Tôi không hiểu sao mình lại cười, bả vai run lên.
Em trai thấy tôi cười thì hoảng hốt lập tức khóc lớn hơn nữa, gần như là gào. Lỗ tai tôi không tốt lại cảm giác giọng thằng nhóc này cứ như ma, tiếng vang từ trái sang phải, đến độ lỗ tai cũng thông thoáng.
Tôi bình tĩnh mà nói với nó: "Anh không thể cho em ăn ngon được."
Nó nức nở: "Cháo trắng dưa muối cũng ngon."
"Không phải sáng nay em giận hờn không muốn ăn sao?" Tôi lấy khăn giấy ra, kéo thằng nhỏ từ người mình xuống, nhéo cằm nó rồi lau mặt cho. Nước mắt của nó cuồn cuộn không dứt, mặt nó do nước mắt nên nóng lên. Tôi nói tiếp: "Em khóc nữa thì anh sẽ lấy thau tới hứng, vậy thì tiền nước tháng sau sẽ không lo nữa."
Nó bẹp miệng, giật mình nói: "Đâu … Đâu có …"
Tôi vẫy khăn giấy ướt nhẹp cho nó xem, xem đến mức tự thằng nhóc thấy xấu hổ, ủy khuất nói: "Tiền nước tháng sau không trả … Vậy thì em sẽ không phải rời khỏi anh …"
"Tưởng bở hửm, trước khi em đi anh muốn ép khô em cho tới khi hết giá trị lợi dụng mới thôi!" Tôi cố ý nói một cách hung tợn.
Em trai vừa mới ngừng khóc lập tức nước mắt tuôn ra như suối, khóc lóc kể lể nói: "Anh đáng ghét!"
Tôi nói chuyện với nó về vấn đề ghét hay không này mất nửa ngày, tiếp theo đề tài lại biến thành cứ cho là tôi ghét nó, nó cũng mở lòng từ bi mà coi tôi là anh. Tôi nói thắng nó là dựa tài ăn nói, nó thắng tôi chẳng dựa gì chỉ bằng khóc, vừa nói không ra liền bĩu môi rớt nước mắt, nước mắt nó khóc đêm nay đủ cho ba năm sau.
Tài ăn nói là hữu hạn, nước mắt là vô hạn.
Nước mắt thằng nhóc này tuôn như suối, cuối cùng tôi bại trận nên buộc phải hoà, ôm em trai chui vào trong chăn, chơi xấu nói: "Không còn sớm nữa, nên ngủ thôi."
Nó khóc mệt, thút tha thút thít mà ôm tôi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau ba tôi không cánh mà bay như trước, như thể chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra. Tôi mua bữa sáng xong rồi gọi cho người nọ sau đó mới đi ăn cơm với em trai.
Hai con mắt nó khóc đến sưng lên nhìn xấu vô cùng, còn giả bộ đáng thương nhìn tôi mãi, nhìn nó tôi không chỉ không mềm lòng, còn cười.
"Đợi lát nữa anh đắp miếng gạc lên mắt em." Tôi nói với nó, "Chú tốt bụng của em muốn dẫn em đi xem mấy thứ rất thú vị, vui không?"
"Không vui!" Nó không nghĩ tới tôi sẽ nhắc đến việc này, tức khắc nổ tung chảo quăng luôn cái muỗng trên tay, cháo cũng không ăn nhảy xuống chạy tới túm tôi. Tôi dỗ nó nói bỏ tay ra cháo còn nóng lắm, lỡ phỏng thì làm sao. Thằng nhóc khá nóng, giống như một con chó con cắn người không buông, nổi giận đùng đùng nói: "Anh ăn hiếp em!"
Tôi nói: "Anh ăn hiếp em bao giờ? Ngày hôm qua em không phải nói người ta tốt sao, sao giờ nói xấu rồi?"
Mặt nó đỏ lên: "Không, không tính!"
"Sao lại không tính?" Tôi nói, "Hơn nữa người ta tới làm chuyện tốt, mang em đi ăn sung mặc sướng còn không vui?"
Thằng nhỏ cắn môi, một hồi lâu mới nói: “Không cho anh làm anh trai em thì đều là chuyện xấu!"
Tôi bật cười vẫn kêu nó buông tay ra, tiếp theo ôm nó lên đùi mình. Đứa nhóc này đúng là thiếu dinh dưỡng, ngồi trên đùi tôi hoàn toàn không thấy nặng gì, ngược lại mông đều là xương, cộm tôi khiếp. Tôi vẫn luôn muốn nuôi nó thành một nhóc mập, đáng tiếc nó không biết cố gắng, tôi cũng không biết cố gắng.
Nó như vậy không giống một thằng nhóc tuổi bình thường ——
Tôi đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua là sinh nhật nó, nó đã bảy tuổi rồi.
Chuyện ngày hôm qua làm tôi quên mất, mà cũng chỉ có mỗi tôi là nhớ sinh nhật thằng nhóc.
Trong lúc nhất thời tôi không biết nên nói gì cho tốt, vốn dĩ tính tâm sự với nó, nghiêm túc nói với nó chuyện mình sẽ bị dẫn đi, nói cho nó biết chuyện này rất tốt, cuộc sống về sau của nó sẽ trôi qua vui vẻ, có thể ăn đùi gà, không bao giờ ăn món cháo phải bóp mũi mới nuốt được và dưa muối để tủ lạnh mấy ngày liền.
Nhưng tất cả những từ ngữ tôi chuẩn bị như rơi đâu mất.
Một hồi lâu sau, em trai bất an mà gọi tôi, não tôi còn chưa phản ứng kịp nhưng ngay sau đó liền buột miệng thốt ra một câu: "Anh mãi mãi là anh trai của em."