Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

chương 232: c232: ông không phải đối thủ của ông ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong hai người này, một người là ông chủ của Mạt Lâm, một người là người đại diện cho thế lực _ ngầm của nhà họ Tôn, nếu bắt được bọn họ thì chắc. chắn thế lực của anh ta sẽ nhảy lên một cấp bậc, điều quan trọng nhất là hiện tại bọn họ đang ở địa bàn của anh ta.

Năm người trong phòng đồng loạt lao về phía Trương Trần và Tôn Khuê Minh, ba cánh cửa bên cạnh cũng mở ra, những người cầm rìu và mã tấu trong đó cũng xông ra.

Hiển nhiên bọn họ là những người mà Lam Hiên đã chuẩn bị lúc nãy.

“Rầm rầm rầm..".

Vừa đụng độ là ba người đã bị Trương Trần đạp bay, Tôn Khuê Minh cũng biết dăm ba chiêu, có thể ngăn cản được một lúc.

Thấy Trương Trần như bị chiến thần nhập xác, Lam Hiên vô cùng giật mình, anh ta thật sự không ngờ rằng Trương Trần lại biết võ.

Trước cái nhìn chăm chú của anh ta, Trương. Trần vươn hai tay ra, khống chế người của anh ta rồi cứ thế ném bay đi.

Người đàn ông nặng tám mươi, chín mươi cân ấy nện trúng vào năm, sáu người. Trương Trần thì vẫn chưa dừng tay, anh nhảy một bước về phía trước, mũi mã tấu xẹt qua má anh.

“Chán sống rồi!", cảm nhận được hơi lạnh của mã tấu, Trương Trần xoay tay phải, bẻ gãy cổ tay của người kia, thuận thế nhặt mã tấu lên chém.

“Mau lên, chú Mạnh!”, chỉ mấy chục giây ngắn ngủi mà người của Lam Hiên đã bị Trương Trần đánh ngã hơn phân nửa, khiến Lam Hiên không thể bình tĩnh được nữa, vội vàng hét lớn tiếng.

“Một triệu!”, Lam Hiên vừa dứt lời, một giọng nói khàn khàn vang lên, cánh cửa sau lưng Lam Hiên mở ra.

“Chỉ cần thành công, lần này tôi trả chú hai triệu!”, Lam Hiên lập tức nói.

Bóng người sau cửa gật đầu rồi quát lớn: “Lùi hết lại!"

Lúc này, hai người còn lại chưa bị Trương Trần đụng tới lập tức lùi về phía sau, đồng thời còn cảm thấy may mắn. Nếu bọn họ đánh nữa thì chắc chắn sẽ bị tên sát tinh này chém bay mất.

Lam Hiên cũng vô thức đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên, sự sắc bén trong mắt hiện lên, có vẻ như đây mới là bản tính của anh ta.

“Cậu Trương, ông ta là Mạnh Lãng, một tay đấm quyền anh nổi tiếng!”, nhìn thấy người này, Tôn Khuê Minh cảm thấy nặng nề, lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Trong thành phố Trường Minh, ngoài một số cao thủ không bao giờ lộ mặt thì tất cả đều năm trong tình báo của Tôn Khuê Minh, ông ta biết người đàn ông trung niên trước mặt lợi hại đến mức nào.

Nếu nói là Mạnh Lãng thì có thể không ai biết, nhưng mười năm trước, biệt hiệu Tay Xé lại khiến người ta phải khiếp sợ, sau đó không biết vì sao Tay Xé bỗng giã từ khi đang đứng trên đỉnh vinh quanh, kể từ đó vẫn sống với cái tên thật là Mạnh Lãng.

“Xem ra vẫn còn người biết quá khứ của tôi”,

Mạnh Lãng cười nhẹ, nhưng ông ta không nhìn Tôn Khuê Minh nữa, bởi vì với trực giác kinh nghiệm bao. năm của ông ta, chàng trai trẻ tuổi kia mới là mối uy hiếp lớn nhất.

Mạnh Lãng nhắm hờ hai mắt, nếu quan sát cẩn thận thì có thể phát hiện ra hai chân ông ta thẳng tắp, ông ta đang dồn hết sức lực vào hai chân để đảm bảo có thể xông lên với tốc độ nhanh nhất.

Mạnh Lãng quan sát Trương Trần, còn Trương Trần thì rất thảnh thơi, cứ đứng ở đó như vậy. Trong mắt cao thủ thì nơi nào cũng có sơ hở, nhưng lại không biết công kích vào đâu.

“Bịch!”

Rốt cuộc Mạnh Lãng cũng hành động, chân ông †a giãm mạnh lên mặt đất, vì đã được lấy đà nên người ông ta lao nhanh về phía trước, sau đó đánh mạnh vào ngực Trương Trần.

Trong không khí như vang lên tiếng năm đấm xẹt qua, nắm đấm ấy lớn đến mức người ta phải hoài nghỉ rằng nó có thể đánh nát cả nham thạch, nếu đánh trúng lồng ngực một người thì ít nhất cũng sẽ bị thương nặng.

“Cậu Trương, cẩn thận!”, Tôn Khuê Minh sợ tái mặt.

Lam Hiên thì nắm chặt hai bàn tay, đây chính là thời khắc quyết định, thậm chí anh ta còn hồi hộp căng thẳng hơn cả Tôn Khuê Minh.

Trương Trần đứng đó mà chẳng thèm né tránh, như thể anh chưa từng nhúc nhích gì cả. Đến khi näm đấm sắp nện vào ngực mình, rốt cuộc anh cũng vươn tay ra, bắt lấy cổ tay của Mạnh Lãng.

Thấy vậy, Tôn Khuê Minh mới thở phào nhẹ nhõm, may mà không gục ngay ở chiêu đầu tiên.

Vừa rồi Mạnh Lãng tung chiêu quá đột ngột, Tôn Khuê Minh không kịp tới giúp, lúc này có thời gian, ông ta không nói nhảm nữa, lập tức quát lên một tiếng rồi tới trợ giúp.

“Ông không phải đối thủ của ông ta, tránh sang một bên!”, Trương Trần vội vàng nói một câu rồi vung chân ép Mạnh Lãng phải lùi lại.

Có vẻ như Mạnh Lãng cũng không coi Tôn Khuê Minh ra gì, chỉ chăm chú vào Trương Trần, thấy mình đánh hụt, ông ta lập tức tấn công lần thứ hai.

“Để xem lần này cậu sẽ né thế nào!", Mạnh Lãng cười dữ tợn, nằm đấm của ông ta đã tới trước mặt Trương Trần. Bọn Lam Hiên nhìn không chớp mắt, như thể đã thấy được cảnh Trương Trần bị đấm bay.

“Vì sao tôi phải né?”, khóe môi Trương Trần hơi nhếch lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio