An Vũ Hàng quay sang hướng khác, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Cà phê ở đâu? Tôi đi pha.”
Tiêu Mộc Từ chỉ chỉ một cánh cửa khác trong phòng làm việc, An Vũ Hàng đi qua, mở cửa bước vào. Nơi này là một gian trà nước không lớn lắm, cũng có thể xem là một gian bếp nhỏ, từ lò vi ba đến tủ lạnh, đầy đủ mọi thứ. Mà thứ nổi bật nhất trên bàn bếp chính là cái máy pha cà phê mà bạc kia.
Máy xay, cà phê hạt, thiết bị ly tâm, giấy lọc các loại đều đặt ngay bên cạnh máy pha cà phê, tựa hồ hết thảy đều được chuẩn bị sẵn, chỉ chờ người pha chế đến. An Vũ Hàng yên lặng mỉm cười, trước tiên tìm một hộp váng sữa lạnh trong tủ lạnh, sau đó đi đến chỗ tủ chén tìm hai cái tách phù hợp, lúc này mới đi đến trước máy pha cà phê, bắt đầu pha chế.
Tiêu Mộc Từ đi tới, đứng ở cạnh cửa, nhìn An Vũ Hàng đang xay hạt cà phê, ánh mắt vô cùng chuyên chú. Nhưng lực chú ý của An Vũ Hàng hoàn toàn đặt vào chuyện pha cà phê, cho nên hoàn toàn không phát giác.
“Người biết pha cà phê như cậu, hẳn là rất được con gái thích. ” Tiêu Mộc Từ nói.
An Vũ Hàng cười cười: “Không có, nam sinh trong quán chúng tôi đều độc thân cả. Đâu có ai đi dẫn theo bạn gái của mình đến trong tiệm ngồi cả buổi chiều, chỉ vì nhìn bạn trai mình pha cề phê như thế nào phải không ?”
“Cậu ở trường không quen bạn gái sao?” Câu trước đó chỉ là làm nền, câu này mới là điều anh thật sự muốn hỏi.
An Vũ Hàng lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi phải làm thêm, không có thời gian. Kiếm tiền tương đối quan trọng hơn.”
“Ở đại học người đi ra ngoài làm thêm như cậu hẳn cũng không nhiều lắm?”
“Vâng. Năm ngược lại rất nhiều, thực tập nhiều nơi một chút, về sau cũng dễ tìm việc làm.”
“Sinh hoạt phí trong nhà cho không đủ?” Trong ấn tượng của Tiêu Mộc Từ, sinh viên cơ bản vẫn là dựa vào gia đình cung cấp, trừ khi điều kiện trong nhà không tốt lắm, mới ra ngoài làm thêm kiếm chút sinh hoạt phí.
“Không phải. Chỉ là muốn để dành tiền nhiều một chút, về sau có chỗ cần dùng tiền cũng thuận tiện hơn.” Ý cười trên mặt An Vũ Hàng hơi nhạt đi một chút, tựa như có tâm sự.
“Muốn mở quán cà phê?” Tiêu Mộc Từ hỏi.
An Vũ Hàng lắc đầu, nói: “Không muốn. Quá tốn công, tôi cũng không giỏi quản lý.”
Đây không phải là cậu khiêm tốn, đừng nhìn ông chủ của bọn họ cả ngày thoạt nhìn rất nhàn nhã, nhưng những việc anh phải tự thân vận động cũng thật sự không ít, nhỏ đến chất lượng hạt cà phê, lớn đến cung cấp phần ăn đặc biệt những ngày lễ tết, mỗi một việc đều không được qua loa. Cho ví dụ như ngày hôm nay, vì phần combo thức ăn ngày Giáng Sinh, ông chủ và đầu bếp chính trong quán còn đặc biệt mời chuyên gia pha chế đến bận rộn hơn nửa tháng, làm ra không dưới loại điểm tâm và cà phê, mới chọn ra được phần combo hôm nay.
“Cà phê cậu pha không tệ, còn tưởng rằng cậu có dự định phát triển ở phương diện này.” Tiêu Mộc Từ cũng biết muốn tự mình gây dựng sự nghiệp phải hao tổn tâm trí bao nhiêu, nếu có thể, anh vẫn hy vọng An Vũ Hàng có thể sống vô tư vô lự, công việc cũng không cần quá cực khổ.
“Bởi vì thời giam làm việc có thể điều chỉnh dựa theo thời khóa biểu mỗi học kỳ, hơn nữa ông chủ làm người không tệ, đãi ngộ cũng tốt, cho nên mới đi làm.” Gặp được công việc như vật thật sự rất khó có được, hơn nữa người trong tiệm đều ở chung vô cùng tốt, cho nên cậu mới vẫn không có dự định đổi nơi làm việc.
Tiêu Mộc Từ trầm mặc một lúc, hỏi: “Nếu cho cậu đãi ngộ đồng dạng, bảo cậu đến công ty chuyên môn pha cà phê cho tôi, cậu tới không ?”
An Vũ Hàng sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về hướng Tiêu Mộc Từ, cười nói: “Tôi pha cà phê cho anh cũng không phải vì tiền, anh muốn uống có thể bảo trợ lý của anh đến tiệm tìm tôi. Chỉ pha cà phê cho anh mà còn lấy tiền lương cao như vây, tôi nhận cũng hổ thẹn.”
Tiêu Mộc Từ nhìn An Vũ Hàng, anh không biết An Vũ Hàng là thật sự nghe không hiểu được ý của anh, hay là giả vờ không rõ. Chẳng qua nhìn An Vũ Hàng bộ dạng thản nhiên, hẳn là thật sự không hiểu được. Tiêu Mộc Từ lắc lắc đầu, anh chỉ muốn thăm dò tâm tư của An Vũ Hàng một chút, nhưng hiện tại xem ra là thăm dò thất bại rồi.
Anh đang suy nghĩ, chợt nghe An Vũ Hàng mở miệng: “Tôi chỉ lấy tiền mình nên lấy, không muốn chiếm tiện nghi của người ta. Nhưng vậy bản thân cũng yên tâm hơn.”
Quả nhiên…
Tiêu Mộc Từ bất đắc dĩ mỉm cười. An Vũ Hàng vẫn còn quá nhỏ, không thể nóng vội, huống chi anh đã quyết định cho An Vũ Hàng thời gian, vừa rồi hỏi như vậy, đích thực không sáng suốt.
Sau khi pha cà phê xong, hai người bưng phần điểm tâm Giáng Sinh đặc biệt của quán cà phê Noãn Quang ngồi vào ghế sô pha, Tiêu Mộc Từ tắt đèn lớn trong phòng làm việc, bậc hai hàng đèn phục cổ ở bên cạnh sô pha lên, ánh sáng nháy mắt trở nên nhu hòa, khiến An Vũ Hàng cảm thấy rất thoải mái.
“Hôm nay trở về muộn không sao chứ?” Tiêu Mộc Từ bưng tách cà phê lên uống một ngụm, tuy rằng không đánh giá thế nào, nhưng khóe miệng hơi hơi giơ lên thành độ cung nho nhỏ của anh đủ để thuyết minh anh rất vừa lòng với tách cà phê này.
Có chút biếng nhác dừa vào tay vịn sô pha, An Vũ Hàng trả lời: “Không có gì. Hôm nay là đêm bình an, quản lý ký túc xá của chúng tôi cũng không quá nghiêm khắc.”
“Vậy là tốt rồi. Muộn một chút sẽ đưa cậu về.” Tiêu Mộc Từ vốn muốn ở cùng An Vũ Hàng nhiều thêm một chút, như vậy vừa đúng lúc.
“À. Đúng rồi, chuyện scandal của anh trước khia giải quyết chưa?” An Vũ Hàng đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, liền thuận miệng hỏi.
“Đã làm sáng tỏ với cô ta rồi.”
“Kỳ thật Ông Nghệ Kiều rất xinh đẹp.” Tuy rằng không có hứng thú với phụ nữ, nhưng cũng phải có trình độ thẩm mỹ riêng.
“Xinh đẹp cũng có rất nhiều loại người. Tìm người yêu không phải cứ xinh đẹp là được, mấu chốt vẫn là phải thích hợp.” Tiêu Mộc Từ nhìn An Vũ Hàng, cười nhẹ nói.
An Vũ Hàng gật gật đầu, kỳ thật tiêu chuẩn hoặc yêu cầu gì đó đối với người yêu tương lai có thể có rất nhiều, nhưng quan trọng nhất là thích, là yêu. Nếu như không động tâm, đối phương có hoàn mỹ hơn nữa cũng vô dụng.
“Tiêu ca, tôi vẫn luôn rất ngạc nhiên, sao anh lại quen biết với minh tinh vậy?” Là ông chủ của Thú Ý, An Vũ Hàng tin tưởng giá trị con người của Tiêu Mộc Từ khẳng định rất xa xỉ, nhưng là một người kinh doanh chuyên về lĩnh vực game, hình như chẳng có quan hệ gì với giới nghệ sĩ cả, Thú Ý cũng không cần mời nghệ sĩ làm người đại diện, phía nhà phát hành game tìm minh tinh đại diện cũng không cần Thú Ý tham dự. Hẳn không có cơ hội tiếp xúc nào mới phải.
“Muốn biết?” Tiêu Mộc Từ nhìn cậu, ngữ khí không hề ngả ngớn, tựa hồ chỉ muốn xác nhận có phải cậu thật sự muốn biết hay không.
“Anh nếu cảm thấy không tiện nói thì thôi, không sao cả.” An Vũ Hàng cũng không muốn nghe chuyện riêng tư của Tiêu Mộc Từ.
“Khong có gì không tiện hết. Ông Nghệ Kiều là nghệ sĩ của Tinh Khải Entertainment, mà Tinh Khải là do mẹ tôi lập.”
Tiêu Mộc Từ nhẹ nhàng bâng quơ nói lại khiến cho An Vũ Hàng kinh ngạc nhảy dựng, mở to mắt không biết nói cái gì mới tốt. Cậu tuy rằng không quá chú ý đến giới giải trí, nhưng đối với Tinh Khải Entertainment vẫn ít nhiều nghe nói đến, rất nhiều ảnh đế ảnh hậu trong nước đều xuất thân từ Tinh Khải, những thiên vương thiên hậu trong giới âm nhạc cũng không ít người là nghệ sĩ dưới trướng Tinh Khải. Nữ sinh lớp bọn họ có đôi khi thảo luận về nghệ sĩ của sẽ nhắc đến công ty này, cho nên An Vũ Hàng đối với nó cũng không xa lạ.
Thấy cậu cầm cái tách cà phê bắt đầu xuất thần, Tiêu Mộc Từ cười cười, cầm miếng điểm tâm đưa đến bên miệng An Vũ Hàng, nói: “Ăn không ?”
An Vũ Hàng theo bản năng cắn một hơi, đến khi vị socola thơm nồng lan tràn trên đầu lưỡi, cậu mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nhìn nửa miếng bánh điểm tâm còn dư lại trên tay Tiêu Mộc Từ, xấu hổ đỏ mặt, nhanh chóng vươn tay tiếp nhận, nhỏ giọng nói: “Để tự tôi…”
Tiêu Mộc Từ cười khẽ vươn tay giúp An Vũ Hàng lau chút vụn bánh bích quy dính trên khóe miệng.
Xúc cảm ấm áp khiến An Vũ Hàng thoáng tránh né một chút, lập tức tự mình lau sạch khóe miệng, phủi hết mớ mảnh vụn. Hơi nóng lan tràn trên mặt dưới ánh đèn màu cam nhạt cũng không quá rõ ràng, An Vũ Hàng rất nhanh đã ăn xong nửa miếng bánh điểm tâm còn lại, mang theo chút che giấu mà uống một ngụm cà phê, mới mở miệng nói: “Nếu Ông Nghệ Kiều là nghệ sĩ của Tinh Khải, vậy anh và cô ấy truyền ra scandal là sắp xếp trước sao?”
Nghệ sĩ dưới trướng Tinh Khải phối hợp với công tử của chủ công ty, thấy thế nào cũng có rất nhiều chuyện để nói.
“Không phải, tôi cũng không biết, là Ông Nghệ Kiều tự mình gây ra.” Tiêu Mộc Từ buông tách cà phê xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt phiếm hồng của An Vũ Hàng, ý cười nơi đáy mắt cũng theo đó sâu hơn một chút, “Ngày đó là tiệc từ thiện do Tinh Khải tổ chức, mẹ tôi yêu cầu tôi tham gia cùng. Ông Nghệ Kiều dĩ nhiên cũng phải tham dự. Nhưng xe của cô ta nửa đường bị hư, tôi vừa lúc đi ngang qua, tài xế nhận ra cô ta. Bởi vì đi đến cùng một nơi, Ông Nghệ Kiều lại là nghệ sĩ Tinh Khải dồn sức lăng-xê trong năm nay, cho nên tôi liền đồng ý đưa cô ta đi cùng. Đến bãi đỗ xe, phóng viên công ty mời đến cũng chờ ở đó. Sau khi xuống xe, Ông Nghệ Kiều đột nhiên dựa vào ôm chặt lấy tôi, liền bị phóng viên chụp được.”
Nghe xong toàn bộ mọi việc, An Vũ Hàng cảm thấy Tiêu Mộc Từ thật sự rất vô tội. Ông Nghệ Kiều đột nhiên làm như vậy, tâm tư cũng đủ nặng, không sợ đắc tội người khác sao?
“Lúc ấy cô ta đang trong giai đoạn tuyên truyền cho một bộ phim mới, mẹ tôi cũng không tiện khiến mọi chuyện quá khó coi, chỉ có thể cảnh cáo cô ta vài câu. Mấy bức ảnh kia cũng không ngăn chặn lại, nên bị truyền ra thành scandal.” Mặc dù là chuyện xảy ra trên người mình, nhưng ngữ khí của Tiêu Mộc Từ thoạt nghe cũng không quá để ý, hoặc là nói căn bản không để vào mắt chút thủ đoạn ấy của Ông Nghệ Kiều.
“Giới giải trí thật phiền toái.” Tự đáy lòng An Vũ Hàng cảm thán nói.
“Ừ, chỉ được vẻ ngoài mà thôi.”
An Vũ Hàng trầm mặc một chút, chờ nhiệt độ trên mặt lui đi, mới tìm đề tài: “Anh không theo con đường của mẹ, chạy đi lập Thú Ý, người nhà anh không phản đối sao?”
“Về chuyện này họ sẽ không can thiệp.” Tiêu Mộc Từ nói.
An Vũ Hàng nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Thú Ý của Tiêu Mộc Từ làm đến thuận lợi đủ đường, người nhà căn bản không có lý do gì phản đối. Hơn nữa Tiêu Mộc Từ tự mình gây dựng sự nghiệp, càng phù hợp với lý tưởng của người trẻ tuổi hiện tại. Internet tiềm lực phát triển vô hạn, dĩ nhiên không thể bỏ qua.
Nhìn Tiêu Mộc Từ, rồi nhìn lại bản thân, An Vũ Hàng thật sự cảm giác được cái gì gọi là chênh lệch, loại chênh lệch này không chỉ là một chút khoảng cách, mà càng khiến cho bọn họ trở thành người của hai thế giới. Nếu như không có Viên Gia, có lẽ đời này cậu cũng không có khả năng quen biết Tiêu Mộc Từ, cũng không thể có nửa điểm xuất hiện cùng Tiêu Mộc Từ…
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang sự trầm tư của An Vũ Hàng, cậu nghiêng người lấy di động trong túi áo khoác ra, trên màn hình hiện lên tên Thời Nhiễm.
“Tôi nghe điện thoại.” An Vũ Hàng nói với Tiêu Mộc Từ.
Tiêu Mộc Từ gật gật đầu, ý bảo cậu tùy ý là được.
“Alô?” An Vũ Hàng tiếp cuộc gọi.
“Ông đang ở đâu? Không phải h tan ca sao? Sao giờ còn chưa trở về?” Thời Nhiễm ở bên kia điện thoại hỏi.
“Lúc tan ca gặp được Tiêu ca, liền cùng nhau đi ăn bữa cơm.” An Vũ Hàng nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, hóa ra bất tri bất giác đã h, “Hai người về phòng rồi?”
“Ừ, mới vừa về tới, thấy ông chưa trở về, liền gọi điện thoại hỏi một chút. Ông ở cùng với Tiêu ca, tui yên tâm rồi.” Thời Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, An Vũ Hàng trước nay tan ca sẽ trở về ngay, hôm nay không về phòng, cả căn phòng trống rỗng không bóng người, cậu khó tránh khỏi lo lắng một chút.
“Ừ, chút nữa tui trở về. Quản lý ký túc xá có nói mấy giờ khóa cửa không ?”
“h giờ, lúc tui về có hỏi rồi.”
“Được, tui biết rồi. Trở về nói sau nhé.”
“Ừ, ông đi đường cẩn thận một chút.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, An Vũ Hàng thả điện thoại di động vào trong túi áo.
“Cần về gấp sao?” Tiêu Mộc Từ hiển nhiên không muốn để cậu về.
“h đóng cửa.” An Vũ Hàng nói.
“Vậy h hãy đi. Lái xe về bên ấy phút là đủ rồi.” Ban đêm trên đường cơ bản không có xe, đưa An Vũ Hàng trở về cũng tương đối nhanh.
“Vâng.” An Vũ Hàng gật gật đầu.
Sau đó hai người câu có câu không trò chuyện về chuyện ở trường học, về dự định về sau cùng với tình huống ôn tập thi cuối kỳ, đảo mắt mà thời gian đã tới h.
An Vũ Hàng đứng dậy mặc áo khoác vào, bao bọc bản thân đến vô cùng kín kẽ. Tiêu Mộc Từ cũng không giữ cậu nữa, sau khi mặc áo khoác vào, liền dẫn theo An Vũ Hàng đi xuống bãi đỗ xe.
Trời đã vào khuya, tình hình giao thông đặc biệt tốt, không cần tới phút, Tiêu Mộc Từ đã chạy xe đến bên dưới ký túc xá của An Vũ Hàng. Cách giờ đóng cửa túc xá còn khoảng mấy phút, An Vũ Hàng cũng không vội vã xuống xe.
“Trở về lái xe chậm một chút.” An Vũ Hàng nhắc nhở. Tuy rằng trên đường không có nhiều xe, nhưng chạy nhanh quá chung quy vẫn không tốt.
“Ừ.” Tiêu Mộc Từ mở ngăn trữ đồ trên xe, trừ bên trong lấy ra một cái hộp, đưa cho An Vũ Hàng, “Quà Giáng sinh.”
An Vũ Hàng bất ngờ nhìn anh, cảm giác nhận cũng không phải, mà không nhận cũng không xong, “Cái này… Tôi không chuẩn bị quà.”
Tiêu Mộc Từ cười khẽ nói: “Không phải cậu đã pha cà phê cho tôi rồi sao?”
“Không thể tính vậy được.” An Vũ Hàng ngại ngùng kéo kéo khăng quàng cổ của mình.
“Tôi cảm thấy rất tốt.” Tiêu Mộc Từ đặt cái hộp vào trong tay An Vũ Hàng, “Cầm đi.”
“Cám ơn.” An Vũ Hàng thật lòng nói lời cảm tạ.
“Đừng khách sáo. Cuối kỳ ôn tập cho tốt, chờ thi xong sẽ lại tìm cậu đi ăn cơm.”
“Được, đến lúc đó gọi điện thoại liên hệ.”
“Ừ.”
Hai người đang nói, quản lý ký túc xá cầm chìa khóa đi ra, chuẩn bị khóa cổng.
An Vũ Hàng nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, vừa đúng giờ.
“Giáng sinh vui vẻ.” An Vũ Hàng cười nói.
“Giáng sinh vui vẻ.” Tiêu Mộc Từ đưa tay ra giúp cậu chỉnh lý khăn quàng cổ một chút, nói: “Đi lên đi, sắp đóng cửa rồi.”
“Vâng, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
An Vũ Hàng xuống xe, sau khi đóng cửa xe thì vẫy vẫy tay với Tiêu Mộc Từ đang ngồi bên trong, trước khi quản lý khóa cổng, liền đi vào trong.
Sau khi Tiêu Mộc Từ nhìn thấy cậu đi vào cửa, mới khởi động xe, rời khỏi lầu ký túc xá…
Hết –