"Sau khi Lân yêu cầu tôi tùy tiện đưa đến cho cậu ấy mười người đàn ông, kết quả là chơi như thế này, đứa trẻ này hóa ra là đang muốn hỏi về một vấn đề, vấn đề này được thưởng triệu cho một câu trả lời.”
Trần Tư Khải cau mày, không nhịn đượccười mắng: “Tên vô sỉ này, đúng la chỉ biết đốt tiền chơi.”
“Câu hỏi cũng thật kì quái, gì mà nếu tôi thích một cô gái mà người ta không thích tôi thì phải làm sao. Sau đó, bạn gái nhỏ kia của cậu ấy không vui, nói cậu ấy đốt tiền, tôi liền mang những người đó đi, chỉ còn lại hai người trong phòng."
"Rồi sau đó, xảy ra chuyện gì?" Trần Tư Khải nheo mắt, nhận lấy thuốc lá Ngũ ca đưa cho, Ngũ ca lại rất cung kính châm thuốc cho anh.
Anh hít một hơi, thở ra một làn khói.
Khuôn mặt đẹp trai trong làn khói có chút tà mị, có gì đó không đúng.
“Ừ, nói như vậy, lúc xảy ra chuyện cô gái kia đã ở đấy?”
Ngũ ca run rẩy, gãi gãi đầu nói: “Vừa rồi Lân nói là do chính cậu ta không cẩn thận, không liên quan đến người khác.”
“Ồ?” Trần Tư Khải nâng mí mắt nhìn Ngũ ca.
Ngũ ca tuy cũng là một người đàn ông nhưng cũng không thể ngăn bản thân nhìn vào ánh mắt mê ngươi của Trần Tư Khải.
Người đàn ông này đẹp trai thật!
Trần Tư Khải hạ con ngươi, suy nghĩ một chút liền đứng dậy.
“Ừ, xem ra Lân không muốn chúng ta chạm vào cô gái của cậu ấy. Nếu Lân đã không nhắc đến, chúng ta cũng không cần truy cứu nữa.”
Trần Tư Khải thản nhiên nói xong, Ngũ ca cả người giống như được miễn tội tử hình.
Đúng là thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy, đúng vậy, Lân thực sự là thích cô gái kia.”
“Ừ, Ngũ ca, nếu cô gái kia là người Lân để mắt đến vậy thì anh hãy chiếu cố cô ta, đừng để người khác coi thường.”
“Yên tâm đi, Tư Khải! Việc này cứ để cho tôi!”
Ngũ ca sau khi đồng ý liền cùng Trần Tư Khải ra ngoài, dự định là đi đến bệnh viện.
Khi tiến vào đại sảnh đang hỗn loạn, Ngũ ca từ xa đã thấy một hình bóng nho nhỏ, hét to vào tai Trần Tư Khải: “Tư Khải! Cậu nhìn bên kia! Vừa rồi quản lí nói cho tôi biết cái cô gái đang đưa lưng về phía chúng ta kia chính là người mà Lân thích.”
“Ồ? Phải không?” Trần Tư Khải dừng bước, nhìn theo hướng ngón tay Ngũ ca chỉ.
Ừ?!
Trần Tư Khải giật mình!