Điều đó có nghĩa là, chỉ cần bị bọn họ bắt đi thì bất luận là chân tướng sự thật có như nào thì vì thể diện, cứ coi như Trương Trần và Phương Thủy Y. nhận tội danh lừa gạt rồi thì cũng khác nào bị rơi xuống tầng địa ngục, những tháng ngày sau này cũng khó sống. Mà không nhận tội thì với thủ đoạn của nhà họ Hàn, hai người trẻ tuổi đó có chịu được không?
Cảnh tượng trước mắt có thể nói là không cứu vãn được rồi. Theo như lời Mạc Khai Sam nói thì mọi thứ dường như có kết cục đã định, đến cả ông cụ Trương lúc này cũng ngán ngẩm thở dài.
Ông ta đâu có biết, Mạc Khai Sam nói đến chúc mừng nhưng thực chất là đến bắt người.
Bà cụ Trương giờ đây cũng không còn do dự gì nữa. Nếu như cục diện đã rõ như vậy, nhà họ Hàn cũng không chịu nể mặt thì nhà họ Trương cũng không còn cách nào khác nữa. Bà ta ngay lập tức lên tiếng: “Ông lão à! Còn không mau nghe lời ông Mạc đi, tôi khuyên ông từ lâu rồi mà”.
“Cút đi cho tôi”, sắc mặt Trương Khánh Long khó coi, lớn tiếng trách mắng. Đến lúc này rồi mà bà già chết tiệt này còn gây rối thêm nữa. Ngoài việc khiến ông ta thấy ghê tởm thì không còn được tác dụng gì nữa.
“Ông Mạc đúng là oai thật đó. Cục cảnh sát là nhà ông mở ra sao, ông nói bắt người là bắt được luôn chắc, chứng cứ đâu?”, lúc này Triệu Chí Hào cũng bất chấp lên tiếng nói.
Ông ta và Trương Trần sớm đã cùng buộc chung một sợi dây rồi, có vinh thì cùng vinh, có bại thì cùng bại, ông ta không còn lựa chọn nào nữa, chỉ có thể tiến về trước thôi. Kể cả tiến về trước, biết Mạc Khai Sam là người như nào thì đã làm sao?
Tôn Khuê Sơn do dự một hồi lâu, bàn tay ông ta hơi có chút run rẩy. Khi Triệu Chí Hào lên tiếng thì ông ta cuối cùng cũng quyết tâm nói thẳng luôn: “Nếu nói như vậy thì nhà họ Tôn chúng tôi cũng muốn bắt người. Chúng tôi nghi ngờ người nhà họ Hàn ăn cắp của tôi mười tỷ”.
Điên rồi, điên cả rồi, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn ban nãy không nghe thấy có người giới thiệu thân phận của Mạc Khai Sam sao? Rốt cuộc họ lấy đâu ra dũng khí dám đối đầu như vậy?
Người nhà họ Trương nhìn về hai ông trùm của Hoài Bắc rồi lại nhìn về phía Trương Trần, hoàn toàn là dáng vẻ thương hại. Trước mặt Mạc Khai Sam, đám người này căn bản không có tác dụng gì. Thậm chí, người ta còn không biết họ là ai nữa.
“Hỗn láo! Triệu Chí Hào! Ban nấy ông ăn nói với tôi như vậy thì đã đành nhưng ông phải biết chú Mạc là ai chứ? Lại còn dám vu khống chúng tôi nữa?”, Hàn Minh Hà và Nam Kim Cương tức đến nỗi mặt trắng bệch rồi lớn tiếng quát mắng.
Hàn Đông Vũ có Mạc Khai Sam chống lưng nên rất muốn nhảy lên đánh cho Tôn Khuê Sơn một trận về tội vu oan cho ông ta.
Sắc mặt Mạc Khai Sam cũng không dễ coi cho lắm, đến Trương Khánh Long của nhà họ Trương cũng không dám nói năng với mình như vậy. Nhưng hiện giờ, hai tên bề bậc dưới này lại dám làm như vậy với mình?
“Tôi chỉ có nào nói vậy thôi, cũng không phải là làm gì họ mà chỉ là dẫn về điều tra thôi, từ lúc nào lại trở thành việc riêng của tôi vậy? Hơn nữa, anh nói nhà họ Hàn lấy cắp của anh mười tỷ, ăn nói ba hoa quá chăng?”, Mạc Khai Sam quát lớn, hỏi.
“Ít nhất là chúng tôi cũng không trực tiếp bắt người. Nếu như ông Mạc không có chứng cứ mà vẫn cố dẫn người đi, kể cả chúng tôi không có đủ sức thì vẫn sẽ không để các người muốn làm gì thì làm đâu”, Triệu Chí Hào bất chấp hết, lúc này lao ra nói.
“Hừm! Tôi muốn xem các anh sẽ làm thế nào?”, Mạc Khai Sam hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là lửa giận bừng bừng rồi. Ông ta cũng không muốn giải thích gì nhiều, sức mạnh chính là tất cả.
Triệu Chí Hào thở dài một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Trương Trần. Dựa vào ông ta và Tôn Khuê Sơn thì khuấy động cả Hoài Bắc lên cũng được. Nhưng ở đây, ở trước mặt Mạc Khai Sam thì đúng là chưa đủ sức.
“Ha haiI Ông Mạc, chén rượu này của ông đúng là tôi uống không nổi rồi. Nếu đã muốn bắt người thì hãy đợi phía cục cảnh sát đến rồi tính tiếp. Trước lúc đó, nhà họ Trương chúng tôi không muốn nhìn thấy các vị, các vị hãy nghĩ kỹ đến tội danh tự ý đột nhập vào nhà dân nhé”.
Sắc mặt của ông cụ Trương giờ đây cũng trầm xuống, đã đến nước này thì thật sự không còn là vấn đề tiền nữa rồi, mà nó liên quan đến thể diện nửa đời của họ. Nếu ông ta đã không có thực lực như người khác thì ông ta nhận nhưng không đến mức cứ phải cười trừ với họ.
“Cái lão già chết tiệt này nói cái gì vậy, ông Mạc đã nói thế rồi. Chỉ là điều tra chút thôi, ông mau câm miệng lại đi”, bà cụ Trương vội can ngăn Trương Khánh Long.
Đám người Trương Thông, Trương Lập cũng vội phụ họa vào. Ai cũng có thể nhìn ra, bên nhà họ Hàn quá mạnh, nếu thế cục đã định thì nhà họ Trương không nhất thiết phải gây chuyện với họ.
“Ha ha! Ông Mạc! Ông đừng trách nha, ông lão nhà tôi hồ đồ quá. Ông ngồi đây đi ạ", bà cụ Trương khách khí nói.
“Không sao”, Mạc Khai Sam khoát tay, nói: “Lão Trương kia, hà tất phải thế. Trương Trần đâu phải người nhà họ Trương, hà tất phải làm mất thể diện của hai chúng ta”.
“Nói nhiều cũng vô ích, ông Mạc cũng nên bớt lên tiếng đi, tuổi cao rồi ít nói đi thì hơn, nếu không một ngày nào đó không nói được nữa đâu”, Trương Khánh Long cười lạnh nói.
Lần này, người nhà họ Trương đúng là sốt ruột quá rồi. Thấy bà cụ Trương ra hiệu, đám Trương Thông Trương Lập vội lên trước. Xem chừng muốn khiêng Trương Khánh Long vào nhà sau để tránh lát nữa sẽ xảy ra kết cục không hay.
“Đám súc sinh, tao xem chúng mày muốn tạo phản sao?”, Trương Khánh Long giơ tay tát mạnh lên rồi quát: “Một đám chỉ biết tranh đấu trong nhà, chẳng trách nhà họ Trương rơi vào tay các người không có phát triển gì”.
Một câu nói thôi mà ông cụ Trương mắng cho đám Trương Thông Trương Lập đỏ mặt tía tai, còn ông ta thì tức đến nỗi ôm ngực thở dốc.
Chuyện có kết cục đã định, ông ta có tức giận thế nào cũng không cứu vãn được, trừ khi cả nhà họ Trương đều đứnglên.
Ông ta nhìn về phía Phương Thủy Y với vẻ áy náy, nói: “Cháu gái! Đây là lần đầu tiên ông ngoại ra mặt giúp cháu, nhưng xem ra hiệu quả không lý tưởng cho lắm, hơn nữa đám người này của Hoài Bắc cũng không có tác dụng gì rồi....”.
“Ông ngoại”, Phương Thủy Y nước mắt lưng tròng gọi ông của mình.
“Haiz”, Trương Khánh Long đáp lại một tiếng, sau đó nhìn về phía Trương Trần, nói với vẻ áy náy và xấu hổ: “Cậu nhóc! Thật ra tôi vẫn rất ưng cậu.
Nhưng có một việc tôi muốn nhờ cậu, lát nữa cậu cố gắng chống chọi lại, chứ tôi đã thật sự bất lực rồi”.
“Không sao đâu ạ”, Trương Trần cười một tiếng, ánh mắt nhìn về Mạc Khai Sam, sau đó lướt qua đám nhà họ Hàn và nhà họ Nam. Anh tùy ý nói một câu: “Hôm nay Trương Trần tôi sẽ ngồi ở đây, tôi muốn xem, ai có thể bắt tôi và ai dám bắt tôi?
Lời nói vừa dứt thì cả gian phòng đều thốt lên tiếng kinh ngạc.
Tên Trương Trần này điên cuồng quá rồi, hắn dựa vào đâu mà nói câu này, hắn có tư cách gì?