“Hứa Dịch Ngôn vui vẻ trong lòng, hắn không nghĩ tới mình còn chưa mở miệng đối phương đã chủ động mắc câu.”
Hứa Dịch Ngôn hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm lọ dược màu lam nhạt, bên trong kia chính là mục đích mà hắn đến căn cứ B thị.
Cha hắn chỉ cần có thể biến thành dị năng giả, vị trí Hứa gia gia chủ sẽ không còn lung lay nữa, vị trí người thừa kế của hắn cũng sẽ vững như Thái Sơn.
Nên nói, cha hắn chỉ có hắn là con một, không có người cạnh tranh. Thế nhưng nếu vị trí của cha không ổn, vậy thì vị trí người thừa kế của hắn càng không ổn, nhất định sẽ bị đám người họ hàng xa như hổ rình mồi cướp mất. Cho nên hắn so với ai cũng càng nóng lòng hi vọng cha mình sẽ biến thành dị năng giả.
Hứa Dịch Ngôn theo bản năng muốn vươn tay cầm lấy, nhưng An Dương đột nhiên thu tay.
Hắn ngẩng đầu nhìn An Dương, chỉ thấy An Dương cười: “Hiện tại chúng ta nên thực nghiệm một chút.”
Tay An Dương đang trống rỗng bỗng xuất hiện một chiếc điều khiển từ xa loại nhỏ, hắn hướng vào phía bên phải ấn cái nút màu đỏ trên điều khiển. Sau đó mặt đất phía bên phải bắt đầu hạ xuống, khoang chứa đều hạ xuống một tầng. Sau khi xuống thêm một tầng nữa, phía bên phải đã biến thành một mảnh đất trống, trên bãi đất trống chỉ có một cái g sắt.
Lồng sắt được dùng kim loại bình thường chế tác thành, bởi vì trong g sắt chứa một vài người thường hoặc gầy gò, hoặc xanh xao vàng vọt.
Những người đó đều dùng ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm đám người An Dương bên này.
Những người này đều là mấy người hay gây chuyện trong căn cứ, thường trộm đồ cướp bóc, cưỡng phụ nữ, gây rối trị an căn cứ,… đều là những gì mà An Dương ra lệnh cấm rõ ràng, bọn họ điếc ko sợ súng. Vì để có người làm gương, giết gà dọa khỉ, An Dương quăng bọn họ cho nhóm nghiên cứu viên làm thí nghiệm.
Những người này trước kia khi còn tự do được căn cứ nuôi béo tốt, rất khỏe mạnh cường tráng, nhưng bỏ đói vài ngày cũng cường tráng không nỗi nữa, suy yếu nằm trong g sắt.
An Dương tự mình đi qua mở g sắt xách ra một gã gầy còm chỉ còn da bọc xương, hắn đem gã ném tới trước mặt Hứa Dịch Ngôn.
Hứa Dịch Ngôn nhìn về phía nam tử cao lớn bên người.
Nam tử cao lớn hạ thấp người đưa dị năng của mình vào tra xét trong cơ thể gã nam nhân suy yếu đến mức chỉ có thể nằm trên mặt đất, ngay cả ngồi cũng không ngồi nổi, quả nhiên không có một chút năng lượng của dị năng, là người thường.
Nam tử cao lớn gật đầu với Hứa Dịch Ngôn.
Hứa Dịch Ngôn nhìn về phía An Dương, An Dương cầm lọ dược trong tay đưa cho hắn: “Hứa thiếu ngài tự mình thử đi, xem kỳ tích sắp phát sinh.”
Hứa Dịch Ngôn kích động đến mức tay run lên một cái, nhưng rất nhanh lại ổn định, hắn tiếp nhận lọ dược An Dương đưa cho, sau đó bóp miệng gã nam nhân nằm trên mặt đất rồi đổ tất cả vào.
Gã nam nhân suy yếu không có cách phản kháng, đành phải phối hợp nuốt nước thuốc, hiện tại có cái gì chỉ cần có thể cho vài dạ dày gã cũng được, đừng nói là thuốc thí nghiệm, cho dù là độc dược gã cũng dám uống.
Sau khi đổ dược vào, trên thân gã nam nhân suy yếu không có bất cứ phản ứng gì, tất cả mọi người đều đem ánh mắt dán dính trên người gã, lẳng lặng chờ đợi kỳ tích phát sinh.
Không bao lâu, cơ mặt gã đột nhiên trở nên co quắp, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, cả người đều run lên, nhìn gã phi thường thống khổ.
Nhưng loại hiện tượng này chỉ giằng co ba phút, gã liền bình tĩnh lại.
Gã nằm trên mặt đất trong chốc lát, sau đó đột nhiên sinh long hoạt hổ mà đứng lên, mặt mày hồng hào, cả người không còn giống lúc trước suy yếu như sắp chết.
Gã nắm chặt hai tay mình, sau đó đột nhiên mở tay phải ra, trong lòng bàn tay toát ra một ngọn lửa đỏ cam nho nhỏ. Gã kích động đến nước mắt đều chảy ra: “Dị năng…… Tao vậy mà có Hỏa hệ dị năng…… Ha ha tao có dị năng!”
Mặt khác, đám người sắp chết còn nằm trong g sắt vừa thấy một màn như vậy, bắt đầu giống như bạo phát tiềm lực cuối cùng của sinh mệnh mà vọt tới, cũng may lúc nãy đã khóa chặt g sắt. Bọn họ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trên tay gã nam nhân kia, thật hận vì người vừa bị bắt đi làm thực nghiệm không phải bọn họ, bọn họ nhìn về phía An Dương thầm muốn được uống loại dược này.
Thực nghiệm không thể nghi ngờ đã thành công, An Dương làm lơ đám người bị nhốt trong g sắt, chỉ nhìn Hứa Dịch Ngôn mặt đang dại ra đầy khiếp sợ, cười nói: “Hứa thiếu cảm thấy thế nào?”
Hứa Dịch Ngôn theo bản năng gật đầu: “Rất tốt!”
Đương nhiên rất tốt, chính hắn tận mắt nhìn thấy, một người bình thường có thể biến thành một Hỏa hệ dị năng giả!
Hỏa hệ dị năng giả nếu ở địa phương khác thì chỉ là một dị năng giả bình thường, nhưng tại X thị lại khác, đó là dị năng rất được trời ưu ái, hắn từng hi vọng cỡ nào mình cũng là Hỏa hệ dị năng giả, có thể giống những Hỏa hệ dị năng giả khác trong căn cứ lợi dụng nguồn năng lượng mà bảo vật kia phóng thích ra để tiến cấp.
Nếu thứ dược này có thể khiến cha hắn biến thành Hỏa hệ dị năng giả……
Sau đó Hứa Dịch Ngôn liền nghe An Dương nói: “Nếu Hứa thiếu cảm thấy rất tốt, chúng ta có phải nên nói kỹ chuyện trao đổi kỹ thuật hay không?”
Trao đổi kỹ thuật?
Khi Hứa Dịch Ngôn nghe được bốn chữ này mới từ trong vui mừng mà tỉnh lại, trên mặt mang theo nụ cười cương ngạnh, nói với An Dương: “An tiên sinh, anh cũng biết, loại kỹ thuật này của căn cứ các anh nếu nghe thì có thể nói là khó tin, cho nên cha tôi mới không quá tin tưởng mà để tôi tới đây một chuyến xác thực, còn về chuyện kỹ thuật giữ ấm thì cha lại không nói cho tôi.”
Ý tứ trong lời hắn chính là: Cha tôi kỳ thật không tin anh, nghĩ anh cung cấp thông tin bậy bạ, chỉ vì coi trọng anh nên mới phái tôi đi một chuyến, hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ có thu hoạch, chỉ muốn kết giao mở rộng quan hệ. Hiện tại tôi phát hiện kỹ thuật này thế mà thật sự nghiên cứu thành công, nhưng lại không mang theo thứ tương ứng để trao đổi.
Kỳ thật, kỹ thuật giữ ấm đó, chỉ cần là người có địa vị trong Hứa gia đều biết, hoàn toàn không có loại kỹ thuật này, bọn họ có thể làm căn cứ ấm áp như hè tất cả đều nhờ vào bảo bối nọ, hiển nhiên không có khả năng đưa bảo bối cho căn cứ B thị.
Sắc mặt An Dương không có biến hóa, nhìn qua tựa hồ đã nghĩ đến loại khả năng này, cũng không sửng sốt.
Hắn nói: “Tôi biết lệnh tôn rất có khả năng không tin, sẽ không để Hứa thiếu mang kỹ thuật trân quý đến đây. Bất quá, vậy cũng không sao, chúng tôi có thể mang thành quả nghiên cứu của mình đến X thị một chuyến làm trao đổi.”
Hứa Dịch Ngôn vui vẻ trong lòng, hắn không nghĩ tới mình còn chưa mở miệng đối phương đã chủ động mắc câu.
(Zombie: Không biết là ai mắc câu đây:v)
“Thật sự quá tốt, cha nhất định sẽ rất cao hứng. Bất quá chúng ta có thể qua vài ngày rồi mới xuất phát không? Dù sao chúng tôi cũng vừa mới đến B thị, muốn ở lại một đoạn thời gian.”
Ở lại một đoạn thời gian. Nói không chừng còn có thể tìm được cơ hội trộm tư liệu đi, hoàn toàn không cần đợi đám người An Dương tiến vào X thị mới mạo hiểm ra tay.
Không sai, bọn họ ngay từ đầu đã không có ý định giao dịch công bằng.
Bởi vì đối phương có thứ bọn họ muốn, nhưng bọn họ lại không thể lấy ra thứ tương tự để trao đổi, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn. Bất quá loại thủ đoạn này bọn họ sớm đã quá quen thuộc, đừng nói hiện tại là mạt thế, nếu còn là xã hội lúc trước, bọn họ cũng dám làm như vậy, còn có thể không để ai bắt được chứng cớ.
Mộ Lê Thần đứng bên người An Dương, thính lực của tang thi hoàng rất tốt, nghe được tiếng tim đập nhanh hơn rất nhiều của Hứa Dịch Ngôn, ngẩng đầu nhìn hai người Hứa Dịch Ngôn đang liếc mắt ra ám hiệu với nhau, lại cúi đầu.
An Dương sớm đã chờ Hứa Dịch Ngôn nói những lời này, cho nên hắn không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên có thể. Các vị một đường vất vả, nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt, nghỉ ngơi tốt mới có thể tiếp tục lên đường.”
Hứa Dịch Ngôn mẫn cảm nhận ra trong lời nói An Dương tựa hồ có chỗ không đúng. Nhưng khi hắn đem những lời này của An Dương ngẫm hết lượt này đến lượt khác muốn nát cả ra, cũng chỉ thấy đây là một câu khách sáo quan tâm bình thường, không có hàm nghĩa gì đặc biệt, hắn cho rằng mình quá đa tâm rồi.
Mục đích đạt thành, nụ cười trên mặt đối với An Dương cũng chân thành hơn: “Vậy làm phiền An tiên sinh rồi.”
An Dương khách khí hai câu với hắn, sau đó đem lọ thủy tinh chứa dược đã trống rỗng trong tay hắn trả lại cho một nghiên cứu viên đứng phía sau. Hiển nhiên, hắn không muốn để Hứa Dịch Ngôn có bất cứ khả năng nào có thể lấy được dược, dù chỉ là nửa giọt.
Hứa Dịch Ngôn cũng hiểu rõ lòng phòng bị của An Dương, sắc mặt chỉ khó coi trong nháy mắt, liền khôi phục lại trạng thái tươi cười.