Vấn đề này khiến Trần Tư Khải ngớ ra, sau đó khẽ cười: “Coi như thế đi.”
“Cái gì mà coi như? Phải thì nói là phải, không phải thì bảo không phải!”
Ngón tay của Trần Tư Khải khẽ ma sát cánh môi xinh đẹp của cô, tầm mắt lại lướt tới nơi nào đó, có chút hư vô, như có như không: “Chuyên tâm nhìn tôi, em chính là bạn gái… của tôi.”
(⊙_⊙) Có ý gì chứ?
Tiêu Mộng không hiểu.
Cái gì mà chuyên tâm nhìn anh ta thì là bạn gái anh ta?
Vậy, nếu không chuyên tâm nhìn anh ta, không cẩn thận nhìn đi chỗ khác, vậy không phải là bạn gái anh ta nữa sao?
Khi Tiêu Mộng còn đang mơ hồ, nụ hôn nồng nhiệt của Trần Tư Khải đã ùn ùn kéo tới, khiến cô trời đất quay cuồng.
“Được rồi, thu dọn đi, chúng ta đi chơi.”
Trần Tư Khải rời khỏi môi cô, vỗ nhẹ lên mặt cô, đứng lên, quấn áo ngủ lại, đi ra ngòai.
Anh ta cũng phải về phòng mình thay quần áo.
Tiêu Mộng ngơ ngác bò dậy, đột nhiên gọi: “Này! Tôi còn muốn hỏi!”
Trần Tư Khải chỉ dừng bước chân nhưng không quay đầu lại: “Ừ, nói đi.”
“Vì… Vì sao… trên tấm ga giường kia lại có máu?”
Lúc này Trần Tư Khải quay mặt lại, cười giả tạo với Tiêu Mộng, nói: “Vì tối qua mới là lần đầu tiên của em.”
“A! Cái gì?” Tiêu Mộng nhảy lên rất cao, trợn tròn mắt không dám tin: “Không… Không phải lần đó tôi đã cùng anh…”
Trần Tư Khải bĩu môi, nhún vai, có chút tiếc nuối, nói: “Tối đó… hình như hai người chúng ta không làm gì cả…”
“A! Vậy anh lừa tôi tỷ rưỡi! Anh… Anh… Anh… Cái đồ lừa đảo!”
“Hahaha…” Trần Tư Khải cười to đi ra ngoài: “Tôi cũng không có ép em nhất định phải tin tôi…”
A a a a… Tiêu Mộng tức tới mức tự nhảy điên lên trong phòng.
Nếu không phải là vì lần đầu là với anh ta, tối qua cô cũng sẽ không thả lỏng cảnh giác như thế.
Trời ơi, vì sao cô lại đen đủi thế này?
Đây mới là lần đầu của cô! Lần này mới đúng!
Tiêu Mộng mắng Trần Tư Khải cả ngàn lần.
Ván đã đóng thuyền… đoạn phim diễm lệ kia còn ở trong tay người ta, đã như thế, cô còn có thể làm thế nào? Vậy thì tạm thời làm bạn gái của anh ta trước vậy.
Ôi, anh ta cũng không bảo là bạn gái, anh ta nói, là phụ nữ.
Phụ nữ và bạn gái, có gì khác nhau sao?
Dường như Trần Tư Khải làm bạn trai của mình, cũng không coi như quá thiệt thòi.
Mặc dù tính tình anh ta rất kém, còn xấu tính, tâm cơ rất sâu, còn lắm mưu kế… Chết mất, hình như nghĩ một lúc, cái tên này cũng không có ưu điểm gì, nhưng vẫn may là dù sao anh ta trông cũng được, cũng coi như có tiền, có nói ra ngoài, tốt xấu gì Tiêu Mộng cũng coi như bắt được con rùa vàng.
Thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng… Đàn anh Mạc Sùng Dương của cô thì biết làm sao?
Cô thích đàn anh Mạc Sùng Dương của cô cơ mà!
Trước giờ, tâm nguyện lớn nhất của cô chúng là có thể qua lại thân mật với đàn anh, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học tập, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn.
Trời xui đất khiến thế nào, cô lại xảy ra loại quan hệ nam nữ không chính đáng với Trần gấu xấu xa… Cô… cô… Cô còn có mặt mũi nào mà gặp đàn anh Mạc nữa?