-"Em có thể hi vọng rằng anh đang khiêu vũ với em bởi đó chính là điều anh muốn , Warren, chứ không phải chỉ muốn tranh cãi với em không?" Amy hỏi.
Anh không trả lời câu hỏi của cô - có lẽ anh đã trả lời rồi, chỉ theo cách gián tiếp mà thôi.-"Cô có nhất thiết phải tán tỉnh tất cả bọn họ cùng lúc không?"
Cô cười thích thú.-" Trước sự theo dõi của anh ư? Tất nhiên em phải làm vậy rồi, mục đích để cho anh thấy sự khác biệt thôi, anh biết mà."
-"Khác biệt cái gì mới được chứ?"
-"Khác biệt như thế nào vào ngay lúc này, ngay trước khi anh hỏi em, và sau đó, khi em chỉ tán tỉnh duy nhất một mình anh thôi. Em chắc, anh sẽ thích việc sau hơn nhiều. Và đừng có cau mày mãi như thế, mọi người sẽ nhận ra mất và sẽ nghĩ rằng anh đang tức giận với em? Anh có giận không?"
-"Tôi chắc chắn là luôn khác biệt hoàn toàn , với bất kể những gì cô định làm." Anh quả quyết với cô.
-"Rác rưởi." -đó là câu trả lời của cô, kèm theo cái khịt mũi rất không ra dáng tiểu thư.-"Nhưng được thôi. Em đã nói sự thật với cả hai ta, và em sẽ bắt đầu phần việc của mình trước nhé. Em nhớ anh kinh khủng . Anh thật quá tệ để kéo dài vài ngày của anh ra thành những ngày, chỉ để chứng minh quan điểm."
-"Nhưng nó cũng chứng tỏ được nhiều đấy chứ, phải vậy không?"
-"Đừng có mà tự mãn đến thế. Tất cả chỉ chứng tỏ mỗi điều anh có thể cứng đầu cứng cổ đến thế nào mà thôi. Sự thật là, anh cũng nhớ em. Anh sẽ làm cho em vui khi thừa nhận nó chứ?"
Làm cho cô vui ư? Một cách không thể tin được, anh cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt không tài nào chống đỡ nổi làm chuyện đó. Lạy Chúa, thật là điên khùng. Thế nó là cái gì, nếu anh không phải thật đã nhớ cô, hoặc ít nhất là nghĩ về cô quá nhiều như thế, những lúc không ở bên cô?"
Cô đang rất vui vẻ- trong lúc không cố gợi lại những cảm xúc chực trào bên trong anh bằng sự quyến rũ của mình. Nhưng nói với cô ta chuyện này ư? Lương tâm lên tiếng rằng, anh không thể xa rời khỏi vị trí phòng thủ chống lại cô được.
Vậy thì anh đang làm cái quỷ gì khi khiêu vũ với cô thế này? Bởi vì cô quá rực rỡ trong bộ trang phục lỗng lẫy đêm nay, Bởi vì trong những đồ trang sức bằng ngọc trai và trong vải lụa lấp lánh, cô nhìn già dặn hơn rất nhiều. Cũng bởi anh cảm thấy như muốn giết chết tươi gã bạn nhảy cuối cùng của cô vì hắn dám ôm cô quá chặt. Bởi vì anh thật là thất bại, không thể ngăn nổi mình.
Cô đầu hàng, không chờ đợi câu trả lời của anh nữa.-" Anh đang cau mày dữ hơn nữa kìa. Em kể cho anh nghe một chuyện cười nhé?"
-"Không."
-"Hay là em hôn anh vậy?"
-"Không."
-"Hay là em sẽ chỉ cho anh chỗ nào tìm được cành cây gần nhất chăng?"
Câu nói làm cho anh nửa muốn cười , nửa rên rỉ, gầm gừ. Âm thanh tạo ra nghe thực là kinh khủng, mặc dù vậy, trong lúc này đối với tai của Amy nó lại du dương như bản nhạc."
-"Tốt hơn nhiều rồi đấy." Cô cười toe toét với anh.-" Nhưng chúng ta vẫn chưa thực sự tạo ra được nụ cười. Một vài lời khen ngợi sẽ hiệu quả chăng? Anh nhìn thật đẹp trai huy hoàng đêm nay. Và em thích những gì anh đã làm với mái tóc của mình." (Anh đã buộc túm nó lại cho sự kiện này.) -"Anh có định cắt chúng không?"
-"Để trông giống người Anh hơn hả?"
-"À, vậy đó là nguyên nhân chính cho mái tóc không hợp thời trang của anh .Sao em lại không thử đoán nhỉ?" Sau một khoảnh khắc yên lặng, cô thúc giục anh.
-"Sao, thế nào?"
-"Cái gì mới được chứ?"
-"Anh không định khen lại em hả?"
-"Không."
-"Em cũng không nghĩ vậy, nhưng cũng đáng thử lần đấy."
-"Amy, tại sao cô không bao giờ im lặng được lấy phút nhỉ?" anh đề nghị.
-"Yên lặng không thúc đẩy được việc gì cả."
-"Cứ thử đi, rồi cô sẽ ngạc nhiên cho mà coi."
-"À , vậy là anh chỉ muốn ôm em thôi phải không? Sao anh không nói sớm ?"
Anh rên rỉ. Sao cô ta không bao giờ chịu ngưng lại nhỉ? Trừ khi ...-"Cô đang có thai phải không?" anh đột nhiên đóan.
-"Cái gì cơ?"
-"Và hắn ta không chịu cưới cô, buộc cô phải liều lĩnh tuyệt vọng tìm kiếm kẻ thế chân nào đó."
Cô thở dài.-"Trung thực mà nói, em cũng không hiểu tại sao em không thể tức giận được với anh, Warren Anderson. Hẳn em phải yêu anh rồi mới có thể lý giải nổi."
Anh cứng người lại.-"Cô nói rằng cô không yêu tôi."
-"Em chỉ nói là em chưa chắc chắn thôi, thế tại sao em lại cứ để cho anh cư xử tồi tệ với em mà không bạt tai anh vậy ?"
-"Quan điểm của tôi là hoàn toàn có cơ sở."anh trả lời.-"Và đừng có nghĩ đến chuyện chối nó nhé."
-"Ồ, em sẽ không đâu," cô nói bằng tông giọng anh chưa từng nghe thấy trước đây.-"Em sẽ để cho anh khám phá ra sự thật một mình, khi có cơ hội. Nhưng cho đến lúc ấy, em sẽ thay đổi ý kiến , và sẽ tức giận với anh cho mà xem."
Cô dứt ra khỏi cánh tay anh và bước ra khỏi sàn khiêu vũ. Anh đứng đó trong một lúc, ngờ vực rằng cuối cùng thì cô cũng nổi giận. Tốt thôi, rất tốt. Cô sẽ không thể nào quyến rũ anh bằng những lời trêu chọc tán tỉnh được nữa nếu như không còn nói chuyện với anh, phải vậy không?
Chết tiệt thật, sao anh lại muốn cô phủ nhận việc có thai ghê gớm thế này. Trời đánh thánh vật đi, anh cần phải được nghe cô phủ nhận chuyện đó, hoặc tự mình khám phá ra. Anh lấy làm ngạc nhiên với bản thân tại sao chuyện này đối với anh lại quan trọng thế.
Anh đã chuẩn bị đuổi theo cô . Nhưng anh không bước xa được quá khỏi sàn khiêu vũ thì đã bị James và Anthony mỗi người giữ tay đẩy anh theo hướng khác. Anh bắt đầu chống cự lại. Anh không có đủ kiên nhẫn với cả hai gã đó lúc này, đặc biệt là với trò hề của bọn họ. Nhưng bọn họ lại gấp gáp một cách chết tiệt, đẩy anh theo hướng họ đang nhắm tới, khăng khăng kéo lê anh theo.
Warren không thể tưởng tượng ra họ muốn cái quái gì.
Chắc chắn là không phải cần thêm tay chơi bài trong hội chơi người rồi.Mặc dù với James Malory, dễ đoán đơn giản là hắn muốn chuyện gì đó tương tự như là xé rách áo anh.
Được thôi, anh có thể có vài phút nghỉ ngơi, không phải gấp gáp. Nếu cả hai ông chú đều ở đây, có nghĩa là Amy không thể nào bỏ về ngay được.
Nhưng có lẽ việc xé rách áo anh không phải là điều James quan tâm tới, nhất là khi họ bước vào một phòng chơi bi a trống. Warren dựa đánh phịch vào tường ngay lúc cửa vừa đóng. Tay của Anthony tựa lên cửa để giữ nó lại, trong khi nắm tay của James khóa chặt ve áo Warren.
-"Anh có giây, tên Mĩ, để thuyết phục tôi, anh không có ý định gì với cháu gái tôi cả."
Bình thường, Warren sẽ không nói gì cả, chỉ hành động ngay mà thôi. Nhưng đây lại là chồng của em gái anh. Cũng là kẻ duy nhất anh không có cơ hội chiến thắng. Và lý do cũng bởi điệu bộ James đang phát cáu lên trông thật là tức cười và lố bịch, Warren đã gần như suýt cười.
Chúa tôi, mỉa mai thay. Cô gái rõ ràng là đang theo đuổi anh, và anh thì lại đang bị tra cứu trách nhiệm về chuyện này. Khi nào trời đánh đi đã.
-"Tôi không" anh nhấn mạnh.
-"Thế tại sao tôi lại không tin anh nhỉ?" James trả miếng.
-"Thế khiêu vũ với cô ấy là tội ác bị cấm đoán hả?"
-"Cái cách anh nhìn nó thì đúng là tội ác bị nghiêm cấm đấy." James nói.
Warren rên thầm bên trong. Hay thật, cô đã cảnh báo anh sẽ có nhiều người nhận ra mà . Nhưng có nhất thiết phải chính là kẻ này không?
Anh thử một vài câu nghe có vẻ giống lời xin lỗi nhất.-"Có nhiều thứ ở trong đầu tôi, Malory. Cách tôi nhìn người ta không có ý nghĩa gì đặc biệt cả."
Điều đó là sự thực, nhưng không phải trong trường hợp này. Chết tiệt thật, bọn họ làm cho anh cảm thấy như một cậu trai mới lớn bị bắt quả tang đang tụt quần xuống vậy. (há há há ) Và trong khi đó tất cả những gì anh làm chỉ là cố gắng lẩn tránh cô ta . Và nghĩ đến cô nhiều hơn anh có thể. Và chỉ suýt làm tình với cô ngay giữa con đường chết tiệt đó mà thôi. Những hình ảnh lại dội về trong anh, nóng bỏng và vô cùng mãnh liệt.
-"Hẳn phải nói thế rồi." Anthony nói lý lẽ.-" nhưng cũng có thể vậy đấy James."
-"Với hắn ta thì chắc vậy." James đồng ý, mặc dù anh vẫn nghi ngờ đủ để hỏi thêm Warren.-"Vậy là anh không bị con bé thu hút chút nào phải không?"
-"Tôi không nói vậy." Anh nghe thấy câu trả lời của mình, gần như để biện hộ cho cô.
-"Câu trả lời sai rồi, tên Mĩ"
Warren bị ấn phịch vào tường vì cái sự thật nho nhỏ vừa thốt lên đó. Đầu của anh cũng đập răng rắc vào tường cùng một thời điểm, làm cho cơn giận của anh bắt đầu sôi lên.
-"Anh muốn tôi phủ nhận rằng cô ấy xinh đẹp cách không thể tin nổi hả?" anh gầm gừ.-"Tôi phải là mù hoặc chết quách đi rồi mới không nhận ra điều đó. Còn bây giờ, nhấc cái tay anh ra khỏi người tôi ngay."
Đôi tay vẫn không rời khỏi áo của anh, nhưng giọng của James đã trở nên mềm mỏng, dễ nghe hơn rất nhiều.-"Con bé quá trẻ so với anh để nhận ra đấy."
Warren đồng ý, nhưng ngay lúc James còn đang nói, anh đã trả miếng lại.
- "Anh thật là tử tế khi nhắc nhở chuyện này. Georgie chỉ già hơn Amy có vài tuổi khi anh gặp nó thôi, và anh còn già hơn tôi đấy."
năm là chênh lệch khá đáng kể về tuổi tác giữa Amy và Georgina, và James thực tế chỉ già hơn Warren có tuổi, chính vì thế việc so sánh hai chuyện này với nhau có vẻ không tác động nhiều đến anh em nhà Malory.
-"Có lẽ bắt buộc phải cải cách chút ít cho quan niệm của hắn ta." Anthony đề nghị.-"Em thấy có chút không rõ ràng khi hắn ta không nhìn ra được những chuyện đáng lẽ không nên nhìn. Em sẽ rất vui đuợc nhắc nhở anh đấy, ông anh già, nếu anh có lo ngại những chuyện George sẽ nói."
-"Không có gì. Nhưng nói vậy còn chưa đủ."
Câu này làm Warren tức điên.-"Thật lố bịch" cuối cùng anh cũng nổ ra hơi .
-"Tôi đã nói với các anh là tôi không có ý đồ gì với cô ta cả. Nhưng nếu các anh muốn bảo vệ cái-gọi-là- trinh tiết của cô ta, thì tốt hơn hết nên giữ cô ta trong nhà và khóa trái cửa lại. Đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ được bình yên chăng."
-"Hắn ta đang nói cái quái quỷ gì mới được chứ?" James hỏi.
-"Điều đó có nghĩa là cháu gái của anh luôn sán lại tôi bất cứ khi nào cô ta có thể."
-"Hượm đã." Anthony phun ra.-"Để em cười một tẹo trước khi anh giết chết hắn đã."
James thì không vui vẻ như là ông em trai của mình được.-" Anh có điên không hả, khi nghĩ là lời bào chữa đó sẽ có tác dụng với chúng tôi ư, tên Mĩ? Hay anh đang tự lừa dối mình nghĩ rằng những nụ cười ngọt ngào của một cô gái còn gợi ý đến những thứ khác hơn sự cởi mở vì thân quen chăng?"
Warren thở dài. Lẽ ra anh không nên nói như vậy. Cái tính nóng nảy chết tiệt. Có cảm giác anh gần như đã phản bội lại Amy vậy, mặc dù anh chưa từng hứa sẽ giữ kín cái bí mật đáng xấu hổ này cho cô. Tuy nhiên, nếu như bọn họ tin anh, anh sẽ có được sự trợ giúp anh đang cần để giữ Amy tránh xa khỏi anh. Nhưng họ sẽ không tin anh cho mà xem. Tiểu thư Ngây thơ-trong trắng của bọn họ hành động khiến cho cả gia đình cô ta rõ ràng chỉ là một lũ ngốc.
-"Tôi không nghĩ rằng anh nghe lọt tai câu nói của tôi đấy chứ?"
-"Có quỷ mới nghe ấy." James nói với anh.
-"Vậy hãy chấp nhận lời cam đoan lúc đầu của tôi và kết thúc chuyện này được rồi, Malory."
-"Sau khi anh bôi nhọ tên tuổi của Amy ư? Tôi không nghĩ vậy đâu, anh bạn thân mến. Tôi sẽ được nghe lời xin lỗi, hoặc là anh sẽ phải quay trở lại khách sạn của anh ngay tối hôm nay."
Đáng tiếc đây lại là một lời hăm dọa chỉ làm cho mọi chuyện trầm trọng thêm.James, tuy quát tháo ầm ĩ, lại không dễ trở nên bạo lực, quá khích. Hắn ta sẽ trở lại trạng thái bình thường sau khi thét lác và sẽ phải hối hận. Sau khiWarren rốt cuộc cũng nện lại hắn ta . À, phải thế thôi .....
-"Tôi không định đề cập đến chuyện này nếu như anh không cáu gắt đến vậy, Malory. Nhưng kể từ lúc tôi bắt buộc phải làm, sẽ tốt hơn nhiều nếu có thêm chút xíu giúp đỡ, thay cho cái chủ nghĩa hoài nghi toàn tập của anh. Tại sao anh lại nghĩ tôi sẽ không đến thăm Georgie trong những ngày còn lại tuần này? Tại sao anh lại nghĩ tôi bác bỏ lời đề nghị của nó tới nhà anh, khi ngày mai các anh em trai của tôi sẽ rời đi? Bởi vì tôi sợ chết khiếp phải ngủ dưới mái nhà của anh mà không biết Amy sẽ bò vào giường của tôi lúc nào ...
Anh tránh được sang bên vừa kịp lúc. Cú đấm của James nện rầm vào bức tường sau lưng anh, hụt mang tai anh chỉ trong kẽ tóc. Tất cả bọn họ đều nghe thấy tiếng gỗ kêu răng rắc, và một dấu máu đỏ xuất hiện trên lụa dán tường từ những khớp ngón tay của James.
-"Đã bảo với anh là hắn ta có tiến bộ mà" Anthony nói bằng một trong những tông giọng tỉnh khô, cụt lủn của anh.
Nhưng trong sự dịch chuyển vô ý của anh, cánh cửa đột ngột bật mở, đủ rộng để Amy lách vào trong. Và cô chẳng cần đến một quả cầu thủy tinh bói toán để hình dung sự việc gì đang xảy ra.
Nhìn cái vào Warren và James, cô liền hỏi ông chú.-"Chú không làm anh ấy đau chứ hả?"
-"Trông anh ta có vẻ gì là đau đớn không, cô bé?" Anthony trả lời.
-"Chúng ta chỉ đang...thảo luận một chút thôi." James đế thêm vào, rút cuộc cũng buông ve áo của Warren anh vẫn giữ nãy giờ ra, và bắt đầu phủi bụi nó, như thể đó là tất cả những gì anh vẫn đang làm.-"Chẳng có gì đáng để cháu quan tâm đâu, cháu yêu. Đi ra đi nào và ..."
-"Đừng có làm như cháu là đứa trẻ con vậy, Chú James. Anh ấy đã làm gì lúc nãy đến mức chú muốn đập anh ấy nhừ tử vậy?"
-"Anh ta bôi nhọ thanh thanh của một vài người chúng ta quen biết. Anh ta đang chuẩn bị xin lỗi thôi mà, tuy nhiên, nếu như cháu quay trở lại với những điệu nhảy của mình, anh ta sẽ tiếp tục chuyện này."
Amy không thèm nhúc nhích. Cô nhìn Warren và bạo gan đoán thử.-"Anh đã nói với họ phải không?"
Có một nét đau đớn trong đôi mắt của cô xuyên thẳng vào bụng Warren. Không nghi ngờ gì nếu cô cảm thấy bị phản bội. Cô đang suy nghĩ theo hướng đó. Nỗi đau đớn được che giấu hầu như ngay lập tức, thay vào đó là một sự quyết tâm rõ ràng.
-"Tốt thôi, vậy cũng chẳng hại gì." Cô nói.-" Họ cũng sẽ khám phá ra nhanh thôi ngay khi chúng ta tuyên bố đính hôn."
-"CÁI GÌ?" cả hai ông chú đều la lên cùng một lúc.
-"Anh quên không đề cập đến việc chúng ta sẽ kết hôn phải không Warren?" cô hỏi với đôi mắt -mở- to -ngây thơ.
-"Chúng ta sẽ không cưới hỏi gì hết, Amy." Warren rít lên, mặt của anh đen xạm lại.
Cô quay qua chú James.-" Chú đã thấy cháu phải kiên nhẫn chịu đựng cái gì rồi chưa? Lần nào cũng bác bỏ cả. Nhưng anh ta vẫn sẽ quanh quẩn xung quanh." Và rồi, quay sang Warren:-" Anh đã nói những gì với họ? Chắc là quan điểm ngớ ngẩn gần đây nhất của anh về chuyện em có thai phải không?"
-"CÁI GÌ?" cả hai ông chú lại đồng thanh cùng lúc, trong khi mặt của Warren đen xạm thêm vài bậc.
-"Đó là những điều anh ấy nghĩ." Cô giải thích, vẫn bằng giọng ngây thơ vô tội.-'Cháu tất nhiên là không có thai rồi, nhưng anh ấy quá đa nghi để tin lời của cháu. Mặt khác, anh ấy thích một lý do bất kì nào khác hơn sự thật đơn giản rằng cháu muốn anh ấy." Trước vẻ mặt hoài nghi không thể tin nổi của cả ba mà cô vừa mới tạo ra bởi lời tuyên bố gây sốc của mình, cô nói.-" Đó cũng không phải là điều anh ấy nói với các chú phải không? À, vậy hẳn anh ấy chỉ đơn giản thú nhận là cháu đã cố gắng quyến rũ anh ấy ."
-"Amy!" Anthony la lên.
Và từ James:-" Nó không hài hước tẹo nào cả, cô bé chết tiệt ạ. Cháu nghĩ mình đang làm cái quỷ gì vậy, tuyên bố một điều sống sượng ngớ ngẩn thế này ư?"
Quả thật cuối cùng thì Warren cũng phá lên cười.-"Càng ngày càng thú vị không chê vào đâu được. Họ sẽ không tin cô tẹo nào như đã làm với tôi đâu. Vậy tốt hơn cô nên ra ngoài đi cô bé, và để tôi lại với chút lợi thế nhỏ bé này."
-"Tôi yêu cầu anh đừng có gọi tôi như thế, anh chàng tồi tệ kia, và tôi sẽ không đi đâu cả."
Nhưng lời của cô bị lờ đi trong một chốc bởi Anthony đang muốn biết .-"Lợi thế gì hả?"
-"Những khớp ngón tay rạn ấy mà."
-"Hắn ta tìm ra điểm lợi thế tốt đó." Anthony nói với ông anh.
-"Cũng chả khác biệt cái quái gì đâu." Là câu trả lời của James.
Amy quay trở lại vụ cãi lộn và nhấn mạnh.-"Sẽ không có vụ ẩu đả nào xảy ra cả, hoặc là thím George sẽ được kể hết mọi chuyện. Và cháu không nghĩ là thím sẽ còn đối xử tốt với chú sau cú dậm quá khích dành cho anh trai của thím ấy chỉ vì anh ấy đã nói sự thật đâu. Tiện thể, thím Roslynn cũng sẽ được thông báo vì chú đã không làm gì để ngăn cản việc này, chú Tony ạ. Và cháu e là bác Jason cũng sẽ nhận ra ..."
-"Hai người đầu cũng đủ rồi, cô bé đáo để." Anthony nói, nhìn vẻ thất vọng chán nản trên gương mặt anh trai.-"Quả thật, chỉ mình George cũng đủ rồi. Cháu học được mánh khóe lôi kéo của Reggie từ lúc nào vậy?"
-"Đó không phải là mánh khóe lôi kéo gì cả, mà là tối hậu thư. Bởi vì, các chú đang đe dọa đến sức khỏe của người đàn ông mà cháu định kết hôn."
-"Lạy Chúa lòng lành, cháu không nghiêm túc đấy chứ?"Anthony nói, đột nhiên lo sợ cô chính là đang như vậy.
Amy còn không có cơ hội để trả lời. Warren đã tuyên bố một lần nữa.-"Tôi sẽ không cưới cô ta", và với James, thậm chí còn nhấn mạnh hơn.-"Sẽ không có chuyện đó."
-"Anh ấy sẽ" Amy sửa lại với niềm tin bất diệt, và rồi nói tiếp với một sự cảnh báo rõ ràng, -"Nhưng anh ấy sẽ không bị ép buộc , bị đe dọa phải làm thế. Cháu sẽ không lấy anh ta trong trường hợp anh ta bị thúc ép. Anh ta biết như vậy, mặc dù điều đó cũng chẳng giảm bớt gánh nặng cho anh ta là bao kể từ lúc anh ta vẫn chưa thông suốt được việc chúng cháu có ý nghĩa với nhau như thế nào. Bây giờ cháu sẽ để các ngài lại với nhau, thưa các quý ông, nhưng tốt hơn hết là cháu không phải nhìn thấy vết thâm tím nào trên người anh ấy, chú James ạ."
-"Chúa phù hộ, Anderson." Anthony nói ngay khi Amy đi hối hả ra khỏi cửa.-"Tôi, rất thông cảm với anh, thiệt tình đó."
-"Tôi thì không." James gầm gừ.-"Anh đã làm cái quái quỷ gì khiến con bé để mắt đến anh vậy?"
-"Chẳng cái chết tiệt gì cả."
-"Anh sẽ không đời nào có được nó đâu, tên Mĩ."
-"Tôi không muốn cô ta."
-"Anh là một kẻ nói dối chết dẫm."
Warren sẵn sàng chực nổ tung lần nữa.-"Vậy để tôi tự giải quyết. Tôi sẽ không động đến cô ta. Và tôi sẽ tiếp tục buộc phải làm cô ta nản lòng thôi. Tôi chẳng thể làm gì hơn thế nữa."
-"Anh có thể biến quách ra khỏi nước Anh. Và con bé sẽ không được biết chuyện này."
Cú đấm vào bụng Warren quá bất ngờ , nhanh và không hề báo trước. Nó đập mạnh vào bụng, đặc quánh lại và có cảm giác như thể James đã moi ít ruột của anh ra ngoài. Nó làm anh gập đôi người, phải há miệng ra để thở.
Anh còn không nhận ra anh em nhà Malorys đã rời khỏi.
Bên ngòai cửa phòng chơi bi a, Anthony huých tay ông anh.-" Có vẻ như tên Mĩ to con và rắn chắc hơn Eden nhiều. Thế tại sao anh lại không giết chết quách hắn ta bằng một cú đấm như vậy nhỉ?"
-"Bởi vì với ông bạn già Nick anh dễ kiểm soát hơn. Cũng đơn giản bởi mội điều này nữa. Vào khi ấy, anh không biết là hắn ta đang để mắt đến trong những cô cháu gái của mình."
-"À, vậy mới giải thích tại sao tên Mĩ anh rể của anh mới kém may mắn đến vậy."
-"Hẳn thế rồi." James trả lời trước khi cau mày trầm ngâm.-" Anh vẫn phải nói rằng con bé đang lôi kéo theo đồng minh của chúng ta. Con bé không thực sự muốn gã cau có đó chứ. Chuyện này thật không thể tiêu hóa nổi. Mà lại còn thừa nhận nó nữa chứ, đặc biệt với hắn ta sao?"
-"Hiểu anh định nói gì rồi. Trong thời đại của chúng ta, phụ nữ luôn làm mình điên cái đầu phải đoán. Họ đâu có phơi bày gan ruột ra để cho chúng ta biết họ đang toan tính cái gì."
-"Và nó còn kéo dài bao lâu cho đến khi mình phải đầu hàng vô điều kiện ?" James hỏi khô khan.-"Họ vẫn sẽ không hé răng đâu, tên ngốc ạ. Nó cũng không giải thích được Amy đang làm cái quái gì."
-"Con bé chắc chắn không thừa hưởng tính liều lĩnh táo bạo ấy ở ông già Eddie đâu. Tối hậu thư hả, thậm chí nó còn không thèm chớp mắt. Và con bé tinh ranh ấy định làm thế thật đấy."
-"Đừng có bận tâm." James trả lời.-"Liệu tên Mĩ có thành thật trong sự tuyên bố của hắn không nhỉ?"
Anthony cười khúc khích.-"Hắn ta có vẻ rất thật trong việc gắng chọc tức anh đấy."
-"Em đang cố gắng làm thay điều đó rồi. Hắn sẽ không được vui sướng hơn những gì thường được nhận đâu."
-"Vậy chúng ta chỉ phải chờ xem thôi mà , phải không?"