Năm Cảnh Long thứ bảy, thiên hạ thái bình.
Một buổi sáng, Đường Thiên Viễn đến Hàn Lâm Viện điểm danh như thường ngày. Mùa hè đã đến, ngày cũng dài hơn, lúc hắn bước ra khỏi cửa thì mặt trời đã nhô lên quá nửa, tản ra ánh sáng màu đỏ chói giống một bàn tay nóng rực, đang dịu dàng vuốt ve thế gian này.
Ngươi hỏi hắn sao lại thấy mặt trời ấy hả?
Bởi vì hắn đang đứng trên tường…
Đường Thiên Viễn cũng không có sở thích gì đặc biệt cả, lúc trước hắn cũng thích đi cửa chính lắm. Chỉ có điều bây giờ thì… hắn quay đầu nhìn về hướng đông, quả nhiên không ngoài dự đoán, ở cửa có vài chiếc xe ngựa đang chen chúc nhau. Xe ngựa có loại giản dị có loại xa hoa, còn có một chiếc xe có tua rua màu hồng nhạt rủ xuống, còn trang trí cả hoa tươi, cứ như sợ người khác không biết người ngồi bên trong là nữ nhân ấy.
Xác thực mà nói, người ngồi trong những chiếc xe ngựa này toàn bộ hẳn đều là nữ nhân.
Đường Thiên Viễn chắp tay sau lưng, mặc dù đứng trên tường nhưng phong thái lại chẳng giảm đi chút nào. Hắn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn tầng mây vẩy cá được mặt trời phủ lên một sắc đỏ đồng. Cơn gió nhẹ từ từ thổi qua làm y phục của hắn khẽ lay động, trong không khí phảng phất một mùi hoa không rõ tên. Hắn nhắm mắt, thở sâu một hơi, nhờ có hương hoa thấm vào lòng người này mà tâm trạng hắn dịu đi đôi chút, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng ngay sau đó lại như nghĩ đến chuyện gì, nụ cười kia nhanh chóng biến mất.
Hai năm trước, Đường Thiên Viễn hai mươi tuổi, trong kỳ thi Đình dù tài năng thể hiện bình thường nhưng cũng đỗ đến Thám hoa, đường làm quan rộng mở là chuyện khỏi phải bàn.
Theo thường lệ, ba người đỗ hạng đầu – cũng chính là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, phải cùng đi diễu phố. Trong lời hát vẫn nói Trạng nguyên là người ‘thi đỗ thiên hạ biết ngay đến mình’, có điều lần này, Thám hoa lại cướp mất ‘ánh đèn’ của Trạng nguyên. Nguyên nhân rất đơn giản: Trong ba người, Thám hoa đẹp trai nhất.
Tướng mạo Đường Thiên Viễn vốn tuấn tú thanh tao, nhất là khí khái anh hùng từ hàng chân mày, tùy tiện để hắn bước vào trong một đám người là lập tức có thể tạo ra hiệu quả ‘hạc giữa bầy gà’. Trạng nguyên là một người có râu, tuổi hơn bốn mươi, Bảng nhãn dáng người thấp bé nhẹ cân với làn da đen thui rất cân xứng, so với hai người đó, Đường Thiên Viễn càng thêm tuấn mỹ vô đối.
Cũng lúc đó, chuyện được bách tính trong kinh thành bàn luận vô cùng sôi nổi và khắc sâu trong lòng còn có cả gia thế của Đường Thiên Viễn: Hắn là con trai của Thủ phụ Nội các[].
Thủ phụ Nội các tương đương với Thừa tướng, tuyệt đối là quan thần nắm giữ triều chính, dưới một người và trên cả vạn người. Đường Thiên Viễn có một người cha như vậy mà vẫn có thể cố gắng đọc sách thi đỗ tiến sĩ, có thể thấy người này hiếu học lại biết vươn lên. Lại so sánh với đám con ông cháu cha quần là áo lượt, cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng uống rượu hoa trong kinh thành, hình tượng Đường Thiên Viễn quả thật càng tỏa sáng thêm vạn trượng.
Tướng mạo đẹp, gia thế tốt, nhân phẩm cũng tốt, lại có tài hoa chịu tiến tới. Đây thực đúng là tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm cuối cùng của đám nữ nhân.
Vừa hay, Đường Thiên Viễn cũng chưa lấy vợ.
Vì thế, bà mối đến cửa làm mai cho Đường Thiên Viễn dần dần nhiều lên. Việc đó cũng không có gì, trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng thôi mà. Nhưng cũng không biết từ bao giờ, cửa Đường phủ lại tụ tập một số cô nương ngưỡng mộ tiếng tăm mà đến, chuyên đợi lúc Đường Thiên Viễn ra ngoài rồi lén nhìn tư thế oai hùng của hắn. Các nàng đều ngồi trong xe ngựa, không hề lộ diện, lúc Đường Thiên Viễn đi ngang qua mới vén rèm xe lên nhìn, kèm theo tiếng cười khúc khích yêu kiều.
Thông thường vào lúc đó, Đường Thiên Viễn luôn cúi gằm mặt xuống bước đi mạnh mẽ, làm bộ làm tịch cái gì không biết nữa. Cá biệt có cô nương khá táo bạo, lúc Đường Thiên Viễn đi qua cố tình ném khăn tay túi tiền gì gì đó. Đối với những người này, hắn chỉ biết giả mù.
Hắn cảm thấy bọn họ đại khái chỉ là nhất thời cao hứng, đợi khi gió lớn qua đi thì mọi việc sẽ tĩnh lặng lại thôi.
Rồi hắn nhanh chóng nhận ra mình thực sự đã quá ngây thơ.
Xe ngựa đến cửa Đường phủ càng lúc càng nhiều, ngay cả cửa sau họ cũng không bỏ lỡ. Một khi có nhiều người hơn thì thành phần lại thêm phức tạp, thậm chí có kẻ còn nhìn thấy nữ tử thanh lâu cũng chạy đến tham gia. Cuối cùng, có một vài cô gái chẳng thèm quan tâm đến danh tiết, không cam lòng chỉ đứng nhìn xa xa, bắt đầu đánh xe ngựa trêu ghẹo Đường Thiên Viễn.
Là trêu ghẹo thật đấy, không chỉ là lời nói lẳng lơ ngả ngớn, mà còn đưa tay sờ mặt nữa cơ. Đường Thiên Viễn đáng thương sống hơn hai mươi năm, chưa từng chân chính chạm vào con gái, đột nhiên bị một đám cô nương trêu ghẹo như vậy, thực sự quẫn bách không sao chịu nổi. Nhưng chuyện thế này lại không tiện báo quan, hắn là một đại nam nhân, không thể đi tranh chấp với một đám nữ nhân được. Vậy nên hắn đành né tránh từ xa, tránh không được thì cứ thế mà trèo tường vậy.
Thực ra, cho dù Đường Thiên Viễn có thay đổi cỡ nào thì dựa vào một mình hắn, cũng chẳng thể tạo nên được cảnh đời ly kỳ đến vậy. Làm cho tiếng tăm Đường Thiên Viễn càng lúc càng lớn, người hâm mộ càng lúc càng đông, còn có một nguyên nhân khác.
Nghĩ đến nguyên nhân đó, hắn càng cảm thấy mệt mỏi, thật sự chẳng muốn nhắc đến nữa.
Đường Thiên Viễn đứng trên bờ tường buồn bã một lúc rồi vội vàng nhảy xuống, đi tắt con đường nhỏ đến Hàn Lâm Viện. Nhà hắn cách Hàn Lâm Viện không xa, cưỡi ngựa thì không bõ công, hắn cũng không thích ngồi kiệu.
Đối diện Hàn Lâm Viện có một tiệm sách, lúc này vẫn chưa mở cửa, nhưng trước cửa đã có không ít người tụ tâp, xếp cả một hàng dài thật dài. Chắc là bọn họ tranh mua sách gì đó hay đây. Đường Thiên Viễn tò mò lướt qua hàng người, nhìn thấy xếp ở gần nhất bất ngờ lại là Bảng nhãn huynh, người từng thi cùng khoa với hắn, bây giờ là đồng liêu.
Đường Thiên Viễn đi đến chào hỏi Bảng nhãn huynh.
Bảng nhãn huynh đang ăn bánh bao, nhìn thấy Đường Thiên Viễn, vui vẻ hỏi hắn có muốn ăn bánh bao không. Đường Thiên Viễn lắc đầu hỏi: “Mấy người đang xếp hàng ở đây mua gì vậy?”
“Mua sách hay!” Bảng nhãn huynh hai mắt phát sáng đáp, “Là ‘Đường Phi Long phong nguyệt tiễu phỉ ký[]’ sách mới của Diệu Diệu Sinh.” Tên cuốn sách này có chút trúc trắc, Bảng nhãn huynh nói đến là khó nhọc, phun hết cả một đống nước miếng ra.
Đường Thiên Viễn lấy khăn tay ra lau mặt, híp mắt, nghiến răng.
Diệu – Diệu – Sinh.
Tiếng hắn nghiến răng bị tiếng bàn luận của đám người át đi, tâm tư của Bảng nhãn huynh đều đặt trên cái bánh bao và cuốn sách kia, hắn không phát hiện ra sự khác thường của Đường Thiên Viễn, hắn lại nói, “Thật ra cuốn sách này đến chỗ khác mua cũng được, nhưng hôm nay tiệm sách này lại bán bản có đề thơ độc quyền, trang bìa bên trong mỗi cuốn sách đều có bài đề thơ do đích thân Diệu Diệu Sinh viết, lại còn đóng dấu riêng nữa chứ. Bản duy nhất trong cả kinh thành, chỉ có tiệm này có, không có chi nhánh khác… đệ cũng đến mua một bản à?”
Đang nói thì tiệm sách mở cửa, vì người xếp hàng bên ngoài quá nhiều nên người bán hàng đành phải kê một cái bàn ở cửa, đặt lên từng chồng từng chồng sách mới. Mấy chữ trên bìa sách chính là thứ khiến Đường Thiên Viễn không thể nhìn được, ‘Đường Phi Long phong nguyệt tiễu phỉ ký’.
Đám người rối loạn một hồi. Một người xếp sau Bảng nhãn huynh nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, ánh mắt bất lương nhìn Đường Thiên Viễn, “Ngươi muốn chen ngang sao? Mặc dù chúng ta đều biết, Đường Phi Long chính là Đường Thiên Viễn nhà ngươi, nhưng ngươi cũng không thể chen ngang được.”
“Ta không chen ngang đâu, các ngươi cứ tiếp tục đi.” Đường Thiên Viễn quay đầu định đi.
“Đừng đi!” Bảng nhãn huynh cực kỳ trượng nghĩa kéo hắn quay lại, vừa lấy ra một khối bạc rồi ném cho người bán sách, “Ta mua hai cuốn!”
Người bán hàng nhận tiền, cười nói, “Cảm ơn ngài đã chiếu cố, một người được mua tối đa ba cuốn, ngài có mua thêm một nữa nữa không? Tôi đỡ phải thối tiền lại.”
Bảng nhãn huynh liền cầm ba cuốn sách rời khỏi hàng, lấy một cuốn nhét vào người Đường Thiên Viễn, “Đừng khách khí với ta làm gì.”
Ai khách khí với huynh chứ… Đường Thiên Viễn chẳng biết nói gì, muốn trả sách cho hắn nhưng đánh chết hắn cũng không nhận lại.
Đường Thiên Viễn cứ như vậy cầm cuốn sách nóng bỏng tay này đi vào Hàn Lâm Viện. Hắn thực sự không hiểu vì sao lại có nhiều người sẵn lòng tốn kém gấp hai ba lần, chỉ để mua được thêm một trang đề thơ. Cái tên Diệu Diệu Sinh kia là một tên biến thái, viết được chữ gì hay ho chứ? Đường Thiên Viễn nghĩ đến đây thì cố tình lật sách ra, hắn muốn khinh thường thư pháp của Diệu Diệu Sinh kia một lần.
…. Đúng là cũng không tệ.
Về mặt thư pháp, Đường Thiên Viễn cũng rất có trình độ, tiếng tăm cũng không nhỏ, lần này nhìn thấy chữ của Diệu Diệu Sinh, mặc dù viết có chút láu nhưng đường nét rõ ràng, khí khái trang nghiêm, tự tạo nên phong cách riêng, rất độc đáo.
Viết hộ, nhất định là viết hộ rồi.
Hắn ném cuốn sách lên bàn, tiện tay lấy một cuốn sách khác ra xem. Còn Bảng nhãn huynh đã vội vã ngồi xuống bàn của mình, hai mắt tỏa sáng lật cuốn sách mới bảo bối của hắn ra.
Đường Thiên Viễn và Bảng nhãn huynh được nhận vào Hàn Lâm Viện biên soạn cùng kỳ với nhau, chức vị tương đương, vì vậy nên dùng chung một gian phòng. Hai người ngồi đối diện nhau, bình thường chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương. Theo cách nói của Bảng nhãn huynh thì, mỗi lần ngẩng đầu lên đều nhìn thấy một người anh tuấn hơn mình đến vạn lần, nên hắn phải tìm thứ gì đó để chống đỡ tinh thần thì mới có thể sống tiếp được. Và rồi hắn đã gặp được Diệu Diệu Sinh.
Tên Diệu Diệu Sinh này không bình thường chút nào. Thời gian hắn xuất hiện là sau khi Đường Thiên Viễn thi đỗ Thám hoa, vang danh thiên hạ không lâu. Không ai biết được cuộc sống của hắn, cũng không ai thấy được hình dáng của hắn, nhưng cứ nhắc đến danh hiệu của hắn là như sấm nổ bên tai. Mấy cuốn sách mà tên Diệu Diệu Sinh kia viết, mặc dù cũng là tiểu thuyết phong nguyệt[] nhưng không giống tài tử giai nhân bình thường, hình tượng nam nữ bên trong cực kỳ chân thực phong phú; tình tiết cũng độc đáo, bất ngờ; ngoài ra còn có một số bài thơ mới mẻ đáng khen ngợi, làm hài lòng yêu cầu của đám nhân sĩ thanh cao. Vậy nên hai năm nay sách của hắn rất thịnh hành, mỗi lần có sách mới ra thì đều dậy sóng mua hàng. Đây tất nhiên là điều mà đám thương nhân buôn sách các nơi đều vui mừng.
Sách của Diệu Diệu Sinh bán chạy như vậy, có một phần nguyên nhân là vì mượn ngọn gió xuân như Đường Thiên Viễn. Mỗi cuốn sách của hắn, tên của nhân vật chính đều là ‘Đường Phi Long’. Trong ‘Chu Dịch’ []có nói, “Phi long tại thiên”, Đường Phi Long chẳng phải chỉ Đường Thiên Viễn sao. Dĩ nhiên, giải thích như vậy có hơi gượng ép, nhưng chỉ lật vài trang sách ra xem thì càng thêm rõ ràng. Đường Phi Long kia và Đường Thiên Viễn ngày tháng năm sinh tương đồng, đều là con trai của Thủ phụ Nội các, cũng thi đỗ Thám hoa vào năm hai mươi tuổi, một số chi tiết khác cũng rất giống nhau… Như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Ít nhất thì hầu hết mọi người khi đọc sách của Diệu Diệu Sinh đều vô thức tưởng tượng Đường Phi Long là Đường Thiên Viễn.
Bởi vậy, sách của Diệu Diệu Sinh và bản thân Đường Thiên Viễn, giữa hai người nảy sinh một tác dụng thúc đẩy lẫn nhau rất kỳ diệu. Chính nhờ phúc của Diệu Diệu Sinh mà bây giờ số người muốn sinh con cho Đường Thiên Viễn nhiều không đếm xuể, thậm chí quấn quanh kinh thành ba vòng vẫn còn thắt được thêm một cái nơ bướm nữa đấy. Vậy nên cửa Đường phủ có thể có nhiều người tập trung đến như vậy, còn có người làm càn đến trêu ghẹo Đường Thiên Viễn, cũng không có gì lạ.
Người sợ nổi danh, lợn lành sợ béo, thân là người nổi tiếng thì phải trả giá đôi chút, đạo lý này Đường Thiên Viễn hiểu, hắn thật sự không để tâm chuyện mình bị người ta viết vài dòng, nhưng cái tên Diệu Diệu Sinh kia toàn viết mấy thứ đâu đâu ấy!
Trong cuốn thứ nhất, Đường Phi Long bên ngoài là một quân tử khiêm nhường, nhưng bên trong lại thích bị nữ nhân trêu ghẹo;
Cuốn thứ hai, Đường Phi Long là một công tử yếu ớt, đi ba bước đường lại ho ra ngụm máu;
Cuốn thứ ba còn quái dị hơn, Đường Phi Long bị viết luôn thành một tên bị bệnh tâm thần, ban ngày là một người, tối đến lại thành một người khác. Bây giờ đã viết đến cuốn thứ tư, Đường Phi Long bắt đầu tiêu diệt thổ phỉ, diệt phỉ thì diệt phỉ, liên quan quái gì đến chuyện phong nguyệt chứ!
Với hứng thú mắc ói của Diệu Diệu Sinh, Đường Thiên Viễn thật sự không biết lần này hắn sẽ viết cái gì, tóm lại hắn không xem nổi.
Ngẩng đầu nhìn Bảng nhãn huynh ở đối diện, hắn ta lại đọc đến là tập trung. Vì quá hưng phấn nên Bảng nhãn huynh ngồi trên ghế, một tay giữ sách, tay khác che miệng, hai mắt tỏa sáng rồi phát ra một tràng cười ngớ ngẩn. Động tác ấy, thái độ ấy, kết hợp với khí chất ‘đen’ thuần khiết của hắn, thực sự giống Tề Thiên Đại Thánh nhìn thấy nàng khỉ cái trong lòng vậy.
Đường Thiên Viễn không thể nhìn hắn thêm nữa nên cúi đầu xuống, gục trán ngẩn người, ánh mắt lại rơi xuống cuốn ‘Đường Phi Long tiễu phỉ phong nguyệt ký’ trên bàn.
Cuối cùng, hắn đưa tay về phía nó.
Lần nào cũng thế này, lần nào cũng như vậy! Đường Thiên Viễn tuyệt vọng kêu gào trong lòng. Không lần nào hắn muốn xem, nhưng lần nào cũng không nhịn được, lại xem!
Mở cuốn sách ra, chương mở đầu cực kỳ bình thường. Như thế này không giống phong cách của Diệu Diệu Sinh. Đường Thiên Viễn căng thẳng xem tiếp, xem đến chương thứ ba, Diệu Diệu Sinh cuối cùng cũng không nhịn được, lộ ra bản chất. Đường Phi Long thân là mệnh quan triều đình, trong lúc càn quét thổ phỉ lại rơi vào tay thổ phỉ, đây chưa phải trọng điểm, trọng điểm là tên đầu sỏ lại là một tay đoạn tụ. Tay đàn anh đoạn tụ ấy lột sạch y phục của Đường Phi Long, trói lại trên giường, lúc đang muốn làm chuyện bất chính thì được nữ chính của truyện kịp thời đến cứu.
Lột – sạch – ra – rồi – trói – trên – giường….
Giống như hoàn thành một nghi thức nào đó, Đường Thiên Viễn thở dài một hơi, chầm chậm gập sách lại. Mới chương ba mà đã xuất hiện tình tiết kích thích thế này, hắn thực sự không có can đảm xem tiếp nữa.
Nói thực, Đường Thiên Viễn nghi ngờ cái tên Diệu Diệu Sinh này là tên biến thái thích mấy trò đoạn tụ, chứ tiểu thuyết phong nguyệt mà nam nhân bình thường viết không phải thế này. Đường Thiên Viễn nhìn sách của Diệu Diệu Sinh, hắn luôn có cảm giác khó chịu như bị một tay biến thái nhìn chằm chằm. Tay đàn anh thổ phỉ trong cuốn sách này tám phần là Diệu Diệu Sinh gửi gắm chính mình, muốn mượn tình tiết trong cuốn sách này để che giấu sở thích biến thái của hắn.
Trong đầu Đường Thiên Viễn vô tình bổ sung thêm khuôn mặt một gã đàn ông già nua râu ria bóng loáng, nở nụ cười bỉ ổi vung bút thành văn, toàn thân nhất thời phát lạnh.
Hắn thực sự sắp không nhịn được nữa rồi.