.
Thời hạn nửa tháng đã đến, tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nửa đêm chuồn ra khỏi hoàng cung.
Tôi biết ngày mai kinh thành sẽ bàng hoàng trước tin hoàng đế đột ngột băng hà. Chẳng qua việc náo nhiệt như vậy, tôi cũng không định tham gia. Thù nhà đã báo, tôi có thể yên tâm trở về Nam Cương.
Đêm đen, gió lớn, tôi bí mật đem theo tay nải rời khỏi nơi tôi đã sống gần ba tháng qua.
Điều tôi không ngờ tới là, ngay khi chân trước vừa bước qua ngưỡng cửa, sau lưng có rất nhiều quan binh, tay cầm binh khí, mang theo khí thế lạnh lùng đi về phía tôi. Tôi nghe thấy tên thủ lĩnh hét to:
“Bắt nàng ta, tống vào đại lao, chờ xử lí!”
Tôi ngây ngẩn cả người.
Trước mặt tôi có ít nhất hơn trăm quan binh, trên người tôi nhiều nhất chỉ có cổ trùng, không có khả năng thoát khỏi bàn tay của trăm người này. Tôi biết phản kháng không có hiệu quả, đành ngoan ngoãn bị đưa vào đại lao.
Tôi suy nghĩ cẩn thận suốt cả ngày.
Rốt cuộc tôi đã lộ ra sơ hở khi nào?
Tại sao hoàng đế lại cho người đến bắt tôi? Nhưng chỉ cần tưởng tượng, bắt thì bắt, dù sao cũng chỉ có tôi mới giải được độc trên người hoàng đế, một ngày nào đó hoàng đế sẽ thả tôi ra ngoài.
Tôi quan sát đại lao.
Chà, đại lao của Lan quốc khá tốt, có giường mềm, thức ăn phong phú, và có hòm đựng sách nhằm giết thời gian. Đại lao tốt như vậy nằm ngoài dự đoán của tôi.
Tuy nhiên, điều bất ngờ hơn nữa là ba ngày sau, hoàng đế không thả tôi ra ngoài, cũng không có tin tức gì về việc hoàng đế băng hà, quản ngục ăn ngon ngủ tốt, trông không có vẻ gì là hoàng đế băng hà cả.
“Đại ca quản ngục.” Tôi gọi.
Ánh mắt của quản ngục lướt tới, khoảnh khắc nhìn thấy tôi, ánh mắt bình thường thay đổi ngay lập tức. Hắn nở một nụ cười nịnh nọt, nói: “Thần y có gì phân phó?”
Tôi nói: “Bệnh tình của bệ hạ thế nào?
Quản ngục nói: “Nhờ tài nghệ của thần y, bệ hạ đã khỏi bệnh.”
Hả? Đã khỏi? Sao có thể?
Vào lúc này, cửa đại lao mở toang, tôi nghe thấy tiếng bước chân, một lúc sau, Thẩm Triệt xuất hiện trước mặt tôi. Hắn mỉm cười, nhìn tôi, gọi: “Tô thần y.”
Tôi lạnh nhạt nói: “Các ngươi có ý gì đây? Tôi có lòng chữa bệnh cho bệ hạ, hiện giờ bệ hạ khỏi bệnh lại bắt tôi vào đại lao?”
Thẩm Triệt bảo quản ngục mở cửa cho tôi.
Hắn khom người đi vào, nói: “Thần y còn muốn tiếp tục giả vờ sao?”
Tay của tôi sờ vào hông, một ánh sáng xuất hiện, đi vào trong cơ thể của Thẩm Triệt. Cả người Thẩm Triệt run lên, đôi mắt nhắm lại, giống bộ dạng ban đầu tôi dùng cổ trùng đối với hắn.
Tôi tức giận nói: “Thẩm tướng muốn cùng giả vờ với tôi sao?”
Thẩm Triệt trợn mắt, trong mắt mang theo ý cười.
“Ngươi đã biết ư? Khi nào?”
Tôi nói: “Vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã hoài nghi, ngón tay của người dùng độc thường lạnh, nhưng xác nhận chắc chắn là vào nửa tháng trước. Ngày A Tiên đến phòng tôi, tôi ngã xuống, ngươi đã lỡ miệng về việc tôi dùng độc hai lần trên cơ thể ngươi, đáng lẽ người chỉ biết tôi ở trước mặt ngươi đã ngã ba lần, vào ngày đó ngươi lại nói năm lần. Tôi biết cổ trùng đối với ngươi vô dụng, cũng biết ngươi là người dùng độc.”
Thẩm Triệt không phủ nhận.
Tôi thở dài, trước đó là do tôi bất cẩn. Tôi đã nghĩ Thẩm Triệt sẽ không biết về việc tôi sử dụng cổ trùng đối với hoàng đế, không nghĩ tới lại thất bại trong gang tấc.
Tôi hỏi: “Là ngươi nói cho hoàng đế biết, đúng không?”
Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần dùng cổ trùng lên người hoàng đế, tôi đều gặp Thẩm Triệt, dường như không phải tình cờ.
Và chính hoàng đế đã trả lời tôi.
Hoàng đế từ trong bóng tối đi ra, chậm rãi tiến tới, không giận mà uy, trầm giọng nói:
“Trẫm sớm đã biết, Tô thần y, không, có lẽ trẫm nên gọi ngươi là Tô Niệm.”
.
Cả người tôi run rẩy.
Sau khi vào cung, tôi nói với hoàng đế tôi họ Tô, tên có hai chữ là Kim Tâm. Mà Tô Niệm mới là tên thật của tôi. Hiện tại hoàng đế đã biết, cũng sẽ nghĩ đến việc phụ hoàng của ông ta giết phụ thân tôi.
Đúng là một vị hoàng đế tốt!
Quả nhiên tôi đã đánh giá thấp người có thể làm hoàng đế, tự cho là có thể giấu trời qua biển, ai ngờ mình chỉ là một vai hề nhảy nhót. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là ve sầu, đến cả bọ ngựa cũng không phải.
Tôi nói: “Muốn chém muốn giết, tùy ngươi.”
Hoàng đế nói: “Trẫm không có ý định giết ngươi. Năm đó, vì tiên đế kiêng kị Tô tướng quân nên đã hại chết ngài.”
Tôi ngẩn ra, không nghĩ tới việc hoàng đế thừa nhận dứt khoát như vậy. Tôi tưởng rằng hoàng đế ai ai cũng dối trá, rõ ràng đã giết người còn muốn được ca công tụng đức. Hoàng đế lại nhàn nhạt nói: “Hôm nay trẫm sẽ nói rõ cho ngươi biết, tiên đế giết phụ thân ngươi, cho nên ngươi hận trẫm, về mặt tình cảm thì có thể tha thứ. Trẫm không trách tội ngươi, cũng không so đo việc ngươi có ý đồ giết vua. Chẳng qua, Tô Niệm ngươi đã từng nghĩ kĩ? Sau khi ngươi giết trẫm, ngươi cũng khó thoát chết, kể cả sư phụ và sư huynh của ngươi cũng vậy. Ngươi từ Nam Cương tới đây, hẳn đã thấy đường từ Nam Cương đến kinh thành phồn hoa ra sao, dân chúng an cư lạc nghiệp, từ khi trẫm đăng cơ tới nay, chăm lo việc chính sự, yêu thương dân, mới tạo nên Lan quốc thịnh vượng như hôm nay. Nếu ngươi giết trẫm thì không mất nhiều thời gian, nhưng dân chúng của Lan quốc thì biết làm như thế nào?”
Hoàng đế nói: “Chi bằng vậy đi, tiên đế giết phụ thân ngươi, trẫm bồi thường cho ngươi một vị hôn phu. Thẩm khanh là trụ cột của triều đình, trẫm gả hắn cho ngươi, nửa đời sau hắn sẽ làm tôi tớ cho ngươi để gỡ bỏ mối hận năm xưa.”
Sau đó, hoàng đế nói thêm: “Giam giữ ngươi nhiều ngày như vậy thì sau này ngươi mới không dám phạm tội lớn, dù sao ngươi cũng là người Thẩm khanh yêu, trẫm không so đo với ngươi.”
Một loạt sự việc kinh ngạc ập đến, làm tôi choáng váng ngã trên mặt đất.
Tôi là người trong lòng Thẩm Triệt ư?
Hoàng đế nhanh chóng rời đi, ngay sau đó trong đại lao chỉ còn lại hai người là tôi và Thẩm Triệt.
Tôi ngây người nhìn Thẩm Triệt, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Triệt giữ chặt tay của tôi, nói: “Trước tiên rời đi rồi hẵng nói.”
Bên ngoài cung điện có một chiếc xe ngựa.
Tôi cùng Thẩm Triệt lên xe, lúc này tôi vẫn mơ màng, hồ đồ, đầu óc trống rỗng. Thẩm Triệt nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, khẽ thở dài, nói: “Mẫu Đơn, nhiều năm không gặp, muội vẫn như lúc trước, vẫn chậm chạp như vậy.”
Mẫu Đơn là tên cúng cơm của tôi.
Những người biết cái tên này chỉ có phụ mẫu tôi, sư phụ và sư huynh.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhảy vào lồng ngực của Thẩm Triệt, năm ngón tay khẽ mân mê khuôn mặt của Thẩm Triệt. Một lúc sau, Thẩm Triệt siết chặt bàn tay lộn xộn của tôi, hai ngón tay nhéo nhẹ cằm, lớp dịch dung của huynh ấy rơi xuống đất.
Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt tuấn tú.
“Sư…Sư huynh.”
Thẩm Triệt cười, nói: “Mẫu Đơn sư muội.”
Tôi nhớ tới một chuyện, khăn tay của Thẩm Triệt thêu hoa mẫu đơn, quả nhiên, huynh ấy đã sớm nhận ra tôi. Nghĩ tới đây, tôi không khỏi có chút ảo não. Vừa định quay đầu đi, Thẩm Triệt đã ôm chặt lấy tôi.
Giọng nói trầm thấp của huynh ấy vang lên bên tai tôi.
Lúc này tôi mới biết nguyên nhân khiến sư huynh rời khỏi Nam Cương không phải vì tranh chấp với tôi, mà vì anh ấy vốn là con của vợ cả Thẩm gia, trước kia được người nhà đưa đến Nam Cương học tập. Không lâu sau khi tôi với sư huynh xảy ra tranh chấp, phụ thân của sư huynh qua đời, sư huynh cần phải trở về báo hiếu.
Sư huynh nói: “Đồ ngốc, làm sao có thể chỉ vì tranh chấp mà huynh không muốn gặp muội? Nếu không vì sự việc bất ngờ xảy ra, huynh nhất định sẽ nói lời cáo từ nghiêm túc với muội. Huynh không nghĩ tới sau khi trở về Nam Cương, sư phụ nói muội đã rời đi. Huynh đã tìm muội nửa năm cũng không thấy bóng dáng, sau khi biết muội nhất định sẽ tới kinh thành, huynh đã ở kinh thành ôm cây đợi thỏ.”
Huynh ấy vuốt ve má tôi.
“Huynh đã đợi được muội.”
Hơi thở của sư huynh quấn quanh tai tôi, vành tai tôi ửng đỏ. Sư huynh nói thêm: “Vừa nãy khi bệ hạ nói muội là người trong lòng huynh, thoạt nhìn muội có chút kinh ngạc? Vì sao lại kinh ngạc như vậy?”
Tôi nói: “Muội không biết huynh sẽ thích muội, rõ ràng muội luôn tùy hứng làm bậy, tính tình cũng không tốt …”
Sư huynh cắt ngang: “Không có, cho dù muội tùy hứng làm bậy, cho dù tính tình muội không tốt, huynh đều thích. Nếu huynh không thích muội, huynh đã rời bỏ muội mà đi. Muội luôn té ngã, nếu không có huynh đỡ, về sau phải làm thế nào?
Lòng tôi tràn ngập niềm vui.
Tôi nói: “Sư huynh, muội sẽ không bao giờ cãi nhau với huynh nữa.” Thật ra tôi có chút do dự khi đi từ Nam Cương tới đây. Hoàng đế cai trị Lan quốc rất tốt, nếu tôi giết ông ấy, thiên hạ sẽ đại loạn. Nhưng do dự vẫn chỉ là do dự, mười năm nay cõi lòng tôi tràn đầy hận ý, sẽ không dễ dàng quên như vậy.
Nhưng sau những gì hoàng đế nói trong ngục lúc trước, thù hận trong lòng tôi đã biến mất không ít, hiện giờ với tầm quan trọng của sư huynh trong lòng tôi, tôi nghĩ thù hận cũng đã đến lúc buông xuống.
Tiên đế đã qua đời, tôi cũng đã bắt cóc lương thần của ông ta.
Thù hận này coi như đã được buông bỏ.
Tái bút:
Tôi và sư huynh trở về Nam Cương.
Sư phụ không hề ngạc nhiên khi thấy tôi và sư huynh kết duyên tơ hồng. Sư phụ nói với ta: “Lúc trước ta nhận con làm đồ đệ, con quỳ ngoài cửa hai ngày hai đêm, hắn cũng quỳ ở bên trong hai ngày hai đêm. Mấy năm qua, con học hành không tốt, sau mỗi lần hạ độc luôn có nhiều sai sót, nhiều lần đều nhờ sư huynh ở phía sau giúp con dọn dẹp rắc rối. Thật tốt, hiện giờ hai người các con đã thành thân, ta cũng yên tâm.”
A Tiên kêu meo meo vài tiếng.
Tôi hỏi sư huynh: “Đây là con mèo trắng chúng ta nuôi hồi đó hả? Nó không phải tên là Thủy Tiên sao?
Sư huynh nói: “Lúc ấy sợ muội nhận ra, huynh đã sửa tên cho nó, dùng cổ trùng dịch dùng giúp nó thay đổi dung mạo.” Tôi vừa nghe vậy, bĩu môi nói: “Cổ thuật của sư huynh quả thực tốt hơn muội, lúc ấy muội lại không phát hiện bên trong nó có hai con cổ trùng.”
Dường như nhớ tới điều gì đó, tôi nheo mắt lại.
Tôi hỏi: “Cổ trùng trên người hoàng đế cũng là do huynh hạ đúng không?”
Sư huynh ho nhẹ một tiếng: “Muội hạ nhầm cổ trùng, huynh đành phải lấy ra và hạ con khác vào.”
Tôi nói: “Sư huynh thật là giảo hoạt, hoàng đế còn tưởng do muội hại ông ấy, hóa ra đều do huynh làm.”
Sư huynh cười nói: “Muội không phải vẫn luôn tưởng rằng mình không phải là bọ ngựa mà là ve sầu sao? Hiện tại phu quân của muội đã trở thành chim sẻ, coi như giúp muội một lần.”
Tôi cười tủm tỉm nói: “Cũng đúng.” Tôi chuyển đề tài, nhìn sư huynh, nói: “Nói mới nhớ, khi nào sư huynh mới nói cho muội về yến hội mùa hè trong cung năm đó, về vị công tử mà muội đã gặp là huynh?”
Sư huynh ho khan: “Muội đã biết? “
Tôi nói: “Ban đầu muội không biết, nhưng sau khi nghĩ lại, rất ít người ở kinh thành biết về cổ trùng, hơn nữa sư huynh lại là người ở kinh thành, tưởng tượng một chút sẽ đoán được. “
Tôi cười ngã vào vòng tay của sư huynh.
“Lúc trước sư huynh muốn dụ muội đến Nam Cương phải không? Muội nghe sư phụ nói, sư huynh từ khi còn rất nhỏ đã yêu muội từ cái nhìn đầu tiên. Có phải từ yến hội mùa hè năm đó không?
Sư huynh lấp kín môi tôi, không cho tôi nói nữa.
Tôi bị hôn đến thở hổn hển.
Thủy Tiên kêu vài tiếng, ánh mắt trông mong nhìn chúng tôi. Tôi chợt nhớ tới thời điểm sư huynh tặng tôi con mèo trắng, sư huynh mới mười hai tuổi, là một thiếu niên môi hồng tuấn tú.
Người thiếu niên ấy ôm con mèo trắng như tuyết, đỏ mặt, nói: “Sư…sư muội, chúng ta cùng nhau nuôi mèo đi.”