Sự Im Lặng Của Bầy Cừu

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm nay Jack Crawford đã năm mươi ba tuổi, ông đang ngồi trên chiếc ghế bành thấp phòng ngủ. Ông ngồi đối diện hai chiếc giường lớn, cao bằng giường bệnh viện. Một cái của ông; cái kia của bà vợ Bella. Crawford nghe bà thở bằng miệng. Đã hai ngày rồi bà không nói chuyện và cử động.

Tiếng hơi thở ngừng lại. Crawford ngước lên nhìn qua đôi kính nửa tròng của ông. Ông đặt quyển sách xuống, vừa lúc Bella thở lại, lúc đầu hơi chậm nhưng sau đó thì sâu hơn. Ông rời chiếc ghế bành để đến lấy mạch và đo huyết áp cho bà. Trong những tháng sau cùng, ông rất rành việc đo huyết áp.

Vì không muốn rời bà lúc đêm tối, ông mới đặt thêm một cái giường cạnh giường bà, và ngang bằng cái kia. Khi ông đưa tay ra để chạm vào bà trong đêm tối, như thế họ sẽ ở ngang tầm nhau.

Không kể đến chiều cao và những dụng cụ tối thiểu cần thiết, Crawford cố gắng làm sao cho căn phòng không giống một phòng bệnh. Có hoa nữa, nhưng không nhiều. Không có một loại thuốc nào ở trước mặt - ông đã dọn sạch tủ quần áo ở ngay cửa ra vào, và cất vào đó tất cả những thứ thuốc cùng các dụng cụ trước khi bà trở về từ bệnh viện. Đây là lần thứ hai ông phải bồng bà để bước qua ngưỡng cửa nhà và chỉ ý nghĩ đó thôi cũng làm cho ông nản chí.

Một luồng hơi ấm nóng đến từ phương nam. Không khí của Virginie vừa dịu vừa mát mẻ, lùa vào trong căn phòng qua các cánh cửa sổ mở toang. Nhiều tiếng ếch vang thật êm dịu trong đêm tối.

Căn phòng không tì vết, nhưng thảm đã bắt đầu sờn. Crawford không thể dùng máy hút bụi, vì quá ồn, nên phải dùng một cây chổi điện, nên kém hiệu quả hơn. Ông bước đi thật nhẹ đến tủ quần áo và bật đèn lên. Hai tấm bảng được treo ở đằng sau cánh cửa. Trên một bảng ông ghi tất cả những lần ông đo mạch và huyết áp của bà Bella. Những con số của ông và của người nữ y tá ngày ngày nối tiếp nhau trên nhiều trang giấy đã vàng úa. Trên bảng kia, cô y tá ghi cách chữa trị cho bà Bella trước khi cô ra về.

Crawford có thể cho bà uống bất cứ thứ thuốc nào bà cần trong đêm tối. Và theo lời khuyên của cô y tá, trước khi đưa bà về nhà, ông đã học chích trên trái chanh, sau đó ngay trên đùi mình.

Ông đứng ngay trên đầu giường bà trong ba phút, ngắm nhìn khuôn mặt của bà. Một khăn choàng thật đẹp bằng lụa có vân được cột trên tóc của bà như thể một khăn quấn đầu. Bà đã yêu cầu người ta làm như thế, khi mà việc đó còn có thể làm được. Bây giờ chính ông đã muốn điều đó. Ông thoa glyxerin lên môi bà và bằng ngón tay út ông lấy đi một vật nhỏ ở ngay khóe mắt bà. Bà không phản ứng. Và cũng chưa đến lúc để xoay trở người bà.

Crawford nhìn vào kính để biết chắc rằng mình không bị bệnh, và không cần phải chôn ông cùng một lúc với bà. Tự nhiên ông cảm thấy hổ thẹn khi ý thức được những ý nghĩ này.

Trở lại ngồi trên chiếc ghế bành, ông không còn nhớ mình đã đọc những gì nữa. Ông sờ soạng những quyển sách để gần đó và cầm lên cuốn còn hơi ấm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio