Dịch Lễ hỏi: “Em từng nghĩ đến cái chết chưa? Anh nghĩ đến không chỉ một lần.”
Lúc đó tôi im lặng nhưng thầm gật đầu trong lòng.
Tôi cũng vậy.
Không chỉ một lần.
Bước ra từ văn phòng của Dịch Lễ, tôi không gọi điện cho anh Bách Xuyên ngay, không phải cố ý mà là quên thôi.
Trong đầu toàn những câu nói của Dịch Lễ, trầm tư vào thế giới của mình không thoát ra nổi.
“Giang Lạc.”
Tôi nhìn theo giọng gọi, anh Bách Xuyên đứng ở ven đường nhìn tôi.
Bên chân anh ấy là một chú cún con màu trắng đang ngẩng đầu vẫy đuôi với anh.
Không biết vì sao mà nhìn thấy anh Bách Xuyên tâm tình tôi sẽ thả lỏng hơn.
Tôi bước đến, cún con nghiêng đầu nhìn tôi.
“Chó ở đâu ra đây?” Tôi ngồi xổm xuống xoa đầu thằng bé, mềm mại vô cùng, nó còn liếm lòng bàn tay tôi.
“Trông giúp người ta.” Anh Bách Xuyên cũng ngồi xổm xuống, đưa một cái túi cho tôi.
Túi giấy hình vuông màu đen, trong để một chiếc hộp.
“Là gì vậy?” Tôi nhận nó, mơ hồ hỏi.
“Quà tặng cậu.” Anh ấy xoa đầu tôi, nói, “Hôm nay là ngày đầu cậu đến trị liệu, là phần thưởng cho cậu.”
Anh không hỏi bất kỳ câu nào về quá trình trị liệu, tặng quà cho tôi xong thì quay qua ôm cún lên đùi mình.
Một tay của anh ấy chừng như có thể che nửa thân chú cún, móng vuốt của cu cậu bấu vào quần anh, đầu lưỡi nhỏ xíu liên tục liếm láp ngón tay anh.
Tôi cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, khó xử: “Anh, em không thể cứ nhận quà của anh được.”
“Nhận đi.” Anh nói, “Sau này cậu có thể tìm dịp tặng lại cho tôi mà.”
Câu nói của anh làm tôi trừ cười bất đắc dĩ ra thì không biết phản ứng nào khác, đành phải cảm ơn trước, không vội mở quà ra.
Đến khi ngồi tê cả hai chân thì cuối cùng chủ của cậu nhãi cũng quay lại.
Là một bé trai bụ bẫm, ôm hộp thức ăn cho chó trong ngực.
“Cảm ơn chú!” Cậu bé ngước đầu nhìn anh Bách Xuyên đứng ôm chú cún, trở tay bỏ thức ăn cho chó vào mũ mình, rồi nhón chân với hai tay ôm lấy chú cún.
Anh Bách Xuyên véo véo gương mặt mập mạp của cậu bé, nhắc nhở: “Cháu về rồi đó à, sau này không được tùy tiện giao chó cho người lạ trông giúp, lỡ gặp người xấu, lúc cháu quay lại là không còn chó nữa đâu!”
Bé trai cười: “Cháu biết, cháu thấy chú là người tốt nên mới nhờ chú trông hộ!”
“Sao cháu biết anh ấy là người tốt?” Tôi hỏi xen vào.
Cậu bé chuyển qua tôi: “Vì chú ấy không giống với người khác, sau khi chú biết bé nhà cháu tên gì thì ánh mắt nhìn nó như mẹ cháu nhìn cháu vậy.”
Tôi bị lời của cậu bé làm bật cười, liếc nhìn anh Bách Xuyên, rồi lại hỏi cậu bé mũm mĩm: “Cún cháu tên gì?”
“Giang Giang ạ!”
Cậu bé nói cảm ơn chúng tôi xong thì ôm cún chạy.
Trong đầu tôi xoay vần về lời truyền đạt lúc nãy của cậu nhóc.
Con cún ấy tên Giang Giang, nên?
Chẳng lẽ anh Bách Xuyên nhìn thấy nó lại nghĩ đến mình?
Đến cùng mình nên vui hay tức đây…
Tôi và anh Bách Xuyên cùng đi lấy xe, điện thoại lại nhắc nhở sự kiện.
Tôi tắt tiếng, lòng hơi lo lắng.
“Anh Bách Xuyên.” Tôi gọi người đi bên cạnh, do dự rồi nói với anh, “Em có chút việc không thể về nhà, anh về trước đi.”
“Sao vậy?” Anh ấy không hiểu hỏi lại.
Tôi biết anh quan tâm cũng lo lắng cho tôi, nhưng hôm nay tôi phải đi làm chuyện này, hơn nữa muốn đi một mình.
“Không có gì, cũng chỉ là đột nhiên nhớ ra có việc quan trọng chưa làm ấy mà.” Tôi đưa món quà anh ấy tặng vào tay anh, “Phiền anh mang về giúp em, em đi trước, chắc chiều sẽ về nhà.”
Đây là lần đầu tiên tôi không để ý đến cảm thụ của anh ấy mà bỏ đi.
Đứng ở ven đường bắt taxi, tôi không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, vì nơi đó còn một người vẫn đang dõi nhìn theo.
“Nghĩa trang Thành Bắc, cảm ơn.”
Phải chăng con người luôn thích ảo tưởng, bầu trời vốn đang rất sáng sủa, nhưng khi tôi đến nghĩa trang thì phát hiện trời phủ kín mây.
Tôi theo bản năng nghĩ rằng là vì ông trời cũng đang bi thương theo mình.
Tôi mua một bó bách hợp thật to ngoài nghĩa trang, đây là hoa bà ấy thích nhất lúc còn sống.
Từ sau khi Bách Lâm chết, tôi rất ít đến đây, nếu không phải hôm qua là ngày giỗ của bà ấy thì chắc tôi vẫn sẽ không đến.
Tôi bất hiếu, tôi biết.
Không phải là không nhớ bà ấy, chỉ là không dám đến thăm bà.
Mỗi lần vào đây tâm trạng đều kém đi, tất cả quá khứ không muốn nhớ lại sẽ hiện về vào giờ khắc đến đây, chúng rất đáng sợ, giống như cơn ác mộng trốn cũng không trốn được.
Đã lâu không đến, nơi này vẫn như cũ.
Tôi khom lưng đặt bó bách hợp trước mộ bà ấy, vừa ngước mắt lên thì thấy tấm hình đen trắng trên bia mộ.
Người phụ nữ trẻ tuổi cười rất xinh đẹp, nhưng tôi lại thấy bà như đang khóc.
Sinh mệnh ngắn ngủi, tình yêu ngắn ngủi, một bên thì ê hề sự lừa dối, một bên lại thừa mứa nỗi cuồng dại.
Ai cũng nói người si tình bạc mệnh nhất, có lẽ là để chỉ người như bà ấy.
Bị người chồng mình yêu tha thiết lừa dối suốt nhiều năm, trong một buổi tuyệt vọng, bà ấy rốt cục phát điên.
Một người phụ nữ đẹp đẽ lúc nào cũng có thể phát điên chính là người mẹ thân ái của tôi.
Sau khi bọn họ ly hôn, những ngày tháng bà ôm tôi khóc lóc cả đêm, tôi đều nhớ rõ.
Cả dáng vẻ bà chết, tôi cũng khắc ghi trong tâm.
Tôi lau vết bẩn dính đầy trên hình bà, xin lỗi bà: “Xin lỗi, lâu rồi không đến, mẹ giận lắm phải không?”
Tôi luôn thấy nhiệt độ của nghĩa trang thấp hơn một, hai độ so với trong nội thành, gió thổi qua, lạnh đến thấu xương.
Tôi đốt điếu thuốc, đứng trước mộ bà, có rất nhiều lời muốn nói.
“Bách Lâm chết rồi, mẹ gặp anh ấy chưa?” Bách Lâm đã được hạ huyệt, không phải ở nghĩa trang này mà ở Thành Nam, ngược hướng so với bên này, “Sợ rằng có gặp cũng không nhận ra đâu nhỉ.”
Dẫu sao tôi vẫn chưa kịp giới thiệu họ với nhau.
“Tầm tháng .” Tôi rít mạnh hơi thuốc, rồi nhả khói lên giữa trời không, “Con tưởng con cũng sẽ chết theo anh ấy, vì các người đều không còn đây, con sống trên đời này cũng không có ý nghĩa.”
Lại một cơn gió thổi đến, thổi bó hoa trước mộ bà ấy bay lệch đi.
Tôi cúi người chỉnh lại bó hoa, trời quá u ám, chẳng mấy chốc nữa sẽ đổ tuyết thôi.
“Thế mà bây giờ mỗi ngày đều vui khỏe.” Tôi nói tiếp, “Khi ấy may là nhẫn nhịn được, lúc muốn nhảy lầu cũng được kéo lại.”
Tôi tạm ngừng, chợt không nhớ ra khi mình cố nhảy xuống từ trên ban công khách sạn thì anh Bách Xuyên nói gì với mình.
“Mẹ…” Tôi kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay, nhìn vào mắt bà nói, “Hình như con gặp được ân nhân cứu mạng.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ ý nghĩa của anh Bách Xuyên đối với tôi, tôi nghĩ mình đã tìm được từ ngữ chuẩn xác để hình dung.
Ân nhân cứu mạng, một người khác hoàn toàn với Bách Lâm.
Trước đây, vì tình yêu mà tôi thờ phụng Bách Lâm như Chúa cứu thế, nhưng sau mới phát hiện, thì ra Chúa cứu thế chỉ là kẻ lừa dối.
Thậm chí anh ấy còn muốn mạng của tôi.
Còn hiện tại, anh Bách Xuyên lại nhiều lần cứu tính mạng của tôi.
Anh kéo tôi trở về từ trên ban công, kéo tôi trở về từ tuyệt vọng, giờ đây, anh lại thử kéo tôi ra khỏi sự mù mịt vây quanh tôi quanh năm suốt tháng.
Tôi không biết liêm sỉ nghĩ, nếu lúc xưa người mình gặp không phải Bách Lâm mà là anh Bách Xuyên thì biết đâu bây giờ đã sống tốt hơn.
Tôi bị suy nghĩ bất thình lình của mình dọa sợ, giật khẽ làm một nửa tàn thuốc rớt xuống.
Hình như là tôi bỏ chạy ra khỏi nghĩa trang, hoảng loạn không chọn đường đi.
Lúc rời đi thậm chí không dám quay đầu lại, sợ bị mẹ nghe được suy nghĩ xấu xa tăm tối trong lòng mình.
Tôi thất vọng về bản thân mình, không còn mặt mũi đối mặt với tất cả mọi người.
Khu nghĩa trang Thành Bắc trước giờ rất khó bắt xe, chiếc taxi ban nãy chở tôi đã sớm lái đi.
Không còn cách nào, tôi không thể làm gì khác hơn là đi dọc đường cái hướng vào nội thành, đi chưa bao xa thì điện thoại vang lên.
Là anh Bách Xuyên gọi.
“Anh.” [kuroneko.wordpress.com]
“Sắp về chưa?” Anh ấy hỏi tôi.
“Ừm…” Tôi nhìn đường cái trống trơn trước mặt, “Chắc phải một lúc nữa.”
Phía sau bất ngờ truyền đến tiếng còi xe, tôi quay đầu nhìn, không ngờ là xe anh Bách Xuyên.
“Xin lỗi, tôi không yên lòng nên theo đến đây.” Anh ấy chưa cúp máy, tôi cũng chưa, “Nhưng mà tôi không đi vào, chỉ chờ ở ngoài, cậu…”
Anh ấy dừng lại, dừng lời nói mà cũng dừng xe lại.
Tôi đứng cách anh khoảng mét, quay đầu nhìn anh.
Cách qua bầu không khí, cách qua tấm kính.
“Có tuyết rồi.” Tôi nói.
Hoa tuyết mỏng manh hồn nhiên bay bay, vừa rơi xuống đậu trên mu bàn tay liền hòa tan, lạnh lẽo, bỏ lại một vệt nước nhỏ.
“Đúng vậy.” Anh ấy đáp lời, “Có lẽ mùa đông năm nay đổ trận tuyết cuối, không bao lâu nữa sẽ ấm áp hơn.”
Mùa xuân đến rồi.
Tôi và anh Bách Xuyên cùng về nhà, tôi cầm quà anh tặng đi vào phòng ngủ.
Tôi nhận ra bỗng nhiên mình không thể nào đối mặt với anh, cảm thấy hết sức xấu hổ.
Có lẽ tôi biết nguyên nhân, vì ở trước mộ mẹ, tôi lại nghĩ nếu mình gặp được anh trước…
Suy nghĩ ấy tràn đầy tội ác, khiến người tởm lợm.
Tôi cố không nghĩ đến chuyện này nữa, lấy cái hộp từ trong túi giấy ra.
Hộp quà tặng được gói rất tinh xảo, tháo ruy băng, xé giấy gói, từ từ mở nắp ra.
Là một chiếc đồng hồ đeo tay, dây đeo màu nâu, màu sắc y hệt với màu dây đồng hồ cũ của tôi.
Có điều chắc hẳn chiếc này đắt hơn chiếc cũ.
Đồng hồ đó là quà trưởng thành mẹ tặng cho tôi, rất tiện nghi, là bảo bối của tôi nhiều năm qua.
Nhớ lại hôm qua lúc mình rời khỏi phòng làm việc của anh ấy thì đồng hồ bỗng bị đứt dây rớt xuống, không ngờ anh lại xem để vào trong lòng.
Không có thiệp cũng không có lời nhắn nhủ, chỉ có một chiếc đồng hồ nằm yên lặng.
Tôi gửi tin nhắn cho anh Bách Xuyên.
Tôi nhắn: Cảm ơn đồng hồ của anh, em sẽ quý trọng nó.