“Đúng thế”, Tiểu Vương gật đầu, không giấu diếm gì.
“Cậu tạm thời không cần lo lăng về nhà họ Hàn. Cứ coi như lời nói của tôi không có tác dụng nhưng ông Trần mà lên tiếng thì có rất ít người dám không nể mặt ông ấy, huống hồ chỉ là một tỉnh An Hoa nhỏ bé”, Tiểu Vương tiếp tục nói.
Trương Trần cười khổ lắc đầu, trong lòng cũng có chút cảm động. Thật không ngờ ông Trần sớm đã đoán được anh ở đây, sợ anh xảy ra chuyện, còn bảo Tiểu Vương đi theo phía sau, còn giúp anh giải quyết những rắc rối.
Từ lúc mẹ mất, Trương Trần không có chỗ dựa. Nhưng cách làm lần này của ông Trần khiến anh cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Được rồi, không cần để tâm đến tôi đâu, anh quay về bảo vệ ông Trần đi, thời gian này tuyệt đối không được để ông ấy uống rượu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc”.
“Tôi không thể quay về được”, Tiểu Vương lắc đầu. Thiên chức của anh ta là phục tùng mệnh lệnh, bên trên nói thế nào thì anh ta làm như thế, làm sao. Trương Trần nói được anh ta. . Truyện Quân Sự
“Tôi quan trọng hay là ông Trần quan trọng?”, Trương Trần lại hỏi.
“Chuyện này..", Tiểu Vương có chút khó nói, anh †a cũng biết Trương Trần có ý gì nhưng nếu như anh †a quay về, đến lúc xảy ra chuyện gì thì lại khó xử lý.
“Nếu không thì cậu về cùng với tôi đi”, Tiểu Vương hỏi.
“.. Chuyện của tôi vẫn chưa làm xong, quay về làm gì chứ?”, Trương Trần liếc mắt nói.
“Vậy thì tôi chỉ có thể đi theo cậu rồi”.
“Anh đi theo tôi thì có tác dụng gì chứ, thân phận của anh cũng không thể lộ diện được, nếu không thì chắc chắn sẽ có người gây khó dễ. Hơn nữa, nếu anh đã biết được chuyện của nhà họ Hàn rồi, anh nghĩ dựa vào đám người này của tỉnh An Hoa thì ai có thể làm gì tôi?”
Tiểu Vương có chút do dự, một hồi sau anh ta cũng gật đầu, nói: “Vậy thì được rồi, có chuyện gì cậu có thể gọi điện thoại cho tôi”.
“Anh cứ yên tâm”, Trương Trần cầm lấy số điện thoại cá nhân của Tiểu Vương, sau đó ném điếu thuốc đi rồi giậm chân ga phóng xe đi.
“Haiz! Không biết ông Trần biết ở bên này xảy ra chuyện thì sẽ có suy nghĩ như nào. Kiểu người này chắc chắn ông ấy muốn thu nạp thành thuộc hạ rồi", Tiểu Vương hút xong điếu thuốc, cảm thán một câu rồi lên xe.Jeep đi về hướng ngược lại.
Nhà họ Hoàng cũng ở thành phố Đại Lĩnh nhưng khác biệt với nhà họ Hàn là, nhà họ Hoàng có chút quen biết với nhà họ Trương.
Ở đây nếu nói một cách chính xác thì đây là một thị trấn, tên là Hoàng gia trấn.
Đây cũng là một trong số ít thị trấn ở tỉnh An Hoa có thể kéo 1/4 GDP của một thành phố, và ở đây còn được một số người gọi là đất Hoàng đế, vì vậy hầu hết người dân ở đây đều họ Hoàng!
Còn nhà họ Hoàng mà Trương Trần muốn tìm lại là ông trùm của thị trấn này. Hiện giờ người của nhà họ Hoàng vẫn không biết ác mộng sắp ập đến đầu họ.
Trong trang viên hơn trăm mẫu này, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Lúc này một chiếc xe chầm chậm lái đến, Trương Trần kéo cửa sổ xe xuống rồi cười hiền hòa với người bên đường: “Cô ơi, cho cháu hỏi, nhà của Hoàng Linh Thành ở đâu ạ?”