Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng

chương 81: 81

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mộ Lê Thần vì cái gì mà oán hận như vậy?”

Mộ Lê Thần thật sự rất bức thiết muốn biết thân thế của mình đến tột cùng là sao thế này.

Hắn không phải con ruột của Mộ Dung và An Như, kiếp trước, hắn nhiều năm chờ mong như vậy cùng kiếp này mang cừu hận thấu xương như vậy, là vì cái gì?

An Dương đem lời lúc trước An Như nói cho hắn biết nói lại với A Thần.

Sau khi Mộ Lê Thần nghe xong, liền lâm vào trầm mặc, vốn dĩ trên mặt mang theo tươi cười vì thành công đạt đến Trúc Cơ nay hoàn toàn thu liễm.

An Dương có chút lo lắng nhìn hắn: “A Thần, em……”

Mộ Lê Thần ngắt lời hắn, nói: “Chúng ta ra ngoài đi, anh không phải nói anh mang An Như đến sao? Tôi muốn nhìn thấy cô ta.”

An Dương gật đầu, sau đó mang Mộ Lê Thần ra khỏi không gian.

Mộ Lê Thần gọi Ân Phùng, kêu hắn dắt An Như lại đây.

An Như vừa đến liền bắt gặp cái nhìn lạnh lùng âm hiểm của Mộ Lê Thần liền chỉ có thể ngồi ngay ngắn trên sô pha, kích động cúi đầu, không dám nhìn vào hai tròng mắt tối đen của hắn.

Mộ Lê Thần lạnh lùng hỏi: “A Dương nói, ta không phải con ruột của ngươi?!”

Những lời này hắn tựa hồ là đang hỏi An Như, lại tựa hồ chỉ đang trình bày một sự thật.

An Như cũng không dám không trả lời, cô ta khẽ cắn môi, nói: “Không sai, con thật sự không phải con của mẹ cùng tên Mộ Dung kia, con là con của Mộ Trường Sinh.”

Mộ Lê Thần có nghe An Dương từng nhắc đến tên Mộ Trường Sinh, người này chính là cha ruột của hắn.

Hắn ở trong lòng yên lặng lẩm nhẩm mấy lần cái tên ‘Mộ Trường Sinh’ này, trong lòng không rõ mang tư vị gì.

Hắn cảm thấy hết thảy mọi chuyện mà mình làm tựa hồ đều đã trở thành trò cười.

Hắn khát vọng có được tình thương và sự chú ý của ‘Cha mẹ’ Mộ Dung, An Như, nhưng sự thật bọn họ căn bản không phải cha mẹ ruột của hắn.

Hắn lúc trước đối với ‘Cha mẹ’ của mình toàn tâm toàn ý tín nhiệm, nhưng sự thật là tín nhiệm mà hắn trao cho căn bản là trao lầm người.

Hắn oán hận ‘Cha mẹ’ mình đối với hắn vô tình vô nghĩa, nhưng sự thật bản thân vốn dĩ không phải là con ruột bọn họ.

Khát vọng của hắn, tín nhiệm của hắn, oán hận của hắn…… Toàn bộ đều bởi vì loại quan hệ giả dối này mà trở nên nực cười.

Thì ra người sai từ đầu tới cuối chính là hắn, đơn giản là hắn sai lầm đem Mộ Dung và An Như trở thành cha mẹ của mình.

Mộ Lê Thần lạnh lùng cười ra tiếng: “Tôi đây làm hết thảy điều này là vì cái gì đây?”

Oán hận của hắn tựa hồ đã không còn lý do để tiếp tục.

Hắn căn bản không phải là con ruột của hai người bọn họ, bọn họ vô tâm vô tình với hắn, bán đứng hắn, không phải là theo lẽ thường nên làm sao?

Mạt thế này, thời đại mà đạo đức tiêu vong, hắn thế nhưng lại hi vọng bọn họ có thể đem chân thành hồi báo tín nhiệm của mình, thật sự là nực cười đến cực điểm.

An Dương lo lắng nắm chặt tay Mộ Lê Thần: “A Thần, em đang nói cái gì vậy?”

Mộ Lê Thần có chút mờ mịt nhìn về phía hắn, sửng sốt trong chốc lát, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, thời điểm mở mắt ra, hắn trở lại như trước, vẫn là một tang thi hoàng lãnh khốc vô tình.

Hắn nhìn về phía An Như, mệnh lệnh một tiếng, một tang thi tiến vào đem An Như tha đi.

Mặc kệ An Như có khóc nháo cầu xin tha thứ như thế nào, hắn đều mắt điếc tai ngơ.

Chết đi, tốt nhất là chết đi, nếu ngươi không phải mẹ ta, như vậy ta tự mình hạ thủ ngoan độc thì có làm sao?

Sở dĩ thời điểm Mộ Lê Thần vừa mới trùng sinh không trực tiếp giết chết đám người nọ, không phải chỉ bởi vì muốn cho bọn họ nếm thử tư vị sống không bằng chết, mà còn bởi vì hắn luôn có cảm giác, tự tay giết cha giết mẹ là hành vi bất hiếu, đó là những lời răn dạy của Mộ gia gia.

Cho nên hắn chọn thủ đoạn gián tiếp báo thù.

Chỉ là hiện tại, sau khi biết thân thế của mình, căn bản sẽ không cần bận tâm đến An Như là cái gì của mình nữa, trực tiếp gọi tang thi tha cô ta ra ngoài làm cơm trưa cho bọn chúng.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Sau khi An Như bị tha đi, Mộ Lê Thần cùng An Dương đều lâm vào trầm mặc.

Thật lâu sau, Mộ Lê Thần mới đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Khó trách tại sao hồi đó tôi ở trước mặt gia gia lãnh đạm với bọn họ, gia gia cũng chưa bao giờ nói gì.”

Gia gia chính là người giáo dưỡng hắn, đương nhiên muốn hắn đối với cha mẹ phải có lòng biết ơn, bởi vì bọn họ là người cho hắn sinh mệnh, cái ơn đó lớn hơn trời.

Chung quy, người sống trên đời, mặc kệ là sống hạnh phúc hay thống khổ, tóm lại vẫn phải sống qua một lần.

Mà sinh mệnh để sống một lần này là do cha mẹ trao cho.

Cho dù bọn họ có bao nhiêu vô tâm vô tình, không tận chức, không trách nhiệm, chỉ cần bọn họ cho sinh mệnh mình, thì chính là ân tình lớn như biển.

Mộ Lê Thần vẫn luôn nhớ rõ chỉ bảo của Mộ gia gia.

Trước kia hắn cho rằng, thời điểm Mộ gia gia lộ ra vẻ mặt khác thường khi nói đến bọn Mộ Dung cùng An Như là vì bọn họ không tận chức, là vì đối với hắn chẳng quan tâm.

Hiện tại hắn mới biết được, thì ra gia gia đã sớm biết được chuyện mẹ hắn vì muốn theo cha hắn mà tự sát bỏ lại hắn.

Mộ Lê Thần trong lòng không khỏi có chút oán giận Mộ gia gia tại sao không nói cho hắn biết thân thế chính mình sớm một chút, bằng không hắn cần gì phải coi Mộ Dung cùng An Như là cha mẹ thân sinh mà hiếu thuận?

Hắn chỉ cần vừa nghĩ đến bản thân từng muốn hiếu thuận với bọn họ là trong lòng liền nổi lên một trận chán ghét.

Nguyên bản hắn oán hận cha mẹ đối với hắn vô tình vô nghĩa, đem hắn lợi dụng triệt để, nhưng hiện tại…… cổ oán hận kia dần mờ nhạt, lại cảm giác được bao nhiêu ghê tởm.

An Dương nghe thấy Mộ Lê Thần thở dài, cũng nhịn không được muốn thở dài.

“Có lẽ, Mộ gia gia chỉ là chưa kịp nói cho em sự thật.”

Chung quy, ở thời điểm kia Mộ gia còn chưa hoàn toàn nằm trong tay Mộ Lê Thần, hắn còn chỉ là một người thừa kế lịch lãm đang đứng ở trung tâm mà thôi.

Mà Mộ gia gia thân thể vẫn còn khỏe, còn có thể sống thật lâu.

Có lẽ Mộ gia gia muốn đợi khi Mộ Lê Thần tiếp quản sự nghiệp Mộ gia, hoặc là thời điểm bản thân sắp ra đi mới đem chân tướng nói cho Mộ Lê Thần biết.

Chỉ là không nghĩ đến, mạt thế ập xuống.

Hai năm trước cũng đã có những dự đoán về tận thế, thế nhưng ai biết hai năm sau sẽ đột nhiên bùng nổ chứ.

Mộ Lê Thần trong lòng mặc dù có chút oán giận Mộ gia gia không sớm nói cho hắn biết chuyện thân thế, nhưng cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi.

Hắn đối với Mộ gia gia là người một tay giáo dưỡng hắn lớn lên rất tôn kính.

Tuy rằng bi kịch kiếp trước của hắn có một chút nguyên nhân là do Mộ gia gia, nhưng nguyên nhân căn bản vẫn là đám người Mộ Dung, An Như tâm tư bất chính.

Nếu Mộ Dung cùng An Như thật tâm đem Mộ Lê Thần đối đãi như con mình, hoặc là thành tâm cảm ơn việc Mộ Lê Thần đối với bọn họ tín nhiệm mà bảo hộ, cũng không bán hắn.

Mộ Lê Thần vẫn sẽ dựa vào thân phận tang thi hoàng của mình bảo hộ cho bọn họ.

Đó sẽ là một kết cục tốt đẹp.

Nhưng hết thảy đều bởi vì tâm tư thối tha của bọn họ, mà dẫn đến bi kịch, để hắn có thể sống lại mà báo thù.

Mộ Lê Thần hiện tại có chút mờ mịt, trong lòng trống rỗng.

Hắn sống lại, là vì báo thù, vì trả thù đám người Mộ Dung đã lợi dụng hắn, bán hắn, thậm chí mang theo cừu hận muốn kéo cả nhân loại tuyệt diệt.

Thế nhưng hôm nay lại có người nói cho hắn biết, nơi phát ra cái gọi là cừu hận của hắn không phải là cừu nhân thật sự……

Mộ Lê Thần vì cái gì mà oán hận như vậy? Không phải là vì bị người mà mình tín nhiệm nhất phản bội, bán đứng sao?

Hiện tại hắn biết những người đó cũng không phải người thân cận nhất, thậm chí cha mẹ đã mất sớm của mình cùng với bọn họ có một đống quan hệ phức tạp, đều do bản thân hắn tin nhầm người…… Oán hận trong lòng hắn vì thế mờ nhạt.

Cừu nhân đã chết, Mộ Lê Thần cảm thấy tâm cảnh trở nên bình thản, không còn cực đoan như lúc trước.

Vốn dĩ muốn trả thù cả nhân loại, hủy diệt thế giới, nay suy nghĩ đó cũng nhạt.

Mộ Lê Thần âm thầm thở dài một tiếng, tốt, vậy đem sở nghiên cứu của căn cứ B thị phá hủy, lấy Duệ Kim chi tâm, sau đó sẽ tùy tiện tìm một nơi mà nhân loại không thể đặt chân đến, an tâm tu luyện thật tốt.

Nói không chừng hắn cứ tu luyện công pháp như vậy, có thể sẽ có một ngày hắn phi thăng thành công……

Hủy diệt nhân loại gì đó, dù sao tang thi động thực vật cùng biến dị động thực vật nhiều như vậy, nói không chừng không đến lượt hắn ra tay, nhân loại cũng sẽ diệt vong hết.

Trong lòng thả lỏng không ít, Mộ Lê Thần cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Hắn đứng lên, nói với An Dương: “Vào không gian của anh đi, tôi muốn tu luyện bí pháp một chút.”

Sớm luyện được bí pháp, sớm khống chế được Mục Nhiên cùng Ân Phùng, hắn cũng sớm yên tâm.

Tuy rằng hắn buông bỏ chuyện trả thù đối với nhân loại, nhưng cũng không có nghĩa hắn bắt đầu tín nhiệm nhân loại.

Bài học kiếp trước đã quá đủ, kiếp này chỉ trừ một mình An Dương, những người khác hắn sẽ không tín nhiệm.

An Dương đối với trạng thái của Mộ Lê Thần vẫn là có chút không yên lòng.

Mộ Lê Thần thấy bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, cười nhẹ: “Anh yên tâm đi, tôi đã nghĩ thoáng, thậm chí cảm thấy rất vui khi bọn họ không phải của cha mẹ ruột của mình. Tôi nghĩ nếu cha mẹ ruột của tôi còn sống, bọn họ nhất định sẽ yêu tôi.”

Biết rõ chấp niệm của Mộ Lê Thần đối với cha mẹ mình, An Dương rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, sau đó mang Mộ Lê Thần vào trong không gian.

Mộ Lê Thần tiến vào không gian, liền đuổi An Dương ra ngoài: “Anh nhanh đi ra ngoài, cẩn thận ở trong không gian ngốc một hồi lại biến thành lão già đấy.”

An Dương bật cười, theo ý hắn ra khỏi không gian.

Mộ Lê Thần nhìn An Dương biến mất trong không gian, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vỗ tay lên trán mình một cái: “Mình như thế nào lại quên mất phương pháp này chứ!”

Mộ Lê Thần vội vàng gọi An Dương tiến vào lần nữa.

Nghe thấy Mộ Lê Thần gọi mình, An Dương kích động tiến vào không gian: “A Thần, làm sao? Xảy ra chuyện gì?”

Mộ Lê Thần khoát tay nói: “Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi anh một vấn đề.”

“Sao?”

Mộ Lê Thần nói: “Tôi ở trong không gian của anh, anh ở bên ngoài, có thể di chuyển sao?”

An Dương gật đầu: “Đương nhiên có thể di……” Còn chưa nói dứt lời, hắn cũng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “A Thần em có thể trốn trong không gian của anh tiến vào căn cứ B thị a.”

Bọn họ làm sao lại quên mất phương pháp này?

Mộ Lê Thần cho rằng An Dương không thể để người khác đơn độc ở trong không gian, bởi vì mỗi lần Mộ Lê Thần tiến vào không gian, An Dương đều cùng tiến vào.

(Zombie: Bởi vì An Dương rất chi là dính người, thiếu điều chỉ hận không thể đeo theo bên người anh / đó anh à ╮(╯▽╰)╭)

Mà lần này, Mộ Lê Thần theo bản năng đuổi An Dương ra ngoài, An Dương thế mà thật sự có thể ra khỏi không gian, Mộ Lê Thần bây giờ mới bừng tỉnh, nghĩ đến biện pháp này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio