Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

chương 181: c181: cháu không biết bà ạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ông cụ Trương mời mọi người vào phòng khách, đám người nhà họ Trương nhìn đội hình mười mấy người như vậy, ai cũng cảm thấy khó hiểu không thôi.

“Thưa ông, đây là Ngựa Đạp Én Bay”, chút quà mọn để tỏ lòng thành...”.

“Thưa ông, đây là “Thiết Quan Âm cao cấp mà tôi mang từ Nam Hải tới...

“Xem ra tôi cũng không thể thua kém được, ông mau tới xem Ếch Phi Thúy này của tôi thế nào?”

Sau khi vào phòng khách, nhóm người Hoài Bắc lần lượt lấy quà từ chỗ cấp dưới của mình bày lên bàn, thứ nào thứ nấy đều trị giá hàng triệu.

Đến lúc này Trương Thông mới đột nhiên vỗ đầu một cái, nhận ra mấy người trong số mười mấy người này.

Mặc dù bọn họ không dính dáng gì nhiều đến Hoài Bắc, nhưng mấy nhân vật trên thương trường thì ông ta vẫn được nghe nói tới, thế là ông ta vội vàng đi pha trà, cùng ông cụ Trương tiếp đón bọn họ.

“Ngây ra đó là gì, dọn chỗ cho khách quý đi chứ!”, Trương Thông quát lên một tiếng, cố tình tiết lộ thân phận của Thành Quang: “Ông là Thành Quang, tổng giám đốc công ty Quang Lực đúng không? Tôi thật sự rất ngưỡng mộ danh tiếng của ông!”

Lúc này người nhà họ Trương mới sực hiểu, mới đầu bọn họ không biết thân phận của những người này, vậy nên cũng không biết phải sắp xếp chỗ ngồi thế nào. Phải biết rằng những người có thân phận đều rất coi trọng vị trí, nếu vị trí thấp thì rất có thể sẽ khiến người ta không vui.

“Ha ha, không cần, không cần, ông cụ có hài lòng với những món quà này không?”, mấy người Thành Quang cười hỏi.

Ông cụ Trương gật đầu, thật sự là ông ta chẳng quen biết ai cả, vậy nên ông ta muốn hỏi mục đích của những người này mấy lần rồi, sau khi con trai cả của mình giới thiệu, ông ta mới loáng thoáng nhớ ra thân phận của bọn họ.

Ngoài ra những người này còn nhiệt tình đến mức ông ta không chịu nổi.

“Vậy là được rồi, ông cụ thích là coi như không uổng công chúng tôi chuẩn bị. Không cần dọn chỗ riêng đâu, chúng tôi ngồi chung với cô Phương là được”.

Thành Quang cười lớn tiếng, mang đến cảm giác phóng khoáng, không giống thương nhân chút nào. Ông ta tùy tiện cầm một chiếc ghế tới ngồi bên cạnh Phương Thủy Y.

“Ha ha, chúng ta cũng ngồi bên cạnh cô Thủy Y đi!", những người Hoài Bắc khác cũng ngồi vây quanh Phương Thủy Y như Thành Quang.

Lần này, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể nhận ra những người này tới đây không phải vì nhà họ Trương bọn họ, mà là để tạo thế cho Phương Thủy Y.

Điều khiến bọn họ cảm thấy khó hiểu là vì sao Phương Thủy Y lại quen biết nhiều người như thế, những người này còn cùng nhau tới đây, mang theo quà cáp có giá trị?

Trương Thiên Lỗi ngồi ở một góc khuất đằng sau, anh ta bảo một vệ sĩ đẩy mình tới một khu đất trống bên ngoài, đeo tai nghe bluetooth rồi vào thẳng vấn đề: “Tới chưa?”

“Trương Trần gọi cứu viện tới rồi, nếu các cậu không chuẩn bị chu đáo thì đừng tới nữa!”

Trương Thiên Lỗi tắt máy, khóe môi anh ta nhếch lên, bảo vệ sĩ đẩy mình về phòng khách. Màn kịch đặc sắc như thế, anh ta phải chứng kiến tận mắt thì mới hả giận được.

Trong phòng khách, ông cụ Trương vẫn đang trò chuyện với nhóm Thành Quang, chủ yếu là về chủ đề làm ăn buôn bán.

Bà cụ nhà họ Trương đứng ngơ ngác ở đó, nhìn mọi người vây quanh Phương Thủy Y. Thế này thì còn đuổi thế nào được? Đuổi cả những người Hoài Bắc ra à?

Mặc dù nhà họ Trương không quan tâm tới những người này, nhưng đã tới đây thì đều là khách, nếu đồn ra ngoài thì e rằng mọi người đều sẽ cho rằng nhà họ Trương hống hách.

“Thằng Hai, tới đây!”

“Những người này là thế nào? Có phải Phương Thủy Y gọi tới không?”

“Mẹ, làm sao con biết được, nếu vừa rồi anh cả không nói ra thân phận của người ta thì con cũng không biết!”, Trương Lập nói bằng giọng đố ky.

Đúng lúc này, quản gia lại chạy vào và nói lớn tiếng: “Gia chủ, lại có người từ Hoài Bắc tới!”

“Ha ha, nhất định là ông anh Triệu Chí Hào tới rồi!", Thành Quang cười ha ha rồi vội vàng đứng lên, ông cụ Trương cũng không dám chậm trễ, đứng lên đi theo đám Thành Quang ra ngoài.

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Ngay cả Triệu Chí Hào cũng tới?”, Trương Lập nhíu mày nói, ông ta cảm thấy chuyện này không đơn giản, chẳng lẽ những người này tới đây vì Phương Thủy Y thật?

“Anh, Triệu Chí Hào là ai vậy?”, Trương Yến hỏi Trương Hạo.

“Trước kia ông ta là gia chủ của nhà họ Triệu - một trong bốn gia tộc lớn ở Hoài Bắc, sau đó có xu thế trở thành gia tộc số một nhờ vào tập đoàn Mạt Lâm!”, Trương Hạo nhíu mày nói, hiển nhiên hắn cũng không ngờ là sẽ xảy ra biến cố này.

“Vậy lần này đám Phương Thủy Y sẽ bình yên vô sự à?”, Trương Yến hỏi.

“Khó nói lắm, nếu ông nội có ý định che chở, cộng thêm những ông trùm ở Hoài Bắc này, e là nhà họ Hàn có tới thì cũng phải rút về, chỉ có thể xem nhà họ Hàn quyết tâm đến mức nào thôi!", Trương Hạo nói.

Ở một bên khác, đôi mắt của bà cụ nhà họ Trương lấp lóe, sau đó bà ta đi tới trước mặt Phương Thủy Y, nói một cách hiền từ: “Thủy Y, những người đó và Triệu Chí Hào tới đây vì cháu hả?”

“Cháu không biết bà ạ!", Phương Thủy Y lắc đầu trong sự nghỉ hoặc, cô cũng cảm thấy khó hiểu, những người vào đây lúc nãy toàn là những nhân vật mà cô mới chỉ nghe danh chứ chưa gặp mặt bao giờ.

“Ồ? Không biết?”, bà cụ nhíu mày lại, sau đó gật đầu không nói thêm gì nữa.

Trong lòng bà ta hơi đắn đo, định xem tình hình thế nào rồi tính. Nếu những người này đều tới đây vì Phương Thủy Y, đồng thời nhà họ Hàn không quá hung hăng, vậy thì bà ta cũng sẽ nương đó để bảo vệ Phương Thủy Y.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio