“An Dương trong lòng âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ hắn là M ư o.? Sao lại ngay lúc này có thể động tình chứ?”
An Dương không nhìn nổi bộ dáng Mộ Lê Thần thương cảm như vậy, vội vàng khuyên giải an ủi nói: “Lúc này mới qua vài năm thôi, em không cần thương cảm như vậy. Chờ khi chúng ta tu luyện thành công, bế quan một lần liền trôi qua vài thập niên, cũng có thể là vài thế kỷ, đến lúc đó em lại thương cảm cũng không muộn mà.”
Mộ Lê Thần bị những lời này của An Dương làm cho bi ai trong lòng đều tiêu tán hết, ngược lại có chút dở khóc dở cười.
Hắn trước kia sao lại không phát hiện, một An Dương nghiêm túc ổn trọng bản chất thật ra rất ngu ngốc chứ?
Mộ Lê Thần đem hồi ức không vui ném ra sau đầu, cầm bút thử viết vài chữ trên giấy cho quen tay, rồi mới lật qua trang khác, bắt đầu vẽ bản đồ.
Mộ Lê Thần chỉ cần nhìn qua là không quên được, Lý Văn Dương cho hắn xem bản đồ hắn đã ghi tạc trong đầu, hơn nữa ngay cả phương pháp đọc bản đồ cũng nhớ kỹ.
Hắn trực tiếp đem phương pháp đọc vẽ thành một bản đồ chân chính.
An Dương nhìn Mộ Lê Thần vẽ, cẩn thận lưu vào trí nhớ, hắn phát hiện sở nghiên cứu ngầm vậy mà lại nằm ngay bên dưới biệt thự Tần gia.
An Dương giật mình nói: “Khó trách Tần gia cho dù xảy ra chuyện gì cũng không chịu chuyển nhà.”
Khu biệt thự của Tần gia chiếm diện tích rất lớn, thực vật cùng động vật nhỏ rất nhiều, biến dị động thực vật và tang thi động thực vật cũng không ít.
Nhưng Tần gia thà rằng tiêu phí lượng lớn tinh lực đi thanh lý, cũng không muốn chuyển nhà, dĩ nhiên là vì che giấu sở nghiên cứu bên dưới khu biệt thự.
Mộ Lê Thần chỉ vào bản đồ nói: “Anh xem nơi này, gian phòng phía đông Tùng Đào uyển nói không chừng chính là lối vào, chỉ là không biết gian phòng này dùng làm gì.”
Bọn họ mặc dù ở Tần gia một ngày, nhưng ngoại trừ Tùng Đào uyển cùng đại sảnh, những nơi khác đều không đi, đương nhiên cũng không rõ căn phòng phía đông Tùng Đào uyển dùng làm gì.
An Dương sờ cằm trầm ngâm nói: “Chúng ta có nên nghĩ biện pháp ở lại Tần gia vài ngày không?”
Mộ Lê Thần tán đồng, ngẩng đầu lên nói: “Có thể thông qua Tần Minh vào……” Vừa lúc nhìn thấy An Dương đang sờ cằm.
Mộ Lê Thần nhìn cằm An Dương mọc đầy râu xanh lún phún, vươn tay sờ sờ, thần sắc tự nhiên nói: “Anh nên cạo râu.”
Vẻ mặt hắn vô cùng tự nhiên, nhưng người chịu khổ vẫn là An Dương thầm mến hắn.
Bị người trong lòng sờ cằm, cái loại mẫn cảm này, tim An Dương không khỏi đập bùm bùm trong ngực, tựa hồ toàn bộ thế giới cũng chỉ có tiếng tim hắn đập.
Lần này An Dương không nói sang chuyện khác để dời lực chú ý của Mộ Lê Thần, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng nói: “Không bằng em giúp anh cạo một chút?”
Mộ Lê Thần cũng không cảm giác yêu cầu này của An Dương có chỗ nào không tốt, anh em giúp nhau cạo râu mà thôi, không phải rất bình thường sao?
Vì thế hắn gật đầu nói: “Anh có dao cạo râu không?”
An Dương chỉ nhìn thấy đôi môi nhợt nhạt của Mộ Lê Thần di động, nhưng lại không nghe thấy hắn đang nói cái gì, theo bản năng lắc lắc đầu.
Không có dao cạo? Mộ Lê Thần trừng mắt nhìn, nghĩ nghĩ, liền ngưng tụ một thanh băng đao nhỏ trong tay, sau đó vươn về phía An Dương.
Nhìn con dao băng lam ánh lên quang mang sắc bén dần dần tới gần mặt mình, An Dương theo bản năng nuốt nước miếng, sau đó thân mình cứng ngắc ngồi tại chỗ không dám nhúc nhích.
Mộ Lê Thần nhìn An Dương bởi vì động tác nuốt nước miếng mà hầu kết trượt lên trượt xuống, băng đao dán tại hầu kết của hắn, cười nhạo một tiếng: “Như thế nào? Sợ tôi dùng thứ nhỏ bé này cắt cổ anh sao?”
An Dương cảm nhận được một cỗ xúc cảm lạnh lẽo nằm trên cổ mình, nhưng lại đặc biệt không có bất kỳ cảm giác bị uy hiếp nào, rõ ràng thứ sắc bén này đang dán ở vị trí yếu hại nhất trên người hắn……
Ngược lại hắn cảm thấy thật hưng phấn, thật kích động, làn da tiếp xúc cùng con dao bằng chợt nổi lên một ít da gà, một cỗ nhiệt lưu tràn xuống thân dưới của hắn……
An Dương trong lòng âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ hắn là M ư o.? Sao lại ngay lúc này có thể động tình chứ?
An Dương xấu hổ, thân mình cứng ngắc, âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn hắn bây giờ cùng A Thần còn cách một cái bàn, A Thần không thấy được tình trạng đáng khinh quẫn bách của hắn lúc này.
Hắn không dấu vết nâng chân lên bắt chéo, ý đồ che giấu dị trạng dưới thân mình.
Mộ Lê Thần cũng không chú ý đến động tác của An Dương, hắn cũng không nghĩ đến có chuyện như vậy, mình chỉ dùng dao khoa tay múa chân trên cổ hắn hai phát, người này liền hưng phấn…… Hắn căn bản còn tưởng rằng An Dương là đang khẩn trương, sợ hãi.
Mộ Lê Thần đem con dao ra xa: “Yên tâm đi, kỹ thuật của tôi tuyệt đối rất tốt ……”
An Dương tuy rằng biết Mộ Lê Thần nói là kỹ thuật cạo râu của em ấy rất tốt, nhưng hắn nhịn không được nghĩ lệch đi chỗ khác…….
Mộ Lê Thần hạ một dao xuống, An Dương không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy trên cằm có cảm giác lành lạnh, một hồi sau liền nghe thanh âm Mộ Lê Thần cất lên: “Được rồi đó.”
An Dương nâng tay sờ sờ cằm, quả nhiên một mảnh bóng loáng.
Mộ Lê Thần cầm dao băng trong tay còn dính râu trực tiếp một phen thiêu hủy, đơn giản xong việc.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần chỉ xem chuyện mình cạo râu cho An Dương là một nốt nhạc đệm nhỏ xíu, hoàn toàn không cảm thấy thằng anh họ quý hóa của mình trong khoảng thời gian ngắn này lại có phản ứng đáng khinh như thế.
Hắn nói với An Dương: “Hôm nay lúc tôi từ nhà hàng Lam Hải đi ra, có gặp một người.”
An Dương nhìn thần sắc Mộ Lê Thần bất giác nghiêm trọng, trong lòng liền biết sự tình hắn nói ra hiện tại khẳng định có chuyện bất thường, vội vàng hỏi: “Người nào?”
Mộ Lê Thần nói: “Một tu sĩ nhập ma, gã có thể nhìn thấu ẩn thân của tôi, hẳn là tu sĩ đã đạt đến kỳ Trúc Cơ.”
“Tu sĩ nhập ma?” An Dương nhíu mày.
Trong ký ức truyền thừa của hắn, nhập ma có nghĩa là không thể vượt qua kiếp tâm ma, trong lòng lại tham sống sợ chết, trở thành một con rối bị tâm ma khống chế, nhưng vấn đề này có nhiều thứ An Dương vẫn không rõ ràng.
“Không nghĩ tới thế mà còn có người có thể nhanh như vậy đã đạt tới kỳ Trúc Cơ, chẳng lẽ vị tu sĩ nhập ma này trước tận thế cũng là tu chân giả?”
Không phải nói tu chân giả bởi vì linh khí thiếu thốn sớm đã tiêu thất sao?
Mộ Lê Thần nói: “Không phải. Hắn căn bản chắc hẳn chỉ đến kỳ Dẫn Khí, nhưng mà sau khi bị tâm ma khống chế, thực lực liền tăng lên rất nhanh. Hắn chỉ cần giết chóc nhiều, hoặc là uống máu ăn thịt sống, đều có thể tăng cường tu vi. Hơn nữa bởi vì nhập ma, hắn căn bản không có giới hạn, cho nên hiện tại đạt đến kỳ Trúc Cơ cũng rất bình thường.”
An Dương nghe chuyện vị tu sĩ nhập ma này ăn thịt uống máu thì thập phần khiếp sợ: “Cái này so với tang thi có khác gì nhau?”
Mộ Lê Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nguy hiểm nheo mắt lại: “Như thế nào? Anh có ý kiến gì với tang thi sao?”
An Dương đột nhiên nghĩ đến, ngay trước mặt mình chính là một tang thi chân chính, vội vàng cười làm lành nói: “Không có ý kiến, không có ý kiến, anh chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, gã tu sĩ kia làm sao sẽ……”
Nửa câu sau hắn không nói ra, hắn lo lắng lời này sẽ khiến Mộ Lê Thần không thích, nên không nói ra miệng.
Ký ức truyền thừa của Mộ Lê Thần so với An Dương đầy đủ hơn một ít, cho nên hắn cũng biết nhiều hơn một ít, hắn giải thích: “Loại nhập ma này không giống hình thức Ma Tu của tôi, thay vì gọi hắn ta là tu sĩ, chi bằng xưng hắn là ma nhân thì thích hợp hơn. Loại ma nhân này thích nhất là giết chóc cùng máu tươi, ăn thịt uống máu là một loại phương pháp bổ sung năng lượng gia tăng tu vi, nhân tính sớm đã không còn. Chỉ khác tang thi ở chỗ, hắn có được trí tuệ cao cấp của nhân loại, không giống tang thi khi vừa mới biến dị chỉ biết làm theo bản năng. Lại nói tiếp, so với tang thi cấp cao không khác lắm, chẳng qua ma nhân so với tang thi còn có ham muốn cùng dục vọng. Hắn nay xuất hiện ở căn cứ B thị, chỉ sợ nơi này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra một trận huyết vũ tinh phong.”
An Dương đối với chuyện căn cứ B thị tương lai sẽ phát sinh cái gì một chút cũng không cảm thấy hứng thú, dù sao hắn ở cùng A Thần là được.
Tuy rằng hắn vẫn chưa thổ lộ với A Thần, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến lòng trung tâm của hắn.
An Dương vẻ mặt si tình nhìn Mộ Lê Thần: “A Thần, em yên tâm, vạn sự đều có anh. Em muốn anh làm gì anh cũng làm hết.”
Mộ Lê Thần phảng phất như nhìn thấy một con cẩu tên An Dương đang vẫy đuôi cầu hắn âu yếm, khóe miệng giật giật, sau đó yên lặng quay đầu đi.
Chẳng lẽ phương thức nuôi dưỡng của hắn sai rồi? Vì cái gì hắn cảm giác sau một đoạn thời gian An Dương đi theo bên cạnh hắn liền trở nên như vậy, thật khiến hắn không đành lòng nhìn thẳng.
Hay là…… Người này bị Tiểu Hắc đồng hóa? O-
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Hạng gia hủy lệnh truy sát, người của Tinh Thần dong binh đoàn lại bắt đầu ra vào căn cứ làm nhiệm vụ.
Bởi vì không có tổ chức đoàn đội hoạt động, cho nên An Dương vẫn ở cùng Mộ Lê Thần trong khu nhà, không đi ra ngoài.
Mộ Lê Thần làm ổ trong nhà, công việc hằng ngày nếu không phải tu luyện thì cũng là tu luyện.
Còn An Dương thì vẫy đuôi vây quanh bên người Mộ Lê Thần xoát hảo cảm, xoát tới điên cuồng.
Kết quả rốt cuộc Mộ Lê Thần buồn bực xách cái bộ dáng nịnh nọt của hắn đá ra ngoài.
An Dương ở ngoài cửa bồi hồi một lúc lâu, xác định Mộ Lê Thần khăng khăng một mực hôm nay không cho hắn vào cửa, hắn chỉ có thể dựa theo phân phó của Mộ Lê Thần ra ngoài đi dạo, tốt nhất là đi tìm Tần Minh tạo mối quan hệ, tranh thủ sớm ngày chuyển vào biệt thự Tần gia.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy A Thần nhất định là đang muốn hắn dùng sắc dụ Tần Minh, sau đó tiến vào biệt thự Tần gia…… Nhất định là hắn gần đây rất dục cầu bất mãn, cho nên trong đầu mới có một ít tư tưởng không lành mạnh.
An Dương cũng hiểu được bản thân nên ra ngoài, suốt ngày cứ quấn quít bên cạnh người mình yêu, thân mật gần gũi lúc gần lúc xa, lỡ như chịu không nổi mà phá vỡ mối quan hệ thì biết làm sao chứ!?
Vận khí hắn ngược lại không tồi, ngay khi hắn chuẩn bị đi xem gần đây có nhiệm vụ nào thích hợp không, liền thấy được thân ảnh Tần Minh tại một ngã tư đường không người.
An Dương có lẽ không có loại năng lực đã gặp qua là không quên như Mộ Lê Thần, nhưng đối với chuyện phân biệt bóng dáng người khác vẫn rất tốt.
Hắn liếc mắt liền nhìn ra người kia chính là Tần Minh.
Bất quá…… cái người khoác áo đen bên cạnh Tần Minh là ai?
An Dương thản nhiên liếc mắt nhìn qua, làm bộ như cái gì cũng chưa thấy mà tránh ra xa.
Gã khoác áo đen khiến hắn cảm thấy một loại cảm giác phi thường nguy hiểm, không cần mạo hiểm gây chuyện với gã.
Tần Minh nhìn người đột nhiên chặn trước mặt hắn, người nọ mang mặt nạ quỷ khoác áo đen, hắn không vui nhíu mày: “Ngươi là ai?”
Người âm thầm bảo hộ Tần Minh cũng hiện thân đứng ở phía sau Tần Minh, cảnh giác nhìn người nọ.
Nhưng mà người nọ căn bản không đếm xỉa cái liếc mắt của tên bảo tiêu, hắn nhìn chằm chằm Tần Minh, phát ra thanh âm khàn khàn khó nghe: “Tần đại thiếu gia, không biết cậu có từng nghĩ đến sau này có thể trở thành chủ nhân của căn cứ? Nói một thì không có hai, không có người nào dám làm trái lệnh chủ nhân!”