Dịch: Gia Cát Nô
Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng
"Huyền Đô Tiểu Pháp Sư?"
Tại một hòn đảo nhỏ không đáng chú ý thuộc Nam Hải, Tịnh Văn đạo nhân mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, ngồi ở một nơi tối tăm của dãy đá ngầm, đôi mắt phượng vừa dài vừa hẹp mở ra, trong mắt quang mang lấp lóe.
Người này chính là kẻ phá hỏng việc mình tính kế Độ Tiên Môn?
Chuyện vừa rồi, Tiểu Pháp Sư diệt khôi lỗi của nàng, nàng cũng thấy được. Một sợi tâm thần ký thác của nàng khống chế tên giả Kim Tiên Huyết Muỗi Hải tộc kia khi hai bên đấu pháp, giúp nàng không chỉ thấy mà còn cảm nhận được.
Bởi vì, đối phương xuất thủ quá nhanh, hóa thân quá nhiều thật thật giả giả, làm nàng giật mình không phản ứng kịp. Nếu lúc ấy, thần niệm của nàng trực tiếp giáng xuống.
"Thiên Tiên cảnh chỉ là con sâu cái kiến, sao có thể…"
Trong lòng Văn Tịnh đạo nhân đột nhiên xuất hiện từng cái trận pháp kia, còn có Tam Trọc thần thông quỷ dị, hai loại này làm cho người ta miên man bất định.
Trong đầu nàng dần xuất hiện một ý nghĩ hoang đường, cái ý nghĩ này chậm rãi hiện ra trong lòng Văn Tịnh đạo nhân.
Tiểu Pháp Sư? Không phải là đệ tử của nam nhân kia chứ?
Nếu không phải là đệ tử người kia mà dám dùng danh tự đó, nam nhân kia sao có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy…
Còn tại sao Nhân Giáo lại can thiệp sự tình Hải tộc, Long tộc. Huyền Đô Tiểu Pháp Sư trong miệng bệ hạ là ai, đây không phải là chuyện Tịnh Văn đạo nhân quan tâm.
Người phụ trách tính toán Long Tộc là đệ tử của hai vị Thánh Nhân, nàng cùng lắm chỉ làm vài việc đâm bị thóc chọc bị gạo, làm phụ tá mà thôi. Giống lần này, người thiết kế cạm bẫy mai phục Nhị Thái Tử Đông Hải Long cung cũng không phải là nàng.
Nếu nàng làm chủ đạo thì cần gì phiền phức như vậy?
Nàng sẽ âm thầm không chế tiểu công chúa Giao nhân tộc kia, để nàng trực tiếp thịt Ngao Ất cũng được.
Sự việc làm lớn như vậy, còn bị người ta phá hỏng.
Nàng bĩu môi, đột nhiên một sợi đạo vận bay tới, xuất hiện tiếng nói của một lão đạo bên tai Văn Tịnh đạo nhân:
"Văn Tịnh, đem khôi lỗi của ngươi rút đi, có Nhân Giáo can thiệp, sợ là còn cao thủ âm thầm ẩn nấp quanh đấy."
Nói xong, cỗ đạo vận liền biến mất.
"Hừ, cùng là đệ tử Thánh nhân, nhưng bản lĩnh chênh lệch có vẻ hơi nhiều."
Khóe miệng Văn Tịnh đạo nhân nhẹ nhàng cong lên, còn trong lòng đang hạ lệnh cho mấy khôi lỗi Thiên Tiên cảnh Hải tộc kia rút lui, không quan tâm đến chuyện này nữa.
Chợt bừng tỉnh, trong lòng nàng xuất hiện một tia xao động lặng yên sinh sôi. Cái xao động mà nàng cũng không nhớ lần cuối cùng nó xuất hiện là khi nào.
Hả?
Tại sao lại như vậy?
Phải chăng, bản nữ vương coi trọng tên Đại Pháp Sư này?
Đôi mắt Văn Tịnh đạo nhân hơi híp lại, áp chế tia xao động đang hiện lên trong lòng lại, hơi nhíu mày suy tư, cuối cùng lộ ra nụ cười quyến rũ. Trong mắt xuất hiện vài tia lạnh lẽo.
Máu nam nhân kia, nhất định không giống bình thường.
….
Tại bên trong thành lớn của Giao Nhân tộc, sâu dưới đáy biển Đông Hải.
Lý Trường Thọ quay về sân nhỏ nơi Đại Pháp Sư đang ở, bước trên những phiến đá mà hắn cũng chả biết nó làm từ chất liệu gì, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
Dù hắn có tiểu tháp che chở, bản thể ra ngoài đấu pháp. Hắn vẫn cảm thấy nguy hiểm quá lớn.
Lý Trường Thọ cúi chào Đại Pháp Sư.
Đại Pháp Sư gật đầu mỉm cười, trong lòng giường như đang tính toán điều gì, khiến cho Lý Trường Thọ không dám mở miệng quấy rầy.
Hắn tản đi Hóa Hình Thuật, Chướng Nhãn Pháp, bóc ra mặt nạ, trực tiếp dùng chân hoả nung chảy mặt nạ.
Lý Trường Thọ dùng tay xoa nắn mặt mũi của mình, khôi phục lại bộ dáng thực của mình.
Trước mặt Đại Pháp Sư, ngụy trang là bất kính.
Sau đó, Lý Trường Thọ bắt đầu suy nghĩ, tại sao hai viên độc đan Tâm Hỏa Thiêu lại bị vỡ nát?
Át chủ bài của mình mà không thể sử dụng theo ý mình được, thì không thể coi là át chủ bài tốt.
Vấn đề không thể nằm ở quá trình điều chế được.
Lần trước Tâm Hỏa Thiêu vỡ nát, là do mình mở ra, xung quanh phòng luyện đan của mình quá nhiều cấm chế, làm cho Linh thú trong phường trấn bạo động, sự trong sạch mà sư phụ gìn giữ cả ngàn năm qua, suýt nữa thì…
Khục, khục, kém chút, kém chút.
Mà lần này, Tâm Hỏa Thiêu bể nát, là do dược tính chẳng biết tại sao dùng hết, tự thân đan dược không có linh lực dược lực chống đỡ, trực tiếp vỡ vụn.
Do tiên thức Kim Tiên quá mạnh? Hay lúc mình hiện thân, có quá nhiều tiên thức khóa chặt lấy mình?
Lý Trường Thọ dùng tiên thức quan sát các nơi bên trong tòa thành lớn, rất nhanh liền có đáp án chính xác…
Rõ ràng là cái sau.
Thời khắc này, bên trong tòa thành lớn, nơi khá gần chỗ hắn vừa đấu pháp, những binh tướng, phản quân,… có tu vi hơi thấp trong Hải tộc, dục tính bộc phát, làm hỗn loạn cả khu vực đó.
Cho dù, những Hải tộc có tu vi cao hơn, trạng thái cũng hơi bất thường. Thậm chí, mấy đầu ngư tinh Chân Tiên cảnh hóa ra bản thể, đứng ngồi không yên, chạy qua chạy lại.
Trong thành hỗn chiến không ngừng thay đổi thành hỗn loạn...dục tính.
Hẳn là?
Khóe miệng Lý Trường Thọ hiện ra một trận co quắp.
Trước đây, hắn phát hiện, linh thức Độc đan Tâm Hỏa Thiêu đối với linh thú ảnh hưởng tăng gấp mấy lần.
Chẳng lẽ, Hải tộc với Linh thú…có chung nguyên lý?
"Đây là chuyện gì?"
Huyền Đô Đại Pháp Sư cũng nhận ra điều khác thường, từng sự việc hiện ra làm lão không thể tưởng tượng được.
Lý Trường Thọ chạy đến sau lưng Đại Pháp Sư, cười trừ. Hai người cùng nhau quan sát khắp các nơi.
Thời gian trôi qua, sự tình càng trở nên nghiêm trọng.
Năng lực tự kiềm chế của Hải tộc cũng quá kém nha. Theo lý thuyết đan đã nát, dược tính đã qua.
Làm sao…
Mười dặm trong thành xuân phong lãng mạng, toàn thành trở lên khung cảnh...ân ân ái ái.
Những Hải tộc này, đều phát dục như vậy sao?
Đại Pháp Sư không nhịn được quay lại nhìn Lý Trường Thọ, dở khóc dở cười, hỏi một câu:
"Trường Thọ ngươi… âm thầm làm việc gì rồi?"
"Đệ tử vừa rồi đấu pháp cùng tên Kim Tiên kia, đã dùng một loại đan dược đặc biệt, xin mời Đại Pháp Sư nhìn xem."
Lý Trường Thọ không dám giấu diếm, lấy ra một viên tiên thức Độc đan, đưa cho Đại Pháp Sư, tiện thể nói thêm một câu:
"Đại Pháp Sư, viên đan dược này là tiên thức Độc đan, xuất sứ từ Độ Tiên Môn, do trưởng lão Vạn Lâm Quân là đan đạo Thiên Tiên cảnh sáng tạo ra.
Đệ tử dựa trên cơ sở Độc đan của trưởng lão Vạn Lâm Quân, tăng thêm tình thủy luyện chế thành độc tình."
Huyền Đô Đại Pháp Sư nhìn kĩ viên đan dược này, tự nhiên đan dược này không thể ảnh hưởng đến lão. Huyền Đô Đại Pháp Sư không nhịn được, cười lớn thành tiếng:
"Ha ha ha, cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được trò này.
Nhân Giáo thật có phúc khí, mới sinh ra một đệ tử lanh lợi như ngươi."
Huyền Đô Đại Pháp Sư đảo tay một cái, thu viên Tâm Hỏa Thiêu vào người, cười nói: "Nếu ngươi sinh sớm mấy vạn năm, ta cần gì phải làm phiền Nguyệt Lão."
Lý Trường Thọ cúi đầu cười khổ.
Hai chữ "lanh lợi" này dùng với hắn, một nam nhân trưởng thành hơn hai trăm tuổi, tựa hồ không ổn, nhưng còn tốt hơn bị gọi là tiểu quỷ cơ linh…
Đại Pháp Sư chắp tay, lạnh nhạt nói: "Những phản quân trong thành bị Tiểu Pháp Sư ngươi làm cho giật mình, xác nhận muốn rút lui.
Có một chuyện, sao ngươi nghĩ ra được, có thể dùng cắt giấy thành người, bắt chước thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh?"
"Bẩm Đại Pháp Sư, bởi vì đệ tử tu vi quá thấp, bản thân lại sinh ra tại mảnh thiên địa không an ổn như Hồng Hoang này, cho nên khi tu hành không thể không nghĩ chút biện pháp bảo vệ tính mạng."
Lý Trường Thọ cười nói: "Đại Pháp Sư ngài là người làm đại sự, mỗi ngày vì Nhân Giáo bôn ba, đương nhiên không cần nghĩ đến những tiểu thuật này."
Rất rõ ràng, Lý Trường Thọ đang nói bóng gió.
Huyền Đô Đại Pháp Sư lắc đầu mỉm cười, lại hỏi: "Ta nhìn ngươi vừa rồi, cố tình để cho ấn tượng của người ta đối với Huyền Đô Tiểu Pháp Sư không tốt. Ngươi làm vậy để làm gì?"
"Cái này" Lý Trường Thọ cân nhắc từ ngữ để nói: "Đệ tử cảm thấy, ngụy trang không chỉ là hình dáng, tướng mạo, khí tức.
Mà ngụy trang còn phải thay đổi cả ánh mắt, khí chất, lời nói, hành động, thậm chí một số câu cửa miệng. Như thế mới có thể đánh lừa được kẻ địch.
Giống như, đệ tử biến người giấy hóa thân thành lão bà, tự xưng chính là "Lão thân".
Vừa rồi, đệ tử che dấu đi thân hình, khí tức, ra ngoài đối địch, dùng thân phận Huyền Đô Tiểu Pháp Sư, nên biểu hiện phải tự tin, phù hợp với một tên đệ tử bên cạnh người, lời nói hành động hơi tự phụ, lại mang một phần nhập thế không sâu."
Huyền Đô Đại Pháp Sư giật mình, cảm khái nhìn Lý Trường Thọ nói:
"Nói về sự thận trọng, ta không bằng ngươi.
Về sau, ngươi dùng thời gian suy nghĩ việc này chuyển sang ngộ đại đạo, lãnh hội cảnh giới cao hơn, đừng quá mải mê tâm kế. Điều đó lão sư không vui."
Lý Trường Thọ lộ vẻ nghiêm túc, bái tạ, nói: " Đệ tử sẽ nhớ những lời dạy bảo của Đại Pháp Sư."
Bên ngoài, chợt nghe thấy âm thanh náo loạn xen lẫn vào, ầm ầm tiếng quát mắng:
"Đừng cho phản nghịch chạy trốn."
"Viện quân Long Tộc đang đến gần, cản bọn họ lại."
Bởi vì "Huyền Đô Tiểu Pháp Sư" ra trận "dễ dàng" chém giết Kim Tiên cảnh. Nơi đây, phản quân Hải tộc đã nhanh chóng triệt tiêu đại trận, rút dần theo hướng biển sâu.
Thấy tình hình này, một đám tướng lĩnh Hải tộc, đại thần, hộ vệ, thị nữ, không biết từ đâu chui ra, vội vàng đi tới chỗ Ngao Ất đang ở một nơi hẻo lánh trong thành.
"Hộ giá! Hộ giá!"
"Ngao Ất điện hạ, lão thần hộ giá chậm trễ!"
Lý Trường Thọ thu hồi bốn giấy đạo nhân, cùng sử dụng tiên thức quan sát tình trạng Ngao Ất, biểu tình… có chút cổ quái.
Huyền Đô Đại Pháp Sư mỉm cười, khẽ nói:
"Ở đây hết việc rồi, chúng ta đi thôi."
"Đại Pháp Sư, đệ tử lo lắng an nguy của Ngao Ất, không biết Đại Pháp Sư có thể dừng lại trong chốc lát." Lý Trường Thọ cúi đầu nói: " Tà ma xảo trá, đệ tử lo lắng phản quân vẫn còn gian tế quanh đây."
Đại Pháp Sư gật đầu: "Được."
Lập tức, Đại Pháp Sư ra một đề mục, kiểm tra một chút Lý Trường Thọ tiếp theo sẽ dự định làm gì với việc "Long tộc nhập Thiên".
Lý Trường Thọ trầm ngâm, suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói tùy hoàn cảnh mà đưa ra hành động cụ thể, xem phản ứng của Long tộc, lấy bất biến ứng vạn biến.
Nếu Long tộc đoán được Thiên Đình xuất thủ hỗ trợ, hảo cảm với Thiên Đình sẽ tăng lên, thì mọi việc cứ để nó tự nhiên.
Còn Long tộc đề phòng Thiên Đình. Hắn sẽ thông qua Ngao Ất tiêu trừ đi sự đề phòng ấy.
Lần này, Tây phương giáo xuất thủ, Nhân Giáo phá. Điều cốt lõi là, hắn phá hư kế hoạch của Tây Phương mà bản thân Nhân giáo lại không mất gì.
Có thể, Thiên Đình cảm giác được sự tồn tại của hắn, đơn giản là Lý Trường Thọ cố tình để lộ ra, việc hắn là một tiểu kiếm của Thiên Đình.
"Trường Thọ" Đại Pháp Sư dặn dò "Nếu ngươi làm tốt việc này, theo suy tính của ta, Thiên Đạo sẽ hạ xuống không ít lực lượng công đức.
Có công đức hộ thân, con đường tu đạo của ngươi ra dễ dàng hơn rất nhiều. Việc này, ngươi phải bỏ ra nhiều tâm tư hơn, lúc đó Thiên Đạo sẽ ban cho ngươi nhiều công đức hơn."
Nói xong, Đại Pháp Sư lấy trong ngực ra một cái ngọc bội, hơi dùng sức, ngọc bội liền hòa tan, sau đó ngưng tụ lại thành ngọc bài màu xanh, chính giữa xuất hiện năm chữ như rồng bay phượng múa.
"Huyền, Đô, Tiểu, Pháp, Sư!"
Mặt sau có "Nhân Giáo" và "Đại Pháp Sư" ký tên.
Quan trọng nhất, bên trong ngọc bài có một tia đạo vận của Đại Pháp Sư.
"Nếu Tây Phương Giáo tìm ngươi gây phiền phức, ngươi đưa vật này cho bọn chúng." Đại Pháp Sư lạnh nhạt nói: " Nhân Giáo chúng ta ít người, chân chính mà tính toán ra, cũng chỉ có ta cùng lão sư.
Nhưng ngươi cũng không cần phải sợ Tây Phương Giáo.
Đợi ngươi vượt qua Kim Tiên kiếp, ta sẽ đưa ngươi đi Đâu Suất Cung gặp Lão Quân, đến lúc nó nhìn xem cơ duyên của ngươi thế nào.
Ngươi đừng kiêu căng, cũng đừng nóng nảy, mọi luc đều phải ghi nhớ bốn chữ " thanh tĩnh vô vi", đây là lão sư dạy bảo đệ tử Nhân Giáo."
Lý Trường Thọ nhận lấy ngọc bài, trong lòng an tâm hơn rất nhiều, lên tiếng nói: "Hôm nay, đệ tử nhận được lời chỉ dạy của Đại Pháp Sư, tuyệt đối không quên nửa chữ!"
Đại Pháp Sư liên tục xưng "được, được", vỗ vỗ cánh tay Lý Trường Thọ, trong mắt tràn đầy tán thưởng cùng vui mừng.
Chính lúc này, trên biển xuất hiện từng đợt Long ngâm, mấy chục đầu Thương Long đang lao trên mặt nước, hướng tới nơi đây với tốc độ cực nhanh.
"Chúng ta đi thôi." Huyền Đô Đại Pháp Sư tay áo dài vung lên, cùng Lý Trường Thọ hóa thành hai đoàn sương mù, ở trong nước biển biến mất không thấy gì.
Từ đầu tới cuối, không ai biết đến sự có mặt của Huyền Đô Đại Pháp Sư.
Mà danh tự Huyền Đô Tiểu Pháp Sư lại chính thức xuất hiện trong Hồng Hoang.
Những cao thủ Long tộc tới nơi đây, nhao nhao quan sát, nhìn khắp nơi chiến trường.
Một vị Long tộc trưởng lão run giọng nói:
"Không phải nói Nhị Thái Tử điện hạ bị tập kích sao? Chỉ sợ nơi đây vừa phát sinh một hồi loạn chiến?
Làm sao, làm sao… có thể xuất hiện loạn chiến?"
"Mau nhìn, Thái Tử điện hạ bên kia!"
"Cái này…Chúng ta có nên qua đó?"
"Ôi, nhanh bố trí kết giới!
Hải tộc đã làm ra cái gì, lại dạy hư Nhị Điện Hạ của chúng ta!"
Lập tức, cao thủ Long tộc chia làm hai đội, một đội đuổi theo phản quân đang bỏ chạy, một đội…
Ừ thì, bảo vệ Nhị Thái tử đi.
…
Lý Trường Thọ lần này cũng không kịp từ biệt Đại Pháp Sư, từ trong biển lắc một cái, hắn liền xuất hiện tại nơi gần với Tửu Ô cùng hóa thân của mình, cách khoảng chừng ngàn dặm.
Tất nhiên, Đại Pháp Sư đã đi.
Lý Trường Thọ thở dài, nhìn ngọc bài trong tay, ngoài mặt lộ ra nụ cười điềm tĩnh.
Thêm một món bảo mệnh.
Hắn tổn thất trận bàn trận cơ tổng thể cái, kể ra cũng đáng giá.
Sau nãy, hắn chỉ cần tìm nhà giàu Long tộc để thanh toán, thuần túy là kiếm lời rồi.
Lý Trường Thọ cũng không biết, mục đích việc Đại Pháp Sư đi vội vã như vậy cũng không phải vì có việc gì nghiêm trọng.
Đại Pháp Sư trở về Thiên Đình Đâu Suất Cung, đến chỗ Thái Thượng Lão Quân đang bế quan cầu kiến, hỏi ý kiến Lão Quân có thể ban cho Lý Trường Thọ cả bộ Thiên Cương Tam Thập Lục thần thông hay không?
Thái Thượng Lão Quân là cao nhân cỡ nào? Là hóa thân của Thánh nhân, chín bỏ làm mười cũng là một nửa Thánh Nhân, đối với thần thông của Đạo môn, đương nhiên không giữ lại.
Chỉ là, bản thân hắn tu vi còn quá thấp...
Huyền Đô Đại Pháp Sư hành lễ cáo từ, đi vào sâu bên trong mấy đại Tiên Tông Đạo Tạng Điện của Nhân Giáo, cẩn thận điều tra.
"Chỉ một môn thần thông cắt giấy thành người, tiểu Trường Thọ có thể nghĩ ra nhiều kiểu như vây!
Thật muốn nhìn một chút, gia hỏa này học xong Tát Đậu Thành Binh, Điểm Thạch Thành Giáp, Vân Ngưng Tiên Sĩ thì sẽ làm ra những trò vui gì?
Ha ha ha…"
Lý Trường Thọ vừa thi triển thổ độn, vừa suy nghĩ biện pháp dùng bản thể thay thế giấy đạo nhân, không hiểu sao hắt hơi một cái.
Hắn nhíu mày suy tư, phân tích tại sao mình lại có phản ứng như vậy, hay thân phận đệ tử Độ Tiên Môn của mình bị bại lộ…
Nửa ngày sau.
Tại một cung điện mênh mông tráng lệ, xung quanh rất nhiều bồn cây cảnh là những cây san hô, nhả ra từng chuỗi bọt khí.
Ngao Ất đang nằm trên giường từ từ mở mắt ra, trong mắt có chút mờ mịt.
Trần nhà xa lạ…
Khí tức lạ lẫm…
Nữ nhân…Hả?