Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

chương 32: eo tiểu ngu sờ sướng thật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Việc ghi hình cũng không hề gián đoạn chỉ vì đêm xuống.

Tối nay các khách mời phải ở lại phim trường, trong phim trường có quán trọ, họ có thể tiêu tiền để qua đêm. Còn có thể cắm trại trong quảng trường nhỏ, rẻ hơn quán trọ thật, nhưng mình phải tự dựng trại.

Mọi người đến quán trọ xem xét một vòng đã.

Phòng đơn /đêm, phòng đôi , mỗi phòng đều có nhà vệ sinh khép kín, tuy đơn giản nhưng rất sạch sẽ. Nhưng - tệ/đêm thì là quá đắt với đám khách mời.

Tôn Nghiên nói: “ là đủ mua bộ trang phục diễn chị muốn rồi, thôi chị đi dựng trại vậy.”

Ở trại thì tính theo đầu người, mỗi người tệ, có cung cấp phòng tắm công cộng để tắm rửa.

Ngoài Triệu Ngu và Thẩm Tuyển Ý ra, các nhóm còn lại đều không kiếm đủ tiền. Muốn ở trọ nhưng lại tiếc tiền, cả đoàn thở vắn than dài. Triệu Ngu nhìn quanh, đề nghị: “Vậy mình ngủ trại hết đi, quây thành một vòng, có thể mở tiệc cắm trại rồi.”

Hạ Nguyên lập tức phụ họa: “Được đấy! Em còn chưa được ngủ ngoài trời bao giờ, lát nữa chúng ta còn có thể chơi Ma Sói chung đó!”

Trịnh Uyển Di giơ tay nói: “Tớ muốn xem Tiểu Ngu nhảy!”

Triệu Ngu cười hì hì bá vai cô ấy: “Cậu biểu diễn màn rơi lệ trong giây cho tớ thì tớ nhảy cho cậu.”

Rơi lệ trong giây là tuyệt kỹ của Trịnh Uyển Di, trước đây còn được lên cả hot search. Cô ấy ngoẹo đầu hỏi: “Đến cái này mà cậu cũng biết à? Đây không phải là hot search nhiều năm trước rồi sao?”

Triệu Ngu búng tay một cái cạnh tay cô ấy: “Các gái nghiện mạng, danh bất hư truyền.”

Mọi người đều đồng ý với lời đề nghị này, vui tươi hớn hở đi ra ngoài. Ai dè Thẩm Tuyển Ý không chịu: “Khồnggg! Anh muốn ngủ giường, nằm trại anh không ngủ được đâu!”

Triệu Ngu liếc mắt nhìn anh: “Anh cứ ngủ đi, có ai ngăn anh đâu.”

Thẩm Tuyển Ý: “Không được! Em với anh ngủ chung đi!”

Triệu Ngu: “?”

Cô dùng ánh mắt cảnh cáo: “Anh nói chuyện cẩn thận cho em!”

Thẩm Tuyển Ý túm túi tiền, không vui bĩu môi. Hạ Nguyên nhào tới ôm anh: “Ôi chà anh à đi chung đi mà, sống ở đời phải thử mỗi thứ một tí chứ. Lát nữa em thuê cho anh một cái trại có đỉnh trong suốt, anh có thể nằm ngắm sao luôn được đấy.”

Thẩm Tuyển Ý hừ một tiếng, không ừ hử gì nữa, vênh cái đầu vàng chóe đi ra ngoài.

Hạ Nguyên choàng vai bá cổ đi ra ngoài chung với anh, quay đầu lại nháy mắt với Triệu Ngu như đòi được khen.

Triệu Ngu nháy mắt khen cậu chàng giỏi lắm.

Lúc chọn trại trong cửa hàng bán trại, Thẩm Tuyển Ý vẫn trưng vẻ mặt chảnh chọe ra, Triệu Ngu nhìn mà hơi buồn cười. Cô giữ nguyên biểu cảm ghé sát lại, đưa cái lều hai lớp chống nước mình vừa chọn cho anh: “Nè, cho anh.”

Ai dè Thẩm Tuyển Ý liếc mắt một cái, nói giọng thối hoắc: “Màu đen này chả đẹp gì cả, không xứng với sắc đẹp của anh, anh muốn cái màu đỏ cơ!”

Triệu Ngu: “!”

Mẹ nó, đồ chó cún!

Cô mặc xác anh, trả tiền xong thì thở phì phò bỏ đi.

Quảng trường cắm trại được đốt than hồng xung quanh dần náo nhiệt hơn.

Mọi người đều không biết gì mấy về cách cắm trại, nói nói cười cười hỗ trợ lẫn nhau, quên hết những mệt nhọc bôn ba lúc ghi hình ban ngày, giờ khắc này chỉ còn niềm vui tụ hội cắm trại với bạn bè.

Nhóm khách mời nữ đi tắm với nhau. Phòng tắm công cộng chỉ có vách ngăn mỏng hờ hờ bằng gỗ. Triệu Ngu là người ở phương Nam, đây là lần đầu cô trải nghiệm nhà tắm công cộng, từ sợi tóc đến ngón chân đều tỏa ra sự xấu hổ, cô tắm xong bằng tốc độ nhanh nhất, rồi bọc khăn tắm chạy ra ngoài.

Ai dè Trịnh Uyển Di và Tôn Nghiên lại hi hi ha ha ngăn cô lại.

“Cho chị sờ eo của yêu tinh chốn nhân gian coi nào!”

“Nghe nói đôi chân này độc chiếm no những đôi chân mà nhân dân Hàn Quốc muốn sờ nhất suốt ba năm ròng đấy!”

Nguyễn Phong Địch là tiền bối, các cô không dám lỗ mãng, tóm ngay Triệu Ngu đùa nghịch. Tiếng cười đùa vang đến độ phòng tắm nam cách đó không xa còn nghe thấy được.

Hạ Nguyên dựng lỗ tai nghe một lúc lâu, hơi thẹn thùng rồi lại không nhịn được chia sẻ: “Các chị ấy đang nói eo của Tiểu Ngu sờ sướng lắm!”

Vệ Trì soi gương đắp mặt nạ: “Dù sao cũng là nữ thần gợi cảm. Năm ngoái tôi từng xem cô ấy nhảy trong Lễ trao giải Phong Vân, bọn con trai đằng sau gào khản cả giọng.”

Thẩm Tuyển Ý đang quay lưng về phía họ để tắm. Vòi sen phun từ trên đầu anh xuống, giọng có vẻ hơi u ám trong phòng tắm: “Gợi cảm ấy à? Cũng vầy vậy thôi.”

Hạ Nguyên lập tức bảo vệ nữ thần của mình: “Sao lại vầy vậy ạ! Anh đã được sờ đâu!”

Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại lau nước trên mặt đi, “xí” một tiếng rất là khinh thường. Anh lấy khăn tắm bao nửa người dưới, vừa lau tóc vừa đi về phía phòng thay đồ.

Vệ Trì cúi đầu ngắm nghía body mà mình vốn lấy làm tự hào, rồi lại nhìn tám múi cơ bụng rắn chắc và tấm lưng lừng lững của anh, buồn bã thở dài.

Mọi người tắm táp xong, sắc trời đã tối đen hẳn, nhưng chậu than đặt bốn phía càng lúc càng cháy đượm. Mọi người quây chung một chỗ chơi mấy ván ma sói, chờ mấy khách mời ngủ sớm vào trại, thì ai chơi thích chơi gì thì tự chơi.

Triệu Ngu thay quần áo thoải mái, vừa buộc tóc vừa đi đến góc quảng trường.

Dù gì bao năm rồi không nhảy 《So busy》, cô rất lo mình đã quên động tác. Không ngờ vừa nghe tiếng nhạc, xem vieo trình diễn của Thẩm Tuyển Ý, những động tác đã trở thành ký ức cơ bắp của cô lại quay về.

Xem hai lần, Triệu Ngu đặt điện thoại lên bệ, bắt đầu luyện tập theo bài hát.

Ban đầu còn hơi lạ lẫm, nhưng ký ức về vũ đạo trở về từng chút một, cô cũng dần tìm được cảm giác. Luyện đến lần thứ ba, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng cười tươi rói: “Đoạn này sửa lại không tồi.”

Triệu Ngu quay ngoắt đầu lại.

Thẩm Tuyển Ý đã đi tới từ lúc nào, anh mặc một chiếc áo hoodie đen liền mũ, mũ đội trên đầu, mấy lọn tóc lòa xòa trên mắt. Anh đút tay túi quần, ngậm một cây kẹo mút trong miệng, tựa như một cậu trai bất cần đời.

Triệu Ngu cũng không biết trái tim mình đang đập điên cuồng là vì vận động mạnh hay là tại anh.

Cô cúi người cầm lấy di động tắt video đi: “Sao anh lại tới đây?”

Anh cười hì hì: “Nghe thấy tiếng nhạc, anh còn định qua đây chỉ đạo em một chút, không ngờ em giỏi vậy đó.” Anh rút cây kẹo mút ra đánh “chụt”, giơ ngón tay cái với cô: “Giỏi quá hén!”

Anh khen cô.

Tựa như anh khen cô năm ấy.

Triệu Ngu đột nhiên vô cùng cảm kích màn đêm đã không để anh nhìn thấy đôi tai đỏ ửng nóng như phải bỏng của mình.

Cô làm như không có chuyện gì, vén tóc ra sau, nhét điện thoại về túi, “Về ngủ đi, mai còn phải dậy sớm kiếm tiền.”bg-ssp-{height:px}

Thẩm Tuyển Ý “Ầu” một tiếng, cắn kẹo mút theo sau.

Khu trại náo nhiệt dần lặng đi, từng tiếng chúc “Ngủ ngon” vang lên, những chiếc lều lần lượt kéo khóa. Nhóm khách mời đi ngủ sớm, nghỉ ngơi dưỡng sức cho ngày mai.

h sáng hôm sau, các dịch vụ cần thiết mà tổ chương trình cung cấp đánh thức họ dậy. Trợ lý các nhà đều đã chuẩn bị đồ rửa mặt và bữa sáng cẩn thận. Nhân viên làm tóc trang điểm kéo cốp trang điểm chờ sẵn, tất cả các trại lại náo nhiệt lên.

Chờ các khách mời sửa soạn xong, buổi ghi hình lại chính thức bắt đầu.

Độ khó của nhiệm vụ kiếm tiền hôm nay tăng lên rất nhiều, rất nhiều cửa hàng đã “Đóng cửa” chỉ sau một đêm. Trịnh Uyển Di và Tôn Nghiên còn đầu tư một phần tiền vào cửa hàng, còn tính sáng nay dậy thì ăn hoa hồng, không ngờ đối phương đã phá sản luôn rồi. Số tiền vốn của họ cũng một đi không trở lại, suýt thì họ tức phát khóc.

Họ sôi nổi mắng tổ chương trình không có lương tâm.

Tổ đạo diễn nói rất chính đáng: “Nhà nào sắp phá sản thì đều có dấu hiệu cả, tại các cô cậu bị tiền tài che mắt nên không nhận ra đấy chứ!”

Khách mời: “…………”

Ngày mới tới, công việc lại lu bù.

Triệu Ngu và Thẩm Tuyển Ý thì lại nhẹ nhàng hơn hôm qua nhiều, phí gia nhập, thêm khoản chia chác và một ít lợi nhỏ đã dư tiền cho họ mua đạo cụ. Một khi đã vậy thì không cần phải làm những nhiệm vụ rủi ro cao lợi nhuận lớn nữa, cứ chậm rãi gom tiền nhỏ cũng được.

Hai nhóm của Trịnh Uyển Di và Tôn Nghiên mất nửa vốn thì sốt ruột lắm, chỉ có thể chơi lớn một lần, nhưng như vậy lại có rủi ro thua lỗ. Nói tóm lại, thương trường lắm cạm bẫy, phải lựa chọn cẩn thận.

Lúc các nhóm còn lại đang bận rộn xoay sở, Thẩm Tuyển Ý bèn cầm túi tiền đi khoe khoang khắp nơi, làm ối người suýt thì cáu điên.

rưỡi tối, nhóm khách mời kết thúc nhiệm vụ ngày lục tục tới cửa hàng đạo cụ, tiến hành mua sắm những đạo cụ cuối cùng.

Triệu Ngu và Thẩm Tuyển Ý tới sớm nhất, đã mua hết những đạo cụ mà họ cần rồi.

Khoản lớn nhất mà họ tiết kiệm được là tiền thuê biên đạo nhảy, nên phạm vi lựa chọn tăng lên nhiều. Ngoài chuẩn bị trang phục sân khấu và chuyên viên trang điểm, họ còn mua đèn sân khấu, hiệu ứng sân khấu.

Cuối cùng còn thừa mười tệ, Thẩm Tuyển Ý xách ví đi mua hai cây kem que, ngồi trên ngưỡng cửa với Triệu Ngu, vừa gặm vừa xem các khách mời khác cuống hết cả lên vì không đủ tiền.

giờ đúng, cửa hàng đạo cụ đóng cửa nghỉ bán, các khách mời tiến vào giai đoạn luyện tập cho sân khấu.

Nơi tập luyện trong phim trường là một thính phòng biểu diễn kịch. Phần biểu diễn sẽ liên kết với sân khấu kịch, ekip sản xuất đã hợp tác với bên đấy từ sớm rồi. Nhóm khách mời sẽ lên sân khấu sau khi kịch diễn xong, như vậy vừa bảo đảm thời gian xem của khán giả, cũng có ích cho việc quảng bá vở kịch.

Từ sáng nay nhân viên công tác đã bắt đầu bán trước vé vào cửa. Những vị này có sức ảnh hưởng lớn tiếng tăm vang dội, chẳng cứ fan, người qua đường cũng sẵn lòng đến xem. Bởi vì diễn luôn hôm đấy nên fan từ những nơi khác biết tin cũng không chạy tới kịp, phần lớn là người bản xứ.

Thời gian cấp bách, không đợi đến ngày mai, mọi người đã bắt đầu tập luyện ngay đêm đó.

《So busy》 là bài nhảy đơn, muốn hợp tác thì phải cải biên thành nhảy đôi. Cũng may năng lực của hai người đều rất giỏi, cải biên cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Khi các nhóm còn lại bận rộn phân chia phần hát, học theo video gốc, hai người đã phối hợp nhảy bài gốc một lần, sau đó bắt đầu thương lượng những đoạn nào đổi thành nhảy đôi được.

Bôn ba cả ngày, kiểu tóc đẹp trai ngầu lòi Thẩm Tuyển Ý làm hồi sáng đã mềm oặt rũ rượi, nhưng khi anh nghiêm túc làm việc thì lại có sức hút lạ lùng của sự chuyên chú.

Thi thoảng Triệu Ngu thất thần, đều sẽ bị anh cầm bút gõ cho hoàn hồn.

“Đoạn này thêm một cú nhảy lộn ngược, sau đó quỳ xuống đất. Anh sẽ đi từ đây qua đỡ em, sau đó tạo dáng tĩnh ở chỗ này.” Anh ngẩng đầu hỏi: “Em nhảy lộn ngược không thành vấn đề chứ?”

Triệu Ngu nói: “Không thành vấn đề.”

Thẩm Tuyển Ý chuyển bút viết, nhướng mày: “Giỏi quá ta.”

Triệu Ngu cạn lời: “Không phải anh cũng biết à? Cái này có gì mà giỏi.”

Anh thu bút lại, nói rất đúng lý hợp tình: “Cho nên mới bảo anh cũng giỏi á.”

Triệu Ngu: “Ơ ——”

Hai người đều là dân nhảy chuyên nghiệp, ý tưởng của họ với việc biên đạo nhảy không giống nhau, ai theo ý nấy cãi tới cãi lui, sửa tới tận khuya mới sửa xong nửa đầu.

Ban đầu Triệu Ngu còn hơi hoảng vì phải tiếp xúc thân thể với anh lúc nhảy, nhưng cãi cọ nhiều quá cuối cùng cô chỉ thấy mệt lòng.

Thẩm Tuyển Ý ngáp một cái, ra hiệu tay “Dừng”: “Được rồi, đoạn sau mai sửa tiếp. Anh buồn ngủ lắm rồi, về ngủ đã.”

Triệu Ngu gật gật đầu. Lúc thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị về thì cô thấy nhóm của Trịnh Uyển Di còn đang xem video. Họ là nhóm cuối cùng tới cửa hàng đạo cụ, chỉ dư lại duy nhất một ca khúc hát nhảy.

Nhưng Trịnh Uyển Di và Chử Nhĩ Bình đều là diễn viên, hai người dốt đặc cán mai với chuyện nhảy nhót. Số tiền họ kiếm được không đủ mua biên đạo nhảy, chỉ có thể tự mình học theo video, ai dè xem cả đêm mà không học nổi động tác.

Học nhảy không phải là thứ người bình thường tự lĩnh hội được.

Sáng sớm hôm sau, lúc Triệu Ngu cầm hộp đồ ăn sáng đến phòng tập, cô thấy Trịnh Uyển Di vẫn còn ngồi đúng vị trí tối qua, ôm di động xem video.

Triệu Ngu tá hoả, vội đi qua: “Chẳng lẽ cậu thức nguyên đêm đấy à?”

Trịnh Uyển Di ngước đôi mắt thâm quầng, yếu ớt nói: “Tớ không về, ngủ tiếng ở đây.”

Triệu Ngu đưa bình sữa nóng trong tay cho cô ấy: “Như vậy sao được. Cậu về ngủ một giấc đi đã, nghỉ ngơi tử tế trước đi. Trạng thái của cậu thế này làm sao tối nay lên sân khấu được.”

Trịnh Uyển Di ôm đầu suy sụp nói: “Không được, không có thời gian, tớ còn chưa học được bài nhảy này. Tối qua tớ đã hứa với thầy Chử là sáng nay thầy Chử tới tớ sẽ học được!”

Triệu Ngu xem xét video trên di động của cô ấy một lát, lại nhìn gương mặt tiều tụy của cô tiểu hoa đang hot, duỗi tay rút điện thoại ra: “Để tớ xem xem nào, cậu qua bên cạnh ăn sáng đi.”

Trịnh Uyển Di đè cái bụng đúng là đang hơi khó chịu, cảm động ôm cô một cái, đi sang bên cạnh ăn sáng.

Triệu Ngu cầm di động ngồi xuống ngay tại chỗ, chân đỡ di động, tay đỡ trán ngồi xem.

Đây là một bài hát cũ khá là kinh điển trong nước, nhưng phần phối khí đã được cải biên, thêm vào yếu tố electric rock&roll. Phần nhảy không nhiều lắm, nhưng với người không có cơ sở về vũ đạo như Trịnh Uyển Di thì đúng là hơi khó.

Chờ Trịnh Uyển Di ăn xong bữa sáng, Triệu Ngu đã xem video được ba lần, tập trung tua đoạn vũ đạo để xem.

Trịnh Uyển Di ăn xong thì mới nhớ ra: “Tiểu Ngu, đây là bữa sáng của cậu nhỉ? Tớ ăn mất rồi thì cậu làm sao đây?”

Triệu Ngu ngẩng đầu cười với cô ấy: “Không sao, nãy tớ uống bột lòng trắng trứng trong phòng rồi.” Cô vỗ vỗ mông đứng lên, trả điện thoại lại: “Đừng xem nữa, để tớ dạy cậu.”

Trịnh Uyển Di trợn trừng mắt, không tin nổi nhìn cô.

Triệu Ngu giơ tay buộc tóc lên, thấy cô ấy còn đứng ngây tại chỗ, đôi mắt hoa đào nhếch lên, gợi cảm chết người: “Lại đây nào.”

Trịnh Uyển Di nước mắt lưng tròng nhào tới.

(Bột lòng trắng trứng: bổ sung protein cho cơ thể.)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio