưng lại nghe thấy tiếng tên xấu tính kia nói tiếp: “Tối qua chắc là em mệt lắm hả, chúng ta đã làm tận tiếng liền. Tôi thừa nhận là tôi không có khả năng miễn dịch với em, khi em quyến rũ tôi, tôi không từ chối nổi, tối qua có chút mất kiểm soát, hơi mãnh liệt.”
(⊙_⊙) Tiêu Mộng lập tức trợn mắt há miệng nhìn bóng lưng tên kia.
Cái gì? Cái gì? Cái gì?
Vậy mà anh ta thật sự có thể trơ tráo nói cái gì cơ, cô quyến rũ anh ta?
A a a a, cô không cố ý!
Cô cũng không biết lúc đó vì sao cô lại như thế!
Không giữ cho người ta chút mặt mũi nào! Tên khốn nạn đáng chết!
Trần Tư Khải xấu xa cười mấy tiếng, rồi mau chóng nghiêm mặt lại, xoay người, đôi mắt như nước nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngây ngốc kia, nói: “Em còn ổn không? Em không cần quá tự trách, thật đấy, tôi có thể hiểu cho em. Người đàn ông hoàn hảo như tôi cứ lượn lờ bên người, nào có cô gái mộng mơ nào không có ý nghĩ lệch lạc chứ? Tôi thật sự hiểu cho em. Thế nhưng, tôi vẫn phải nói một câu, Tiêu Mộng, em thật sự giỏi lắm. Vậy mà em còn thịt cả ông chủ của mình.”