Ngày tháng năm
Hôm nay cô bạn Z gửi tin nhắn cho tôi, cô ấy nói mình không còn cảm giác động lòng đối với bạn trai, nắm tay hay hôn nhau đều cảm thấy bình thường nhạt nhẽo, cho nên cô ấy đang rối rắm có nên quyết định chia tay không.
Bởi vì do cô ấy đề nghị chia tay trước, vì thế đặc biệt áy náy, mang theo cảm giác đầy tội lỗi, nên muốn nhờ tôi giúp dùm.
Thế là tôi rất nghiêm túc balabalabala an ủi một tràng, kết quả cô ấy không có chút chuyển biến tốt đẹp.
Cô ấy nói kỳ thật không nghĩ đến chuyện này thì sẽ không lo âu như vậy.
Tôi trả lời: “Mau đi xem Khiếu Thú.”
() đạo diễn của Vạn Vạn không ngờ tới
Cô ấy nói: “Tớ đã xem hai tập mới rồi.”
Tôi trả lời: “Mau xem Khiếu Thú lần nữa đi.”
Trong nháy mắt cô ấy nở nụ cười.
Tôi muốn nói cô gái à, tớ cố gắng chọc cậu cười lâu như vậy, cậu cũng không chịu cười. Chỉ vì tớ nhắc tới Khiếu Thú hai lần, thế mà cậu lại mỉm cười.
Khiếu Thú quả nhiên là vạn năng, O(∩_∩)O ha ha ~
“Tớ có phải rất có lỗi với anh ấy không?”
“Nếu cảm thấy không thích hợp, lại chấp nhận tạm bợ, người cậu nên cảm thấy có lỗi chính là hai người các cậu. Cô gái à, cậu còn trẻ, đừng khiến bản thân chịu ủy khuất.” Qua một lúc sau, tôi lập tức gửi tin bằng giọng nói qua cho cô ấy, “Sau đây Tô Cảnh Đồng xin hát một bài tặng cô Z đáng yêu lại quyến rũ, bài hát tên là ‘Chia tay vui vẻ’.” Sau đó tôi bắt đầu cất tiếng hát một cách nghiêm túc, “Chia tay vui vẻ, chúc em vui vẻ, em có thể tìm được người tốt hơn.”
“Tớ biết mà, chỉ cần trò chuyện với cậu là tớ sẽ được chữa lành ngay.”
Tôi đáp: “Đừng say đắm tớ, Tây thiếu sẽ đánh cậu đấy.”
Cô ấy gửi qua biểu tượng khinh thường cho tôi.
Sau đó tôi trả lời bằng biểu tượng đắc ý.
Khụ, tôi đương nhiên sẽ không làm vậy, câu nói và biểu tượng phần sau là do người nào đó giành lấy di động của tôi, bấm chữ trả lời.
Qua một lúc, nhận được tin nhắn của bạn thân: “Ban nãy là Tây thiếu nhắn tin trả lời phải không, quả nhiên vẫn hạnh phúc như lúc ban đầu, tớ hâm mộ hai người quá, tớ rất muốn mau chóng gặp được người khiến tớ động lòng.”
Lần này tôi cười trả lời: “Cô gái à, cái này cũng bị cậu phát hiện, chẳng lẽ cậu có hỏa nhãn kim tinh.”
Sau đó bởi vì chuyện này khiến tôi xúc động, tôi đăng lên QQ một dòng trạng thái: “Trải qua năm tháng dài dẵng trên trái đất rộng lớn vô biên này, gặp gỡ rất nhiều người, mà người sẽ khiến bạn động lòng chắc chắn sẽ xuất hiện, hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Tây thiếu nhìn thấy câu này, anh hỏi tôi: “Đồng Đồng, vậy em có cảm giác động lòng đối với anh không?”
Tôi giả vờ không nghe thấy, đứng dậy định đi, sau đó bị người nào đó ôm trở lại, dụ dỗ hỏi han: “Nói đi, lần đầu tiên em động lòng với anh là khi nào?”
“Để em nghĩ đã.” Tôi nhìn anh, sau đó tỏ vẻ nghiêm túc nghĩ ngợi, đáp, “Có lẽ bắt đầu từ khi anh nói ‘Tô Cảnh Đồng, anh đang theo đuổi em, em không thể phối hợp một tí sao’.”
“Anh biết mà em đã có ý xấu với anh từ lâu, còn chèo thuyền ngược dòng lâu như vậy, hại anh tưởng rằng tới khi mùa đông sấm chớp, mùa hè tuyết rơi thì em mới chịu bằng lòng chứ.”
Tôi, “…”, hóa ra mùa đông sấm chớp, mùa hè tuyết rơi còn có thể dùng ở đây à?
Thấy tôi không nói gì, anh cười rất vui vẻ, ôm tôi thật chặt, nói: “Cảm ơn trời đất, ngày đó anh nói câu kia, nếu không thì có lẽ em sẽ không động lòng với anh nhỉ.”
“Đồ ngốc.” Nghe anh nói xong, trong lòng tôi dâng lên đợt sóng ngọt ngào.
Buổi tối tôi lại nhận được điện thoại của một cô bạn khác, cô ấy nói cô ấy bỗng nhiên phát hiện mình rất yêu người bạn trai hiện thời, cô ấy thậm chí cảm thấy có thể vì anh ta mà chết, đây là cảm giác mà cô ấy chưa từng có với hai mối tình trước.
Tôi đáp: “Chúc mừng cậu rốt cuộc tìm được tình yêu thật sự.”
Khi cô ấy còn chờ tôi nói thêm mấy câu nữa thì tôi thành thật đáp: “Đánh giá xong, tớ muốn đi ngủ.”
Lời vừa thốt ra, tôi liền cúp máy ngay lập tức, sau đó mất đi tri giác.
囧orz.
Bởi vì cô ấy đã gọi tôi vào lúc :, chính là khi tôi đang ngủ say, suy nghĩ của tôi còn có thể tỉnh táo như vậy đã là chuyện không dễ dàng gì.
Sau đó tôi liền mơ một giấc mộng, mơ thấy Tây thiếu từng nói với tôi một câu.
Anh nói: anh vốn tưởng rằng rời xa em anh sẽ chết, bây giờ anh đã hiểu, không có em anh sẽ không chết, nhưng mà có em anh sẽ sống lại.
Hứa Tây Thần, bởi vì có anh, cho nên em cảm thấy thế giới này vô cùng tốt đẹp.
—
Ngày tháng năm
Hôm nay tôi đi thi chứng chỉ giáo viên, thực ra chỉ là đi cho vui thôi.
Vừa ra khỏi trường thi, tôi đã thấy Hứa Tây Thần chờ ở cạnh xe, anh vẫy tay với tôi.
Tôi đương nhiên có thể cảm giác được những cô gái xung quanh đang nhìn anh, Hứa Tây Thần thật là càng ngày càng gây chú ý.
Ngồi trên xe, tôi nói: “Lúc nãy khi thấy nhiều cô gái nhìn anh như vậy, em có một nỗi xung động muốn giấu anh đi.”
“Phụt.” Hứa Tây Thần tươi tắn nhìn tôi, “Đồng Đồng, bộ dạng ghen tuông của em sao lại đáng yêu đến thế.”
“Đúng vậy, em đang ghen đó.” Tôi hất mặt lên, tỏ vẻ bạo dạn nói.
“Rốt cuộc em vì anh mà ghen, loại cảm giác này tốt thật.” Sau khi gật đầu, anh bắt đầu khởi động xe.
“…”
Tôi tưởng rằng đề tài này đã chấm dứt rồi, không ngờ khi xe vừa tiến vào đại lộ, anh thản nhiên nói: “Nếu không thì em giấu anh trong ổ chăn đi, như vậy chỉ có em nhìn thấy anh thôi.”
“…”
Khi ăn cơm, tôi tiện tay dạo weibo, nhìn thấy trên weibo nói về chiều cao nam nữ thích hợp nhất, nữ cao cm xứng với nam cm, chiều cao của tôi là cm, mà Hứa Tây Thần là cm.
Tôi nói điều này cho Hứa Tây Thần nghe, sau đó nhìn anh nói: “Sao anh lại thừa ra cm chứ.”
Hứa Tây Thần hừ lạnh: “Sao em lại không cao thêm cm hả.”
“Anh cao quá rồi.”
“Cái đó gọi là cao lớn anh tuấn, phong lưu phóng khoáng.” Hứa Tây Thần chợt chuyển đề tài, tôi suýt nữa cười sốc hông.
Sau đó dùng bữa xong, lúc đi dạo trên đường, chúng tôi vẫn còn trao đổi về vấn đề chiều cao.
Tôi một mực ghét bỏ anh thừa ra cm, kết quả ai kia nói đều tại tôi lười biếng, không chịu cao hơn, anh bắt đầu chê tôi thấp.
Tôi tức giận đứng lại, ngoắc ngón tay ra hiệu anh tới gần.
Khi khuôn mặt anh kề sát tôi, tôi hôn nhẹ trên môi anh, rồi cười to nói: “Như vậy, em còn thấp không?”
Sau đó ai kia ôm lấy tôi, để tầm mắt tôi vừa lúc ngang tầm với anh.
Anh nhìn tôi cười gian ác nói: “Đồng Đồng, em vừa trêu chọc anh, cho nên giờ đến phiên anh.”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì đã sắp không thể hô hấp.
囧orz…
—
Ngày tháng năm
Hôm nay Hứa Tây Thần vẽ hình đóa hoa tặng tôi, bức tranh rất đẹp.
Tôi rất thích, cho nên vui vẻ cảm thán: “Hoa nở hy vọng, tình yêu nhất định luôn tồn tại.”
Trên khuôn mặt người nào đó rõ ràng lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng ngoài miệng lại chê bai: “Đóa hoa anh tặng em không đơn giản vậy đâu.”
Tôi suy nghĩ lại, lời Phật có câu một đóa hoa một thế giới, tôi thích thú xuôi theo ý anh nói: “Cảm ơn anh, tặng em cả một thế giới.”
Người nào đó cười tươi ôm lấy tôi: “Thật ra cả thế giới lớn quá, anh chỉ có thể tặng mùa xuân cho em mà thôi.” Sau đó bên tai tôi quanh quẩn tiếng cười bỉ ổi phóng đãng của ai kia.
Tôi “…”
—
Ngày tháng năm
Lúc tan tầm, tôi từ văn phòng đi xuống, Hứa Tây Thần gọi điện cho tôi. Nhưng lại balabala một đống, tôi chẳng hiểu anh nói gì hết.
Tôi rốt cuộc nhịn không được nói: “Thiếu gia, xin ngài nói rõ chút để tôi nghe hiểu được không?”
“Được rồi, anh nhớ em.” Hứa Tây Thần gằn từng tiếng nói.
“Chúng ta không phải đang gọi điện thoại sao?” Tôi trả lời.
“Gọi điện thoại nhưng không thấy được em.”
Tôi vừa nghe anh nói xong câu này thì đã thấy anh đứng dưới lầu văn phòng, chờ tôi đi ra.
“…”
Sau đó khi dùng cơm, Hứa Tây Thần rất đứng đắn hỏi tôi: “Đồng Đồng, anh nhớ môn toán của em không tốt lắm phải không?”
“Đúng vậy.” Thấy anh nghiêm túc, tôi cũng trả lời thật tình.
“Vậy em có yêu anh không, xin trả lời anh một chữ.”
“Không yêu, cám ơn.” Tôi còn thè lưỡi với anh.
Kết quả ai đó dùng ánh mắt u buồn nhìn tôi, tỏ vẻ rèn sắt không thành thép: “Môn toán của em quả nhiên không kém bình thường, cho em một cơ hội nữa, nói lại đi.”
“…”
“Em có yêu anh không, xin trả lời anh một chữ.”
“Em yêu anh, được chưa nào.”
Ai đó nghe xong khóe miệng liền cong lên nụ cười rạng rỡ: “Tuy rằng không giỏi toán, nhưng mà trẻ con dễ dạy, đợi sau này bổn thiếu gia từ từ dạy em, bù lại đầy đủ cho em.”
“…”
—
Ngày tháng năm
Thời học sinh việc tôi thích đọc tiểu thuyết ngôn tình gần như mỗi đứa bạn thân đều biết cả, hơn nữa tôi còn có rất nhiều cô bạn thân cùng chung chí hướng.
Nhưng người biết tôi viết tiểu thuyết thì rất ít, bởi vì tôi sẽ ngượng ngùng.
Hôm nay một cô bạn thân gọi điện cho tôi, trong lúc vô tình nói tới tiểu thuyết, cô ấy kích động nói với tôi: “Gần đây tớ đọc một bộ tiểu thuyết ‘Khi nào mơ chín’, mô típ sau khi chia xa gặp lại, cậu chắc chắn sẽ thích nó, mau đọc đi.”
囧ORZ.
Bạn thân mình đề cử tiểu thuyết do chính mình viết, loại cảm giác……mất hồn này thật sự không gì sánh bằng.
~~~~~~~~~
Thường thường khi Tây thiếu một mình ra ngoài tụ họp với bạn bè, anh sẽ dặn đi dặn lại muốn tôi gọi điện cho anh.
Các bạn cũng biết, bình thường tôi không nghe lời.
Sau đó ai kia bắt đầu oanh tặc tin nhắn của tôi, nói rằng mình tinh tế hấp dẫn biết bao, phần lớn tôi đều lơ anh đi, bởi vì có một lần tôi có lòng từ bi gọi điện cho anh.
Không ngờ ai kia nhận điện thoại tỏ vẻ đắc ý cười nói: “Vợ à, em nhớ anh thế ư.”
“Anh muốn chết hả.”
“Ngoan, anh sắp về rồi, đừng say mê anh quá.”
“…” Ngoài tiếng âm nhạc ồn ào ở đầu dây bên kia, tôi còn nghe được một trận xôn xao, còn có tiếng hô to, “Chị dâu, Tây thiếu của chúng tôi đã bị chị dạy thành thê nô rồi.”
“Tôi thích đó.” Ai kia nói như đinh đóng cột, đầu dây bên kia lại vang lên tiếng cười.
“…”
—
Ngày tháng năm
Mấy đứa bạn thân tán gẫu sôi nổi trong nhóm riêng trên QQ.
S kể khổ: “Bây giờ tớ chẳng dám nhìn thẳng mẹ tớ, cho nên chỉ có thể…nhìn xéo.”
Mấy đứa bạn đều tò mò hỏi vì sao.
S nói tiếp: “Tớ vẫn chưa có bạn trai, thấy mẹ tớ như sắp muốn giết tớ rồi.”
W nói: “Anh chàng mà tớ từng thích mới vừa nói hồi đó anh ta cũng từng thích tớ, mợ nó, bà đây mới tìm được bạn trai không lâu.”
“…”
L nói: “Tớ muốn sinh con vào năm tuổi, giờ đã , còn chưa có đứa nào, không thích lấy chồng đâu.”
S nói tiếp: “Đồng Đồng sao không nói gì thế?”
L trả lời: “Người ta đầy đủ rồi đâu có biết đói khát là gì…” Sau đó gửi biểu tượng rơi lệ N lần.
Tôi: “Không có bạn trai thì đi kiếm, đàn ông ba cái chân hai cái đùi còn ít sao.”
“Anh ta nói hồi đó anh ta thích cậu thì cậu tin ngay sao, thật là…khờ dại.”
“Thật sự muốn sinh con à, còn nhiều phương pháp lắm, cần tớ dạy cậu không?”
Trong nhóm im lặng ngay lập tức.
“Ha ha, là Tây thiếu bạn trai vừa đẹp vừa tốt nhất trên đời sao?” S nịnh nọt hỏi.
Tôi: “Ngoài chính tôi ra thì còn ai dám vào đây nhận danh hiệu này.”
Khi tôi từ phòng tắm đi ra, đúng lúc thấy anh đang chơi máy tính của tôi, sau đó tôi hỏi: “Có tin nhắn của em không?”
“Có đấy, mấy cô bạn cùng phòng của em đang thảo luận làm thế nào để sinh con.” Hứa Tây Thần tỏ vẻ điềm nhiên nói với tôi.
Tôi mở to mắt nhìn anh với vẻ khó tin, sau đó ai kia liền cười bỉ ổi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi nói: “Lại đây, tụi mình cũng thảo luận một chút nhé.”
……
Kết quả thảo luận cuối cùng là tôi đi đến bên bàn, tiếp tục trò chuyện với mấy cô bạn thân, anh thì nằm một mình trên giường, buồn bã cất tiếng hát: “Anh không phải là người em yêu nhất, tại sao em không nói lời nào?”
“…”
Sau khi Hứa Tây Thần lên tiếng trong nhóm riêng, ở đó chỉ còn im lặng.
Rốt cuộc tôi thật sự xuất hiện.
Tôi nói với S: “Duyên phận và tình yêu là việc kỳ diệu nhất, cậu phải tin tưởng, luôn luôn có một người đang chờ cậu ở nơi nào đó.”
Tôi nói với W: “Người cậu từng thích nói rằng anh ta cũng từng thích cậu, cậu đừng cảm thấy động lòng, bởi vì anh ta nói là đã từng, hơn nữa đừng cho rằng đó là tiếc nuối, bởi vì dù sao anh ta cũng từng thích cậu, chứng tỏ không phải một mình cậu mất đi anh ta, hai người chỉ là bỏ lỡ lẫn nhau, vả lại từng được anh ta thích, cũng là một chuyện rất hạnh phúc…”
Tôi nói với L: “Chuyện sinh con thật sự không thể gấp gáp.”
“Cô gái văn chương của chúng ta rốt cuộc xuất hiện rồi.”
“Tây thiếu có ở bên cạnh nhìn không đấy?”
“Quả nhiên đầy đủ rồi đâu có biết đói khát là gì.”
Tôi: “…”
Tôi xem lại đoạn đối thoại ban nãy của bọn họ, sau đó lén nhìn ai kia, dáng vẻ của anh thật sự khiến tôi buồn cười.
Hứa Tây Thần vừa một mình lăn lộn trên giường, vừa ca hát không dứt: “Tôi cô đơn hiu quạnh là được rồi…”
Tôi nhịn cười, dừng động tác gõ bàn phím, tôi liếc nhìn anh một cái rồi nói: “Ngoan, đừng ồn nữa, đợi lát nữa chị cho ăn kẹo.”
Ai kia vừa nghe lập tức cãi lại: “Ông không thích ăn kẹo, ông muốn ăn thịt…”
“…”
—
Ngày tháng năm
Ngày đó Hứa Tây Thần đột nhiên hỏi tôi: “Baby, em nói xem yêu là cái gì.”
Tôi nhìn anh, trông thấy sắc mặt nghiêm túc của anh, vì thế suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cảm thấy hình như bản thân có nhược điểm.”
“…”
Dừng một chút, tôi nói tiếp: “Nhưng cũng cảm thấy bản thân có thêm một lớp áo giáp.”
Anh nghe xong, trên khuôn mặt mang theo ý cười có mà như không, anh kéo bàn tay tôi nói: “Đi thôi, áo giáp của anh.”
“…”
Chuyện này còn chưa kết thúc, mấy ngày nay tôi có thêm vài cái “tên gọi yêu”: em gái áo giáp, baby áo giáp, tiểu thư áo giáp…
Tối nay khi xem tivi, anh nói: “Cục cưng áo giáp, muốn uống nước không, ai đi rót cho em.”
Tôi cười, nói với anh: “Được đó, nhược điểm tiên sinh.”
Nhuyễn lặc (软肋): vốn chỉ phần xương sườn mềm, dễ bị tổn thương. Từ này chỉ điểm thiếu sót, nơi yếu kém. Còn từ “nhuyễn” đứng một mình có nghĩa là mềm mại, êm ái.
Hứa Tây Thần nghe tôi gọi anh vậy, vẻ mặt ngượng nghịu nhìn tôi nói: “Anh làm sao có thể…mềm thôi.” Anh híp mắt ra vẻ quyến rũ nhìn tôi nói, “Nếu không em sờ thử xem.”
“…” Thì ra người này đang đợi tới lúc này đây mà!!!!!
~~~~~~~
Lúc trò chuyện trong nhóm riêng, W nói: “Có một đồng nghiệp nam trong công ty tớ luôn luôn đối tốt với tớ, đôi khi thấy tớ ăn một mình là đến ăn cùng ngay. Tớ thấy anh ta rất tốt.”
S nói: “Ngoại hình thế nào? Có bằng một phần mười của Tây thiếu không?”
Tôi: “Phụt.”
L: “Chao ôi, không tệ nha, xem ra cậu tạm biệt độc thân không lâu.”
Tôi: “Cậu cảm thấy có không gian phát triển không? Thích thì phải theo đuổi, đừng có chờ đợi, sau đó vuột mất uổng phí.”
W gửi biểu tượng rơi lệ N lần rồi mới nói: “Tôi đang chuẩn bị hành động, hôm nay cố lấy dũng khí hỏi anh ta ‘Sao anh đối tốt với tôi như vậy’. Kết quả anh ta trả lời rằng: ‘Tôi ngưỡng mộ cô là một đấng anh hùng’.”
“…”
Trong nhóm im ắng không tiếng động, sau đó bùng nổ tiếng cười.
—
Ngày tháng năm
Tây thiếu thích chơi bóng rổ, cầu thủ Allen Iverson (Ngải Phất Sâm) mà anh thích nhất hồi đó hiện tại đã nghỉ thi đấu.
Anh từng tỏ vẻ tự hào nói với tôi, hồi cao trung anh đã khắc bốn chữ trên bàn học của mình “‘Ngải’ vô chỉ cảnh.” (ý là Ngải không bao giờ có giới hạn).
Sau khi chủ nhiệm lớp phát hiện anh vẽ bậy, anh bị phạt phải tưới luống hoa trước cửa phòng học một tuần.
Hôm nay khi tôi dọn dẹp phòng anh, phát hiện trên tủ đầu giường của anh có khắc bốn chữ “Bạch thủ ‘Đồng’ tâm”. (gắn bó đến bạc đầu)
“…”
Các bạn nói xem tôi có nên chọn gì đó…để khen thưởng.
~~~~~~
Gió đêm nhè nhẹ, bóng đêm mê ly, đúng là ngày lành cảnh đẹp.
Tôi nhíu mày, vẻ mặt bồn chồn hỏi: “Có đau không?”
“Em phải tin tưởng kỹ thuật của anh.” Khuôn mặt bình tĩnh của anh khiến tôi tăng thêm chút dũng khí.
“Vậy anh nhẹ chút nhé.”
“Ừ, yên tâm.” Anh trả lời rất trịnh trọng.
“Á…” Tôi bắt đầu thét chói tai.
Người nào đó bất đắc dĩ nhìn tôi nói: “Baby, anh còn chưa tiến vào đâu.”
Tôi che mặt: “Được rồi.”
“Vào chưa?” Ngay lúc tôi nhắm mắt, hết sức rối rắm hỏi anh, người nào đó cười trả lời, “Đã xong rồi, anh khều ra cái gai rồi, em không đau nữa đâu.”
Tôi nhìn cây kim trong tay người nào đó, lại nhìn ngón tay của mình, tôi gật đầu cảm thấy vô cùng thần kỳ, quả nhiên, bản lĩnh khều gai của người nào đó…là chất lượng hàng đầu.
(bạn học nào hiểu sai ý, tự giác che mặt đi (~ o ~)zZ)
—
Ngày tháng năm
Mấy hôm nay tôi bị công việc đè ép đến mức không thở nổi, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của tôi, ai đó nghiêm trang nói với tôi: “Baby, em thiếu cái gì sao?”
Tôi ngẩn ra: “Ơ…không có.”
Ai đó chợt cười, tỏ vẻ bẽn lẽn hỏi: “Anh cũng nghĩ vậy, thể xác và tinh thần của anh đều thuộc về em.”
“…”
“Chúng ta qua đây bàn chuyện em từ chức nhé.”
“…”
—
Ngày tháng năm
Sáng sớm thức dậy, mở hai mắt ra liền trông thấy anh xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Anh cười hỏi tôi: “Baby, hôm nay em muốn quà gì?”
Tôi bắt đầu nhớ lại bắt đầu từ năm nào tôi đã nghĩ tới ngày Quốc tế phụ nữ, à, đúng rồi, hình như là ngày Quốc tế phụ nữ hồi năm nào đó, ai kia đã nói với tôi: “Yên tâm đi, cho dù em biến thành phụ nữ, anh vẫn sẽ yêu em.”
“Nói mau, em muốn quà gì?”
“Trả lời em một vấn đề.”
Anh khó hiểu nhìn tôi, anh có lẽ cảm thấy đơn giản quá.
“Anh yêu em cái gì?” Hình như mấy hôm nay bị người nào đó chiều đến hư, tôi làm nũng hỏi.
Anh nhìn tôi từ đầu đến chân, không nói gì. Tôi ngạc nhiên nhìn anh, sau đó hỏi: “Đáp án đâu?”
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, sau đó nói khẽ bên tai tôi: “Tất cả.”