Trương Trần nói vô cùng khiêm tốn và lễ phép, gần như không tìm ra được sai sót gì, nhưng mọi người lại cảm thấy là lạ.
Vừa rồi thằng nhóc này còn hùng hổ tuyên bố bình của mình là bình Lựu Ảnh thật, chỉ nhoáng cái đã nhận thua rồi à?
Nghe Trương Trần nói vậy, Trương Quốc Hồng mới hạ hỏa một chút, Phương Thiên Bàng cũng gật đầu nhẹ.
Trương Thông cười ha ha nói một vài câu mềm mỏng, không nghe ra được là đang giúp ai, nhưng ý của ông ta là ngầm đồng ý để Trương Trần mang bình về.
Còn người trong cuộc như Trương Lập và Trương Thiên Lỗi thì âm trầm mặt mày, nói bằng giọng dạy đời: “Cơ ngơi nhà họ Trương lớn như thế, không ham hố gì cái loại đồ giả, cho dù cậu không nói thì tôi tin răng bố cũng sẽ trả lại cho các người, các người cứ mang đi là được, lần sau đừng mang đồ giả tới qua mắt mọi người nữa!”
“Ha ha, vâng, cậu Hai nói đúng lắm!”, Trương Trần cười một tiếng, sau đó bước lên ôm lấy bình Lựu Ảnh.
“Đặt xuống!”, ông cụ Trương đang ngồi trên vị trí chủ nhà bỗng quát lớn tiếng. Khuôn mặt già cả của ông ta hơi run rẩy, cảm thấy số lần ông ta nổi giận trong ngày hôm nay còn nhiều hơn một năm trước, đã thế tất cả đều là do cái tên Trương Trần này chọc tức.
Trương Trần mỉm cười, cả đám nhìn về phía ông cụ với vẻ mặt khó hiểu, Trương Thông thì mở miệng nói thẳng: “Bố à, gia đình em Quốc Hồng cũng có lòng rồi, để bọn họ bù lại một lần đi!”
“Ha ha”, ông cụ Trương cười gượng nói: “Đều là con bố cả, quà cáp gì cơ chứ, những thứ này không quan trọng”.
“Còn cậu nữa, thăng nhóc thối, đã tặng ông ngoại làm quà rồi thì có lý nào lại mang về?”, ông cụ Trương trách móc.
Mọi người không hiểu ra sao cả, chỉ là một thứ đồ giả mà thôi, ông cụ có nhất thiết phải thế không? Mặc dù có một vài người trong số bọn họ ngứa mắt với Trương Trần, nhưng lần này ngôn từ của Trương Trần không có gì để soi mói, vừa nhận lỗi vừa biểu đạt thành ý rồi.
Chỉ có một số người thông minh là chìm vào suy tư.
Trương Trần nghe theo lời ông cụ, anh ngoan ngoãn đặt chiếc bình xuống rồi mới mở miệng nói: “Nếu ông ngoại thích thì cũng không có lý nào cháu rể lại mang về!”
“Nhưng ông ngoại phải cho mọi người xem tờ. giấy mà chuyên gia Mạc vừa đưa cho ông chứ!”
“Trương Trần, cậu nói thế là sao?”, Trương Lập bỗng vỗ bàn khiến chén rượu lăn xuống đất, ông ta chất vấn: “Cậu đang hoài nghỉ ai? Đã có kết quả rồi mà cậu vẫn chưa chịu từ bỏ hả?”
Mặc dù vừa rồi ông cụ không nói rõ, nhưng ai cũng có thể hiểu được ý ông cụ, rõ ràng bình của ông ta mới là thật. Vậy mà bây gờ Trương Trần lại yêu cầu công bố tờ giấy ra, đang hoài nghỉ ông cụ Trương nói dối hay sao?
Trương Lập không ngốc, ít nhất từ việc lạy một ngàn cái để lấy lòng ông cụ là có thể thấy được tâm cơ của ông ta, nhưng ông ta không hề nghĩ tới chuyện ông cụ nói như vậy là để bao che cho mình.
Bởi vì từ đầu đến cuối ông ta đều không cho rằng món đồ mà con trai mình mua với giá gần bốn triệu và còn được chuyên gia giám định lại là đồ giả.
“Trương Trần, cậu lùi về cho tôi!”, Trương Quốc Hồng cũng đỏ mặt quát mảng, vốn dĩ đã kết thúc rồi, vậy mà tên phế vật này cứ nhất định phải khơi gợi lại, thấy bọn họ chưa đủ mất mặt hay sao?
“Ha ha, vậy được rồi!”, Trương Trần cười nhẹ một tiếng, anh lên tiếng nhiều lần như thế cũng chẳng phải là vì mình, mà là vì gia đình Trương Quốc Hồng, để bọn họ lấy lại chút thể diện, nhưng bây giờ người nhà cũng trách mắng anh hết lần này đến lần khác, anh cứ gặng hỏi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Ông ngoại, hai chiếc bình này đều là của ông, cháu cũng không cần xem tờ giấy ấy nữa!”, Trương Trần nói thản nhiên rồi ngồi xuỗng chỗ mình, không nói thêm gì nữa.
“Được rồi mà cô Út, chúng ta đều là người nhà, Trương Trần lại là con rể của cô, lại nói, cậu ấy muốn xem kết quả cũng là lẽ thường tình, yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý!”, Trương Thông cười ha ha.
Trương Thanh đã quen hùa theo rồi, ông ta lập tức phối hợp: “Anh Cả nói không sai, bố à, để thăng nhóc này hết hi vọng đi, không cả người ta lại nói nhà họ Trương chúng ta bắt nạt một thằng bé, thành trò cười cho họ!”
Lần này ông cụ lại rơi vào tình cảnh khó xử, ông ta bỗng nhìn về phía Trương Lập, nói: “Thằng Hai, con cũng muốn thế hả?”
Nhìn vào mắt ông cụ, không biết vì sao Trương Lập bỗng cảm thấy là lạ, loáng thoáng dâng lên dự cảm chẳng lành, thế nhưng từ trước tới nay Trương Lập và Trương Thanh luôn cùng phe trong các bữa tiệc, đã nói đến mức này rồi, ông ta cũng không thể từ chối được, huống chỉ vốn dĩ ông ta cũng chắc chắn cái của mình mới là thật.
Thế là Trương Lập gật đầu nói: “Con nghe bố hết!”
“Vậy được rồi!”, ông cụ Trương gật đầu, đến nước này rồi thì ông ta cũng hết cách, chỉ có thể trách thăng nhóc Trương Trần này quá xảo trái!
“Bình Lựu Ảnh mà Trương Trần mang tới mới là thật, bình của con chỉ là hàng nhái cao cấp thôi!”
Ông cụ Trương lấy tờ giấy ra, nói: “Đây là kết quả giám định chỉ tiết, tự các con xem đi!”
“Cái gì, bình của ông Hai là đồ giả? Nghe nói đã bỏ ra mấy triệu đấy, có lẽ nào lại thế?”